Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
Đăng nhập để thực hiện theo  
KE AN MAY DI VANG

TÌNH NGAY LÝ GIAN - Chờ được vạ má đã xưng

Các bài được khuyến nghị

Con chim sợ cung tên mà né cả cành cong

1-Có lần, khi tôi đi xe máy đến xã PĐ đi theo đường đê sông Đuống, gần tới nơi bỗng một thanh niên đang đi bộ vẫy tay ý muốn nói tôi dừng lại, tôi đã giả vờ như không biết gì cứ lừ lừ phóng xe máy.

2-Lần khác, tôi đi xe máy trên đoạn đường từ cầu TL ra quốc lộ 3. Khi đến giao lộ với đường liên xã, đoạn này khá vắng vẻ, chỉ có vài hàng quán ven đường cách xa làng xóm. Tôi nhìn thấy một người đàn ông đi từ trong nhà tạm đi ra vẫy gọi tôi. Tôi giả vờ như không biết gì cứ lừ lừ phóng xe máy.

Vì sao tôi phải hành động như vậy?- Vì có lần báo An ninh Thủ đô viết về những vụ án dùng gậy gây thương tích để cướp xe máy ở những đoạn đường liên xã vắng vẻ trên địa bàn huyện ĐA Hà nội .

Trường hợp 1 có thể người thanh niên muốn đi nhờ xe máy? Không cho đi nhờ cũng không sao.

Trường hợp 2- không đoán chắc được người ta vẫy gọi tôi lại vì mục đích gì? Biết đâu, có khi trong nhà người ta có người đau ốm, cần đưa đi bệnh viện cấp cứu thì sao? Tôi cứ day dứt mãi khi nghĩ đến việc này?

Tình ngay lý gian

Một hôm ngồi quán nước tại xã MK huyện Từ liêm, tình cờ tôi nghe được câu chuyện kể của một người ngồi trong quán. Câu chuyện đại ý là trên đường về quê, đến đoạn đường vắng vẻ, thấy một người đi xe máy bị tai nạn người một nơi xe một nẻo, anh ta hoảng quá vội phóng xe máy dông thẳng vì sợ vạ lây…

Tôi đem chuyện này nói với ông bạn hàng xóm hàng. Ông bạn tôi nói : chính mình cũng gặp trường hợp tương tự cách xử lý của mình là…

Theo bạn cách xử lý tình huống đó của ông bạn hàng xóm là gì?

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Mình đoán cách xử lý của ông hàng xóm là sẽ gọi ngay xe cấp cứu đến đưa nạn nhân vào bệnh viện. Một mặt báo với Cảnh sát giao thông đến xử lý hiện trường. Cả hai việc này đều thực hiện ở khoảng cách vừa đủ xa nơi xảy ra tai nạn, vì ổng đứng ngay đó thì vấn đề cũng chưa chắc được giải quyết tốt hơn :bigsmile: . Tui đoán đúng không pác Ksgia ?

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Con chim sợ cung tên mà né cả cành cong

1-Có lần, khi tôi đi xe máy đến xã PT đi theo đường đê sông Đuống, gần tới nơi bỗng một thanh niên đang đi bộ vẫy tay ý muốn nói tôi dừng lại, tôi đã giả vờ như không biết gì cứ lừ lừ phóng xe máy.

2-Lần khác có lần tôi đi xe máy trên một quảng đường từ cầu TL ra quốc lộ 3. Khi đến giao lộ với đường liên xã, đoạn này khá vắng vẻ, chỉ có vài hàng quán ven đường cách xa làng xóm. Tôi nhìn thấy một người đàn ông đi từ trong nhà tạm đi ra vẫy gọi tôi. Tôi giả vờ như không biết gì cứ lừ lừ phóng xe máy.

Vì sao tôi phải hành động như vậy?- Vì có lần báo An ninh Thủ đô viết về những vụ án dùng gậy gây thương tích để cướp xe máy trên địa bàn huyện ĐA Hà nội trên những đoạn đường liên xã vắng vẻ. Trường hợp 1 có thể người thanh niên muốn đi nhờ xe máy? Không cho đi nhờ cũng không sao. Trường hợp 2- không đoán chắc được người ta vẫy gọi tôi lại vì mục đích gì? Biết đâu, có khi trong nhà người ta có trường hợp khẩn cấp cần đưa đi bệnh viện cấp cứu thì sao? Tôi cứ day dứt mãi khi nghĩ đến việc này?

Chà! tình huống khó xử, nếu người vẫy tay xin đi nhờ là một cô gái xinh đẹp thì sao nhỉ? Nhưng nên nhớ là trong mọi tình huống xin đi nhờ cần phải có mũ bảo hiểm đấy nhé

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Có khá nhiều tình huống như sau: Một em mướt mát xin quá giang, ...., thả em xuống xong, đi một đoạn cái bót đã không cánh mà bay????

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Có khá nhiều tình huống như sau: Một em mướt mát xin quá giang, ...., thả em xuống xong, đi một đoạn cái bót đã không cánh mà bay????

 

Nguyên tắc cho quá giang của tôi (thời chưa bắt buộc đội MBH):

-Con nít = ngồi không vững, chưa dừng xe đã nhảy lên (nhảy xuống) = vạ lây = không chở.

-Người già = tay chân vụng về, hay lôi bụng (người chở) = vạ lây = không chở.

-Thanh niên nam = nguy cơ cướp giật = thiệt hại kinh tế, tính mạng = không chở

-Thanh niên nử = nguy cơ móc túi + đánh ghen = thiệt hại kinh tế + vạ lây = không chở.

 

 

:bigsmile:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

tôi nghi cái doạn pac sgia nòi về ông hàng xóm là bịa lắm viêt thê thắt vào thôi. nên tôi không t rả lời câu hỏi

giả sử gặp tình huống trên tôi sẽ là như sau đây;

- nếu gần khu dân cư thì vào làng xóm gọi mọi người ra

- Nếu xa thì lùi lại cách chỗ đó khoảng 200 mét dựng xe vào ven đường.

- sau đó cởi quần ra rồi ngồi chờ

khi thấy có người đi tới thì từ từ kéo quần lên rồi đi cùng người ta đến hiện trường bàn cách cứu người gặp nạn.

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
tôi nghi cái doạn pac sgia nòi về ông hàng xóm là bịa lắm viêt thê thắt vào thôi. nên tôi không t rả lời câu hỏi

giả sử gặp tình huống trên tôi sẽ là như sau đây;

- nếu gần khu dân cư thì vào làng xóm gọi mọi người ra

- Nếu xa thì lùi lại cách chỗ đó khoảng 200 mét dựng xe vào ven đường.

- sau đó cởi quần ra rồi ngồi chờ

khi thấy có người đi tới thì từ từ kéo quần lên rồi đi cùng người ta đến hiện trường bàn cách cứu người gặp nạn.

 

 

Thảm nào đi qua mấy đám tai nạn giao thông em toàn thấy người đứng xem, đi qua đi lại thì ít mà "người ngồi xem" thì nhiều thế! Hoá ra là bác PCCC cũng hay ngồi .... :bigsmile:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Nguyên tắc cho quá giang của tôi (thời chưa bắt buộc đội MBH):

-Con nít = ngồi không vững, chưa dừng xe đã nhảy lên (nhảy xuống) = vạ lây = không chở.

-Người già = tay chân vụng về, hay lôi bụng (người chở) = vạ lây = không chở.

-Thanh niên nam = nguy cơ cướp giật = thiệt hại kinh tế, tính mạng = không chở

-Thanh niên nử = nguy cơ móc túi + đánh ghen = thiệt hại kinh tế + vạ lây = không chở.

 

 

:bigsmile:

Nguyên tắc của mình là:

Chẳng chở ai trừ người quen, đỡ phải lo vạ lây :undecided:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Thảm nào đi qua mấy đám tai nạn giao thông em toàn thấy người đứng xem, đi qua đi lại thì ít mà "người ngồi xem" thì nhiều thế! Hoá ra là bác PCCC cũng hay ngồi .... :bigsmile:

Giời ạ! Sao 'colonbay' linh cảm hơi bị ...đúng và suy diễn thành công thế không biết? Ngày nào pccc cũng ngồi như thế- không phải ở nơi xảy ra tai nạn đâu - ít nhất là không dưới 10 lần / ngày.

Có dịp nào gặp pccc, colonbay tha hồ mà buôn chuyện nhé!

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Giời ạ! Sao 'colonbay' linh cảm hơi bị ...đúng và suy diễn thành công thế không biết? Ngày nào pccc cũng ngồi như thế- không phải ở nơi xảy ra tai nạn đâu - ít nhất là không dưới 10 lần / ngày.

Có dịp nào gặp pccc, colonbay tha hồ mà buôn chuyện nhé!

Thế ra pccc là.............. :bigsmile:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
PCCC --> phòng cháy chữa cháy :bigsmile:

Không phải là phòng cháy nổ jì đâu bác ơi! Đấy là do bác sgia đùa trêu em đấy, bác ấy bảo em là có muốn học vẽ thì bác ấy giới thiệu cho chỗ học tốt không phải mất tiền đóng học phí. Rồi bác ấy mở diễn đàn ra giới thiệu em mới biết thôi đấy. Cái nick pccc là do bác ấy bảo em làm theo như thế . Sau này em biết là p ccc là: không phải là phòng cháy chữa cháy đâu. Chả là thế này hôm em nghe ông anh họ em nói chuyên với bạn bè là có lần bạn của anh họ em rủ đi cùng đến thăm nhà của ban gái. Anh họ em đi theo để tháp tùng bạn, không ngờ bị con chó của nhà người bạn gái xông ra cắn thẳng vào vạt áo. Áo thì không rách nhưng sợ run hết cả người .vưaf ngồi vào bàn thì bố mẹ bạn gái đả mời uống nước sau đó là họ ra sân nói xầm xì chuyện gì đó,rồi anh họ em chợt ngửi thấy mùi thối ngay ở bàn uống nước bốc lên, mà chẳng hiểu ra làm sao cả. Không chịu được mới đi ra ngoài sân để cho bạn mình nói chuyện với bạn gái. Khi ra hỏi chuyện bố mẹ bạn gái của bạn thì thấy bố mẹ của bạn vội chạy vào nhà ngồi. Mãi về sau người anh họ em mới hiểu được là mùi thối nó ở ngay vạt áo, sau này mới rõ nguyên nhân là con chó đang ăn cút của trẻ con, thấy người lạ vôij xông ra cắn. em kể lại chuyện này với cho cả phòng KT nghe, ai ngờ bác sgia nhớ dai. Sau khi đã đăng ký thành viên bác sgia mối cho em biết là pccc là : P...à chó có cưt đấy.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Nguyen Van Hieu (6/18/2008 10:17:26 PM): Còn những chuyện trên diễn đàn chỉ là thư giãn và vui thôi

Nguyen Van Hieu (6/18/2008 10:17:45 PM): không có chuyện gì buồn

Nguyen (6/18/2008 10:17:55 PM): a tat nhien roi

Cnguyen (6/18/2008 10:17:57 PM): vi neu

Cnguyen (6/18/2008 10:18:03 PM): buon vi nhung chuyen do

Cnguyen (6/18/2008 10:18:05 PM): thi that la

Cnguyen (6/18/2008 10:18:07 PM): buon cuoi

Cnguyen (6/18/2008 10:18:11 PM): chung ta

Cnguyen (6/18/2008 10:18:14 PM): gap nhau

Nguyen Van Hieu (6/18/2008 10:18:17 PM): đúng vậy

Cnguyen (6/18/2008 10:18:18 PM): giao luu

Cnguyen (6/18/2008 10:18:19 PM): cung chi la de

Cnguyen (6/18/2008 10:18:21 PM): vui ve

Cnguyen (6/18/2008 10:18:33 PM): em thi thay

Cnguyen (6/18/2008 10:18:49 PM): neu khong dua duoc

Cnguyen (6/18/2008 10:18:55 PM): moi quan he

Cnguyen (6/18/2008 10:18:57 PM): tren mang

Cnguyen (6/18/2008 10:18:59 PM): ra ngoai doi

Cnguyen (6/18/2008 10:19:00 PM): thi

Nguyen Van Hieu (6/18/2008 10:19:01 PM): Mình cũng viết bài cho vui là chính

Cnguyen (6/18/2008 10:19:10 PM): moi quan he do

Cnguyen (6/18/2008 10:19:13 PM): cung dan dan

Cnguyen (6/18/2008 10:19:14 PM): mat di

Cnguyen (6/18/2008 10:19:21 PM): vi mang la 1 cai khong thuc

Cnguyen (6/18/2008 10:19:27 PM): khong phai la cuoc song

Cnguyen (6/18/2008 10:19:29 PM): nhung ai

Cnguyen (6/18/2008 10:19:31 PM): nghi mang

Cnguyen (6/18/2008 10:19:33 PM): la cuoc song

Cnguyen (6/18/2008 10:19:36 PM): thi hoan toan sai lam

Cnguyen (6/18/2008 10:19:39 PM): em nghi vay

Nguyen Van Hieu (6/18/2008 10:19:54 PM): Chính xác luôn

Nguyen Van Hieu (6/18/2008 10:20:30 PM): Mình biết vậy ngay từ đầu

[/color]

- Đọc cuốn tiểu thuyết Đi tê con của người đời của nhà văn Héc to ma lô, tôi nhớ lời nhân vật bố nói với cậu con trai là: khi đi đường thấy một người bị cảnh sát dẫn giải, con đừng nhìn với ánh mắt soi xét, có thể người ấy bị oan. (Dạo trước, tôi đã dùng câu trên làm chữ ký. Cũng như có lần Happyfeet đã dùng chữ ký :để đánh giá một con người thận trọng bao nhiêu vẫn chưa đủ!)

 

Những bài viết của tôi trong hai ngày trước đây, chính là bài trắc nghiệm vui cho một tình huống tình ngay lý gian, vui đáo để...

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Không phải là phòng cháy nổ jì đâu bác ơi!.

Người anh họ mà pccc kể chính là pccc đó hả he he he!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Nhà văn Tô Hoài: Tôi được "xuất ngoại" nhiều - vì sao?

Từ nhiều năm nay, anh em trong làng văn vẫn ngấm ngầm truyền nhau mấy câu thơ nói về cái sự… "tranh" đi nước ngoài của lão nhà văn Tô Hoài. Thậm chí, mượn lời một nhà văn cao niên, họ còn tung ra một nhận xét, đại ý: "Tô Hoài khôn như cáo. Thời kỳ chống Pháp, lão ấy mò lên vùng núi cao hẻo lánh, tiếng là thâm nhập thực tế để sáng tác, kỳ thực là vừa để tránh… Tây càn, lại vừa có dịp quơ quàng… chị em".

Và rồi, cái sự xì xào, tai nọ truyền tai kia đã bất ngờ được "đúc kết" lại trong bài viết "Cưỡi con dế mèn bay đi khắp thế gian…" của tác giả Trần Ngọc Lãng (được tải trên trang web của một nhà thơ trẻ). Không rõ căn cứ vào đâu, tác giả này đã khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Hội Nhà văn Việt Nam hồi đó có hơn 150 hội viên mà hằng năm chỉ có dăm bảy suất đi nước ngoài, bởi vậy đó là cuộc đấu tranh sinh tử, giành giật âm thầm và quyết liệt chẳng thua gì vũ đài quyền Anh...

Ấy thế mà, riêng Tô Hoài, tổng kết lại trong thời bao cấp ông đã xuất ngoại tới… 105 lượt, đủ các nước Á, Âu, Mỹ, Úc, Phi". Và Trần Ngọc Lãng trích dẫn mấy câu thơ gọi là "của dân gian" để nói về hiện tượng trên, trong đó nêu trường hợp nhà thơ Hoàng Trung Thông "ở đâu có rượu là ông tới liền" và nhà văn Tô Hoài "Hễ đi nước ngoài là có ông ngay".

Vậy nhà văn Tô Hoài đã có ý kiến ra sao về bài viết nói trên?

......

Nhà văn Tô Hoài: Thì đại khái như thế. Nhưng tôi nhớ là không có cái vế "không đi thực tế". Vì nói tôi và cụ Thi không đi thực tế thì… vô lý quá (cười).

PV: Trong bài viết của mình, tác giả Trần Ngọc Lãng có nói cái ý, trong những năm Mỹ đánh Hà Nội, Tô Hoài thường tìm cách… chuồn lên rừng?

Nhà văn Tô Hoài: Cũng chẳng hiểu sao "nó" lại viết như vậy. Năm 1972, Mỹ đánh bom Hà Nội, tôi còn đèo chai câu liên (bình chữa cháy) cùng dân phòng xuống Khâm Thiên để dập lửa kia mà.

PV: Đúng là tôi cũng từng đọc trong một trích đoạn nhật ký của nhà văn Bùi Hiển, là khi Mỹ rải bom Khâm Thiên, nhà văn Tô Hoài còn chen chân xuống thực địa, nhưng bị lực lượng cứu hộ ngăn lại…

Nhà văn Tô Hoài: Mỹ nó đánh bom nhiều nơi. May sống, rủi chết, ai biết được thế nào mà tránh. Như cái đợt tôi lên Hà Giang, dọc đường bị Mỹ ném bom, hút chết. Khi cụ Nguyễn Tuân "trực chiến" tại Hà Nội để viết "Hà Nội ta đánh Mỹ giỏi", tôi là tổ trưởng dân phố, từng dẫn cụ đi la cà quán xá vì tôi đeo băng đỏ, anh em mậu dịch viên thường cho uống bia "chùa", không tính tiền.

PV: Tóm lại, khi xảy ra "đấu tranh tư tưởng", nhà văn Tô Hoài thường tìm cách lánh đi… nằm viện. Còn khi bom lửa, ông vẫn sẵn sàng có mặt ở những nơi nguy hiểm.

Nhà văn Tô Hoài (cười): Thì cứ cho là như vậy. Với mình, mọi sự cũng đơn giản thôi mà

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Nhà văn Tô Hoài: Tôi được "xuất ngoại" nhiều - vì sao?

Cuối cùng thì vì sao TH được xuất ngoại nhiều hả bác Ksgia?

em đọc đoạn trên xong chẳng rút ra được tại sao.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Cuối cùng thì vì sao TH được xuất ngoại nhiều hả bác Ksgia?

em đọc đoạn trên xong chẳng rút ra được tại sao.

Bác Ksgia nói là chứa nhiều ẩn ý lắm, em chịu chẳng hiểu được, hiểu sơ sơ chắc do Tô Hoài "cáo" thì phải. Có phải không bác Ksgia?

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Thảm nào đi qua mấy đám tai nạn giao thông em toàn thấy người đứng xem, đi qua đi lại thì ít mà "người ngồi xem" thì nhiều thế! Hoá ra là bác PCCC cũng hay ngồi .... :rolleyes:

 

oái. Sao lại đưa sâu lên đây hả bạn. Nhìn sợ wá đi. Đưa hình gì đẹp tí nha. nhìn kinh wá à.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

@: NguyenHoanh và Gp14

NguyenHoanh đã phản biện chính xác bởi câu trả lời vì sao...? nó nằm ở phần có dấu chấm lửng"...". Thực ra tôi đâu có quan tâm đến câu hỏi vì sao ấy nên đã ỉm đi câu trả lời. Điều tôi tâm đắc là khi nhận được những thông tin "nhậy cảm" từ phía dư luận, nhà văn Tô Hoài luôn mỉm cười rồi nói:"Thì đại khái như thế và Thì cứ cho là như vậy".( Ông sinh năm 1920 hiện vẫn khỏe mạnh hàng ngày vẫn xem báo và truyền hình.

Nhà nghiên cứu văn học Vương Trí Nhàn nói về nhà văn Tô Hoài thế này: “Lịch lãm và lẩn mẩn. Tinh tế và vơ véo nhặt nhạnh. Vui đấy rồi buồn ngay đấy. Yêu thích sống trong nền nếp và chán chường trước những trì trệ. Trân trọng quá khứ và biết rằng nhiều khi quá khứ chỉ đáng quên đi. Ham hố phiêu lưu thay đổi và không bao giờ ngạc nhiên trước mọi tàn lụi hư hỏng. Chăm chú quan sát mọi sự đang xảy ra và giữ cho lòng mình một sự dửng dưng dài dài...”

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Bác Ksgia nói là chứa nhiều ẩn ý lắm, em chịu chẳng hiểu được, hiểu sơ sơ chắc do Tô Hoài "cáo" thì phải. Có phải không bác Ksgia?

 

@: NguyenHoanh và Gp14

NguyenHoanh đã phản biện chính xác bởi câu trả lời vì sao...? nó nằm ở phần có dấu chấm lửng"...". Thực ra tôi đâu có quan tâm đến câu hỏi vì sao ấy nên đã ỉm đi câu trả lời. Điều tôi tâm đắc là khi nhận được những thông tin "nhậy cảm" từ phía dư luận, nhà văn Tô Hoài luôn mỉm cười rồi nói:"Thì đại khái như thế và Thì cứ cho là như vậy".( Ông sinh năm 1920 hiện vẫn khỏe mạnh hàng ngày vẫn xem báo và truyền hình.

Nhà nghiên cứu văn học Vương Trí Nhàn nói về nhà văn Tô Hoài thế này: “Lịch lãm và lẩn mẩn. Tinh tế và vơ véo nhặt nhạnh. Vui đấy rồi buồn ngay đấy. Yêu thích sống trong nền nếp và chán chường trước những trì trệ. Trân trọng quá khứ và biết rằng nhiều khi quá khứ chỉ đáng quên đi. Ham hố phiêu lưu thay đổi và không bao giờ ngạc nhiên trước mọi tàn lụi hư hỏng. Chăm chú quan sát mọi sự đang xảy ra và giữ cho lòng mình một sự dửng dưng dài dài...”

 

 

sao gp14 biết: bác Ksgia nói là chứa nhiều ẩn ý lắm!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Hồi giặp Pháp tạm chiếm Hà nội, có một người dân bị bị xe của cảnh binh lao vào gãy tay. Mấy tên lính xuống rồi đưa cho người bị nạn một ít tiền. Cầm những đồng tiền trên tay người này khuôn mặt rạng rỡ vui tươi. Những người chứng kiến cảnh này hết sức bất bình vì lẽ ... Theo các bạn thì người bị nạn ấy đáng thương hay đáng trách? (Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Hồi giặp Pháp tạm chiếm Hà nội, có một người dân bị bị xe của cảnh binh lao vào gãy tay. Mấy tên lính xuống rồi đưa cho người bị nạn một ít tiền. Cầm những đồng tiền trên tay người này khuôn mặt rạng rỡ vui tươi. Những người chứng kiến cảnh này hết sức bất bình vì lẽ ... Theo các bạn thì người bị nạn ấy đáng thương hay đáng trách? (Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật!

Chắc ông này nghĩ: sáng ra mụ vợ đã chửi, ra đường kiểu gì cũng gặp chuyện. Lúc bị đâm mới thấy là đúng thật, nhưng trong cái rủi (bị đâm) có cái may (được tiền). Và họ đã cười vì sự may mắn đó chăng.

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Chắc ông này nghĩ: sáng ra mụ vợ đã chửi, ra đường kiểu gì cũng gặp chuyện. Lúc bị đâm mới thấy là đúng thật, nhưng trong cái rủi (bị đâm) có cái may (được tiền). Và họ đã cười vì sự may mắn đó chăng.

 

chắc người đàn ông ấy nói thế này:

- may quá các bác ạ! em đang túng tiền em đang cần tiền để chữa bệnh lậu cho bà hàng xóm hơn em những 6 tuổi đó!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Lời giải câu đố trong bài viết Trắc nghiệm vui

1-Hàng quán ngày xưa thường bán các sản phẩm nông thôn: chuối, ổi , khoai luộc…trong đó có cả kẹo bột, chè lam… Thời gian đầu, quán hàng không có người trông nom, bán hàng theo kiểu tự giác. Ai thích ăn gì thì ăn, ăn xong tự giác để tiền vào hộp.

Đó là thời kỳ sơ khai của kinh tế hàng hóa. Tiếp đó là thời kỳ quá độ tiến lên cái gọi là “kinh thế …siêu thị”.

Chuyện kể rằng có một người khách vào quán ăn khoai lang luộc. Khoai bở, mỗi lần bóc vỏ lại kéo thêm một mảng ruột ở bên trong ra. Người khách lại mắc bệnh sĩ diện, không dám ăn khoai cả vỏ. Thừa cơ bà chủ quán quay đi, người này vơ vội vỏ khoai cho vào miệng nuốt chửng. Thấy cử chỉ đó, bà chủ quán tưởng người khách ăn thêm cả kẹo nữa mới tội nghiệp chứ! Khi tính tiền:

- Bác ăn thêm cả kẹo nữa à?

- Vâng!

Ông khách ngậm ngùi trả tiền khoai, trả thêm cả tiền kẹo nữa rồi đi thẳng, không ngoái đầu nhìn lại. Lần sau, vào lại quán đó ăn khoai, người khách đó ăn khoai vẫn bóc vỏ như lần trước. Điều khác là người khách bóc ít hơn, mỗi lần cắn củ khoai người khách lại cắn dài hơn, cắn vào phần chưa bóc vỏ!

Từ đó có câu thành ngữ:

BÓC NGẮN CẮN DÀI.

(Chuyện này tôi được bố tôi kể cho nghe hồi còn nhỏ).

 

Chắc ông này nghĩ: sáng ra mụ vợ đã chửi, ra đường kiểu gì cũng gặp chuyện. Lúc bị đâm mới thấy là đúng thật, nhưng trong cái rủi (bị đâm) có cái may (được tiền). Và họ đã cười vì sự may mắn đó chăng.

Theo tôi thì người bị nạn đó có đứa con bị mắc bệnh hiểm nghèo. Ông bố đã vui mừng khi có tiền để lo chữa bệnh cho con, vì thế mới có câu tục ngữ :

Hi sinh đời bố để củng cố đời con.

Cách lý giải của NguyenHoanh quả là bất ngờ đối với tôi. Vui quá! Cảm ơn NguyenHoanh nhiều.

Suy diễn của NguyenHoanh là có thế coi là điển tích minh hoạ cho câu thành ngữ:

Trong cái rủi có cái may.

 

Xin mời các bạn lý giải với câu sau:

Ba năm du kích nằm kề

Không bằng bộ đội đi về một đêm!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay
Đăng nhập để thực hiện theo  

×