Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
vanduong

Thế nào là người có bản lĩnh

Các bài được khuyến nghị

Bạn có dám chắc là con trai ko khóc ko ???Ngay từ khi sinh ra thì bất cứ ai cũng đã cất tiếng khóc chào đời.Tui cón nhứ như in cái ngày thằng em trai tui sinh nó lì lợm đến độ bà đỡ phải phát vào đít cái thứ 3 nó mới khóc

Tiếng khóc đó là tiếng khóc chào đời, là tiếng khóc tâm sinh lý, là tiếng khóc bắt đầu cho 1 sự sống mới và là 1 tiếng khóc

 

bắt đầu cho 1 nỗi khổ trên cõi đời

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Tiếng khóc đó là tiếng khóc chào đời, là tiếng khóc tâm sinh lý, là tiếng khóc bắt đầu cho 1 sự sống mới và là 1 tiếng khóc

 

bắt đầu cho 1 nỗi khổ trên cõi đời

Hic. Bác Tuệ nói cứ như là triết lý nhà Phật vậy. Thế hóa ra: sinh ra trên đời là khổ à? Bác thấy mình khổ hay sướng?

Mọi người thấy mình sinh ra trên đời khổ hay sướng? :s_big:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Người có bản lĩnh là người dám khóc :s_dead:

ôi vui quá hôm nay đọc đc câu này mới biết mình là người co bản lĩnh. thank bác mũn :s_dead: (tên bác khó đọc ghê cơ)

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

mấy cha này rỗi hơi ta ! bộ định làm sư tăng sao lại giao giảng triết lý nhà phật , đi về thôi, đọc mấy điều các cha viết, thà em vào chùa nghe các sư thầy đàm đạo còn hay hơn ! :s_dead:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

ôi anh TUE nv , anh ạ em không đọc kỹ mắt nhắm mắt mỏ , cứ tưởng, chẹp chẹp chân thành xin lỗi anh cùng mọi người , lần sau em không thế nữa , :s_dead:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
ôi anh TUE nv , anh ạ em không đọc kỹ mắt nhắm mắt mỏ , cứ tưởng, chẹp chẹp chân thành xin lỗi anh cùng mọi người , lần sau em không thế nữa , :s_dead:

Sai thì sửa chửa thì đẻ! Biết nói lời xin lỗi như anh cũng chứng tỏ anh là người thực sự có bản lĩnh!

@ anh retun: Lúc chiều anh viết như vậy là ko công bằng với anh Tuệ! Đây là mục thư giãn anh Tuệ viết như vậy là có thiện ý dù bài viết đó ko liên quan gì đến AutoCAD và thư giãn vì thư giản là phải gây cười. Nhưng bài viết đó cũng đáng để suy ngẫm anh ạ!

Tất cả những người làm công tác kỹ thuật đều ko liên quan gì đến văn học đến chính trị và triết học vậy tại sao người ta không phân ban từ trung học cơ sở (lớp 6)?

Thư giãn là nhu cầu của nhiều người mục đích chính là để thư giãn. Hầu như các báo nào tạp chí nào và trang Web nào cũng có mục vui cười trừ Nhà tang lễ là ko có thôi anh ạ!

Không ai bắt buộc ai phải đọc thư giãn cả! Anh nhìn bài viết thấy hấp dẫn thì đọc , ko đọc cũng ko sao cả, quy định của diễn đàn có bắt buộc mọi người tham gia phải đọc các bài viết trong thư giãn đâu. Ai thích đùa thì đọc ai không thích đùa thì thôi ...

Mà cũng lạ lắm cơ! rất nhiều bài viết ngoài thư giãn mang tính chất SPAM tỉ dụ như rất nhiều bài viết bài có nội dung trùng lặp làm mất thời gian truy cập của nhiều người sao anh retunkhông nhắc nhở nhỉ???

Em thấy có hiện tượng lạ là những bài viết dạng Spam thường xuất hiện từ 17 h đến 22 h và lặp đi lặp lại nhiều lần với những nội dung cũ rích!

 

Vào đọc 11 trang mệt quá vì mất gần 40'

Đau hết cả mắt vì nhiêu spam với các bài không đúng topic

vì vậy không muốn những người sau phải như mìnhTôi mạo muội copy tất cả những gì mà mọi người đã chia sẻ ở topic này

Hi vọng có ich cho mọi người

Chúc vui

………………………………………………………………………………….

Góc SPAM đây!!!, Nơi để mọi người Spam nè!

http://www.cadviet.com/forum/index.php?sho...=4915&st=80

 

Đây là File Cad của em nè

http://www.cadviet.com/forum/index.php?sho...c=12477&hl=

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tue_NV xin tóm lại : đó chính là 8 nỗi khổ mà Phật gọi là Bát khổ

 

1. Sanh

2. Lão

3. Bệnh

4. Tử

5. Oán tăng hội

6. Ái biệt ly

7. Ngũ thụ uẩn

8. Sở Cầu bất đắc khổ

Rất mong được đàm đạo với anh Tue_NV về Phật pháp!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Phật tại Tâm: Chìa khóa mở vào cửa Phật

Trịnh Nguyên Phước

"Ngày xưa, tại một vương quốc nọ có một nhà vua về già mới bắt đầu đi tìm chân lý. Ông cho triệu tập tất cả các tăng ni trong nước, và ra lệnh cho họ tìm kiếm tất cả những sách vở, kinh điển giảng dậy về con đường giải thoát, để mang trở về cung điện. Sau vài năm trời, các tăng ni đã thu thập được một kho sách lớn gồm hàng vạn cuốn viết bằng đủ thứ tiếng, tiếng Pali, tiếng Phạn, tiếng Trung Hoa, tiếng Nhật Bản, và ngay cả tiếng Việt-Nam... Nhà vua không thể nào đọc được tất cả những cuốn sách đó, nên hạ lệnh cho những vị cao tăng đã thấu hiểu đạo lý lựa chọn cho ông một vài cuốn sách quan trọng, khả dĩ giúp cho ông tiến mau trên con đường đạo hạnh. Vài năm sau, các vị tăng dâng lên cho ông một số kinh căn bản do chính đức Phật giảng dậy, cùng với một vài bộ kinh Ðại Thừa, mà họ tin rằng là nồng cốt của đạo Phật. Hỡi ôi, lúc bấy giờ nhà vua đã già yếu lắm rồi, ông không còn đủ sức cầm lên một cuốn sách. Ông chỉ còn lại một yêu cầu : đúc kết lại những tinh hoa của đạo Phật thành một câu hay một chữ thôi, để may ra ông được cứu độ sang bên kia bờ giác. Sau khi hội ý khẩn trương bàn bạc, các vị cao tăng cùng nhau viết ra một chữ, và dâng lên cho nhà vua đang hấp hối. Nhà vua thều thào đọc : "TÂM" , và tắt thở với một nụ cười mãn nguyện..."

Thật ra, đây là một câu chuyện cổ quen thuộc mà tôi đã mạn phép tráo đổi chữ cuối cùng bằng chữ TÂM. Sự tráo đổi này dĩ nhiên có một hậu ý. Ý nghĩa đó là, dù học Phật trong bao nhiêu sách vở, tụng bao nhiêu kinh điển đi chăng nữa, cũng không thể nào thấu hiểu được đạo Phật, nếu không thấy rõ được là : " Phật tại tâm ".

Ðối với tôi, " Phật tại tâm " là một câu ngắn gọn chứa đựng được tinh hoa cốt tủy của đạo Phật, cần phải suy ngẫm lâu ngày (hay ôm ấp trong lòng như một công án Thiền) cho tới khi thông hiểu được rồi, thì bỗng thấy mọi việc đều sáng tỏ, cũng như mặt trời giữa ban ngày.

Nhưng hiểu được như vậy cũng đừng vội cho rằng mình đã ngộ đạo. Chưa đâu, đó mới chỉ là sự hé mở một cánh cửa đưa vào thế giới mênh mông của đạo pháp. Hiểu được "Phật tại tâm " là một chuyện, thành tựu được "tâm là Phật " lại là chuyện khác, còn phải tu luyện cái tâm rất lâu đời, mà chưa chắc cuối cùng đã đạt được.

 

Không tìm Phật ở đâu ngoài mình

……………………………………………………………………………………………..Thật ra, Phật không ở trong những bức tượng, những viên xá lợi, Phật không nghe thấy những lời cầu xin, không nhìn thấy những lễ lạy, không cần đến những cây nhang, cây hoa cắm trên bàn thờ. Bởi vì Phật chính ở trong tâm ta. Thiên đàng hay địa ngục, luân hồi hay Niết Bàn, cõi Ta Bà hay thế giới Tây Phương Cực Lạc cũng là ở tại tâm.

Nói như vậy không có nghĩa là ta phải bác bỏ mọi nghi lễ, tụng niệm, hay coi thường sự thành khẩn. Lòng tin (saddha), sự thành khẩn trong đạo Phật là những sức mạnh vô cùng mãnh liệt, có khả năng giúp đỡ rất nhiều cho người Phật tử, nhất là trong những giờ phút khó khăn. Nhưng lòng tin trong đạo Phật không phải là đức tin không bờ bến, đức tin không điều kiện của những tôn giáo thần khải. Ðó là sự tin tưởng nơi những người đi trước, nơi những vị thầy dẫn dắt cho mình, cho tới khi chính mình thực nghiệm được con đường chỉ dẫn. Dần dần sự tin tưởng tạm thời đó sẽ được thay thế bằng sự tin tưởng vững chắc mang lại bởi kinh nghiệm bản thân.

Như vậy, người tu Phật phải hiểu rằng mỗi khi mình lễ lạy, tụng niệm, là mình hướng về những sức mạnh tâm linh bên trong mình, chứ không phải là hướng về những quyền lực huyền bí trên trời dưới biển bên ngoài. Và nếu sức mạnh mình cầu khẩn tưởng làbên ngoài nhưng kỳ thật là sức mạnh bên trong, thì tự lực vàtha lực trong thực tế liệu còn có khác gì nhau ?

Một con đường, nhiều phương tiện………………………………………………………………………………………..

Chọn lựa một phương tiện này hay một phương tiện khác là tùy tâmtính, căn cơ của mỗi người. Không có trường phái nào hay hơn, hay cao hơn trường phái khác. Chỉ có thích hợp hay không với mỗi người, thế thôi.

Nhìn như vậy, người ta không còn lý do nào nữa để chỉ trích nhau giữa các tông phái Phật giáo : Nguyên Thủy, Ðại Thừa, Kim Cương Thừa, Thiền, Tịnh Ðộ, Mật tông, v.v. Cái tâm là cái hòa đồng tất cả, là nơi gặp gỡ của tất cả những ai, ở mọi chân trời và thời đại, đã có can đảm đi tìm giác ngộ, Chân Lý hay Tuyệt Ðối, trong chiều sâu thẳm của tâm linh.

Ðể kết luận, nếu chúng ta thấy đạo Phật có phần nào phức tạp, rườm rà và khó hiểu, thì nên đem ra soi sáng bởi câu "Phật tại tâm", thì mọi sự sẽ trở nên sáng sủa và giản dị.

Giản dị cũng như hai câu sau này của Kinh Pháp Cú :

"Không làm các điều ác,

Thành tựu những việc lành,

Giữ tâm ý thanh tịnh,

Ấy lời chư Phật dậy". (Dh 183)

"Không Ðịnh nào không Tuệ,

Không Tuệ nào không Ðịnh,

Ai cùng lúc Ðịnh Tuệ,

Người ấy gần Niết Bàn".

Trịnh Nguyên Phước 1/1999(viết để tưởng nhớ tới Thầy Thiện Châu, pháp danh TâmThật)

 

 

Phật Tại Tâm

 

Suma Ching Hai giảng tại Tây Hồ, Formosa,

Ngày 11 tháng 3, 1989 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)

 

Có một lần tôi được nghe một câu chuyện của Ấn Độ rất thú vị:

Ai cũng đang tìm Thượng Đế hay Phật. Họ nghe nói rằng Thượng Đế là tình thương, Phật là từ bi, nên mọi người đều muốn tìm đến Ngài, nhưng không ai biết Ngài ở đâu? Cuối cùng có người biết Ngài đang ở trong một hang động yên lặng bên sông Hằng và họ đến đó để tìm Ngài. Mọi người yêu cầu Ngài đủ chuyện: "Thượng Đế, xin cho con điều này!", "Thượng Đế, xin cho con điều kia!", "Thượng Đế, con muốn con của con tốt nghiệp!", "Thượng Đế, con muốn có vợ!", "Thượng Đế, con muốn một ông chồng," "Thượng Đế, con muốn tiền," "Thượng Đế, con muốn địa vị."

 

Thượng Đế mệt quá nên nói: "Nhiều quá! Ta chịu không nổi nữa. Ta phải quy ẩn. Nhưng Ta có tìm được một nơi yên tịnh ở đâu đây?"

 

Cố vấn của Ngài được gọi là "Đại Sư Phụ"! Ông ta mới tâu rằng: "Ngài có thể lên núi Everest, nơi đó sẽ không ai tới quấy rầy Ngài."

 

Thượng Đế đáp: "Đây là một ý kiến tuyệt diệu." Rồi Ngài lên trên đó ẩn mình. Sau một thời gian, có hai người leo lên núi và rồi thêm nhiều người cũng theo lên đó. Thượng Đế cảm thấy sự thanh tịnh không còn nữa.

 

Thượng Đế lại than thở: "À, thật là quá đáng! Ta chịu không nổi nữa!" Ngài lại tìm hỏi ý kiến Đại Sư Phụ của Ngài về việc nên trốn nơi đâu. Đại Sư Phụ trả lời: "Tôi biết có một nơi mà Ngài có thể ẩn mình được và không ai sẽ tìm ra Ngài. Không ai có thể nghĩ tới nơi đó."

 

Thượng Đế hỏi: "Ở đâu? Ở đâu? Nói nhanh lên! Nói nhanh lên!" Đại Sư Phụ mới nói: "Đó là ở trong tâm của con người. Nếu Ngài trốn ở đó họ sẽ tìm không được!"

 

Sau đó Thượng Đế nói: "ừ, đúng lắm! Nhà ngươi là một Đại Sư Phụ đại tài!" Rồi Ngài lập tức chạy trốn vào tâm của con người. Quả thực không còn ai đi tìm Ngài nữa! Chỉ những người thọ Tâm Ấn mới mạo hiểm, "dại dột", không sợ chết này, mới muốn kiếm Ngài trong tâm của họ.

 

Thật vậy, Thượng Đế ở bên trong chúng ta. Chúng ta muốn cầu điều gì, phải hướng vào nội tâm mà cầu. Chúng ta muốn tìm những gì đẹp nhất, hãy hướng vào bên trong mà tìm. Chúng ta muốn tìm lực lượng vạn năng, hãy hướng vào nội tâm. Đừng sợ ma quỷ bên ngoài, đừng sợ những người hung ác bên ngoài, và cũng đừng cầu sự giúp đỡ của chúng sinh bên ngoài dù là những người có công đức, mà chúng ta phải cầu chính mình. Chúng ta nên ẩn mình vào bên trong, cầu nguyện bên trong và vui hưởng lấy chính mình. Mọi thứ đều ở bên trong chúng ta. Chúng ta không thể tìm kiếm bất cứ thứ gì ở bên ngoài.

 

Tôi nghĩ câu chuyện này rất thú vị. (Mọi người vỗ tay) Cho nên có khi quý vị muốn thấy tôi cũng phải tìm tôi ở bên trong. Thượng Đế ở trong chúng ta. Vì thế mới nói "Phật tại tâm". Nếu quý vị nghĩ rằng tôi là Phật, thì phải hướng vào nội tâm tìm vị Sư Phụ bên trong. Ngài là lực lượng bất khả tư nghị và có thể bảo hộ quý vị, chỉ dẫn quý vị, soi sáng quý vị. Tuy nhiên, quý vị nên nhẫn nại, vì vật tốt khó tìm.

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Đàn ông tự nói về bản lĩnh

(Dân trí) - Tuy nhiên câu hỏi bản lĩnh là gì thì không phải người đàn ông nào cũng có chung đáp án. Có phải cứ người đàn ông thành đạt, tài giỏi kiếm ra nhiều tiền là người đàn ông bản lĩnh?

Lê Hoàng 35 tuổi, luật sư cho rằng: Rất nhiều người đàn ông có một cuộc sống sung túc, có vợ đẹp con ngoan nhưng không giữ nổi mái ấm ấy. Vì thế tạo dựng ra hạnh phúc đã khó, giữ gìn hạnh phúc đó còn khó hơn nhiều. Người đàn ông bản lĩnh là người không chỉ biết tạo dựng mà còn biết giữ gìn những gì mình tạo dựng được.

 

Đăng Việt, 50 tuổi giáo viên: Thanh niên bây giờ sướng hơn chúng tối trước kia rất nhiều, có tivi, máy tính nối internet, xenày xe kia…nhưng lại không xác định được mục tiêu chí hướng của mình là gì.

 

Có những cô cậu bố mẹ lo cho vào trường tốt nhất, tạo mọi điều kiện để học hành thì lại lao vào ăn chơi đua đòi, suốt ngày lao mình và vũ trường, game online, thuốc lắc, thuốc phiện… Tại sao họ không dành thời gian vào những việc vô bổ đó để làm những việc có ý nghĩa hơn cho xã hội như đến giúp đỡ những em nhỏ bị nhiễm chất độc da cam, trẻ em mồ côi, trẻ em lang thang, người già, người tàn tật…

 

Theo tôi bản lĩnh đàn ông là phải xác định được hướng đi cho mình và quyết tâm theo đuổi mục tiêu lý tưởng đó đến cùng.

 

Hưng Long, 26 tuổi, kỹ sư xây dựng tâm sự: Hồi đó, chúng tôi cùng đi công tác xa ở Tuyên Quang, buổi tối mấy anh em cùng cơ quan rủ đi “hái hoa rừng”. Họ nói: “Chè Thái, gái Tuyên” thử một lần cho biết. Lúc đó, quyết định nói không rất mong manh nhưng khi nghĩ đến người yêu tin tưởng ở nhà, tôi đã nhất quyết không đi theo họ, mặc cho cậu bạn mỉa mai là “kém tắm”.

 

Thiết nghĩ bản lĩnh người đàn ông là ở chỗ nên biết cái gì đúng cái gì sai để dừng lại đúng lúc, phải biết đấu tranh trước những cám dỗ và không làm bất cứ một điều gì chỉ sau một cái … “tặc lưỡi”.

 

Hùng Mạnh, 27 tuổi cán bộ Ngân hàng: Ngày trước khi thi đại học bố mẹ tôi nhất quyết bắt tôi thi vào trường y để nối nghiệp các cụ, nhưng tôi thấy mình không đủ niềm đam mê với nghề đó nên thi vào Học viện ngân hàng để làm kinh tế. Bố mẹ lúc đầu có giận nhưng sau thấy mình yêu nghề lại thành đạt nên cũng không trách nữa.

 

Sau đó ít lâu bố mẹ lại ngầm ngắm cho tôi một cô gái, con của bạn bố, làm giáo viên, nhưng tôi đã có người thương rồi nên kiên quyết từ chối. Giờ thấy vợ chồng tôi sống hạnh phúc, hiếu thảo nên ông bà vui lắm. Tôi nghĩ người đàn ông có bản lĩnh là người đàn ông dám làm theo lý tưởng, quan điểm của mình, không vì những áp lực bên ngoài mà thay đổi quan điểm. Họ dám làm và dám chịu trách nhiệm với tất cả những việc mình làm.

 

Tuấn Cường, 45 tuổi, doanh nhân: Nhiều người nhìn vào một người đàn ông thấy anh ta quần áo lịch sự, cơ bắp rắn chắc, xe cộ bóng loáng…đã vội đánh giá là galang, bản lĩnh. Thực ra bản lĩnh đàn ông thể hiện ở hành động, nhân cách chứ không lộ ra ở những “giá trị ảo” như thế. Nhiều anh chàng khi còn bần hàn thì đối xử với người thân, gia đình, vợ con, bạn bè, có tình có nghĩa. Đến khi làm ra đồng tiền rồi thì khinh người, coi đồng tiền là trên hết.

 

Tôi nghĩ bản lĩnh của đàn ông chính là không để đồng tiền vật chất làm cho tha hóa, thay đối nhân cách. Người đàn ông làm ra đồng tiền nhưng biết sử dụng đồng tiền đúng cách, coi trọng những giá trị tinh thần mà không phải cứ có tiền là sẽ mua được, như vậy mới là người đàn ông bản lĩnh. Điều này tưởng là dễ nhưng không trong xã hội có quá nhiều cạm bẫy thì không dễ thực hiện chút nào…

Lan Tường

 

Em trai!

 

Chị đã không định nói ra điều này nhưng chị nghĩ rằng có lẽ chị nên nói với em để sau này không phải ân hận và nói ra rồi cũng có thể chị sẽ ân hận nếu em hiểu sai ý của chị.

…………..Còn em đã bao giờ em ước mơ điều gì đó? Em đã làm gì để thực hiện ước mơ của mình? Em đã bao giờ bỏ những thú vui của mình để đạt được nó? Chị không hề đòi hỏi ở em điều gì qua cao xa. Mỗi người có con đường đi cho riêng mình, chị không muốn em phải đi con đường mòn của ai. Chị cũng không hề nghĩ rằng để đạt được ước mơ của mình thì ai cũng phải đậu ĐH. Điều chị muốn đơn giản hơn thế nhiều, chị chỉ muốn em hãy sống có lý tưởng hơn. Hãy sống và trở thành một người bản lĩnh. Mọi thứ có thể thay đổi, người ta có thể gặp nhiều sóng gió trong suốt cuộc đời nhưng một người có bản lĩnh luôn biết mình muốn gì và luôn biết đứng dậy được sau mỗi lần ngã. Điều này không phải nói là làm được mà phải trải qua nhiều thử thách trong cuộc sống. Vậy mà em đã làm gì? Em trả lời chị là em không quen tự lập. Thật sự khi nghe em nói câu này chị chỉ biết im lặng, nói chung là hơi sốc. May cho em người nghe là chị chứ nếu là một người con gái khác chắc đã ngất từ lâu rồi. Chị không ngờ lại nghe câu này từ miệng của em- một boy chính hiệu. Nói thật là nếu từ một người khác không phải em trai mình thì chị sẽ có những suy nghĩ hơi không được tốt đẹp lắm về người đó rồi. Chị lại suy nghĩ, hình như một phần lỗi là tại chị, vì chị đã không nói cho em biết làm một người con trai thì phải như thế nào vì chị tưởng điều này em hay bất cứ người con trai nào đến tuổi này đều đã biết từ lâu rồi mới phải.

 

Em có biết thiếu sót lớn của em là gì không? Đó là em không chịu đọc sách, nếu ông thầy dạy Mỹ học của bọn chị mà biết được rằng chỉ cần em động vào cuốn sách là đã buồn ngủ và em chưa bao giờ đọc hết một nửa cuốn sách mỏng ngoài sách trong chương trình bắt buộc học từ nhỏ tới giờ thì ông thầy chỉ nhìn em và mỉm cười cái một, mà cái kiểu cười ai-cũng-biết-là-sao-rồi-đấy. Chị nhớ rằng chị đã có lần tặng em một cuốn sách viết về nội dung: các bạn trẻ cần phải làm gì, hồi đó chị đang học năm nhất còn em đang ở nhà. Chị đã cố tình mua cuốn sách đó tặng em vì chị thấy nó thật cần thiết cho em mà nếu chị không nhầm thì chắc em đã vất nó ở xó nào đó mà chưa hề đọc lấy một lần. Thật tình là chị không thể không thể hiểu nổi tại sao ở tuổi của em mà “dám” ghét đọc sách? Vì những hiểu biết ít ỏi của chị cho tới giờ chủ yếu nhờ đọc sách và trải qua thực nghiệm cuộc sống mà có. Có một câu nói rằng: “đọc sách làm cho con người hoàn bị, đàm luận tạo nên con người sẵn sàng và viết lách tạo thành con người chính xác”. Chị muốn em đọc sách, chị đã tìm những cuốn sách có nội dung sâu sắc, ngắn và dễ hiểu cho em mà em cũng không đọc lấy một trang. Em có nhớ lần lên chị chơi, chị đã đưa cho em cuốn “Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư, trong đó là những mẩu chuyện ngắn rất cảm động, chị tưởng em đọc nó thế mà sáng ra em nói “thấy dài quá với lại chị dặn em đọc phải giữ cẩn thận nên em gấp vào để lên giá sách rồi ngủ”. Chấm hết, không biết nói gì… Nếu em đọc nó em thấy thế nào là sự hy sinh của một người đối với người mà mình yêu quý, khi em vấp ngã em sẽ thấy mình vẫn còn hạnh phúc vì còn hơn bao nhiêu người khác không nhà không cửa, lang thang, đói, rét. Nếu em đọc nó em sẽ rất cảm động, em sẽ nhận ra rằng mình biết yêu thương, biết rung động với những hoàn cảnh của người khác và em biết mình phải làm gì. Điều đó quý giá hơn rất nhiều thứ. Nếu em đọc sách, em sẽ thấy những người bằng tuổi em họ đang sống như thế nào. Có những người thành công bắt đầu từ con số không chỉ sau khi đọc một cuốn sách vì cuốn sách đó nói cho họ biết họ phải làm những gì. Tư tưởng sẽ dẫn tới hành động. Em đừng nghĩ rằng vì chị muốn em trở thành người nổi tiếng hay gì gì đó, chị đâu có mong em trở nên vĩ đại như thế làm gì. Chị đã nói chỉ muốn em dần trở nên bản lĩnh mà.

 

Điều chị muốn em làm chỉ có thế, liệu có quá sức đối với em, liệu có quá kỳ vọng vào em. Có những điều chị không muốn nói ra vì chị thấy chị không xứng đáng, xét cho cùng thì chị đã làm được gì có ý nghĩa đâu. Ngay cả việc để em vào đây học mà ít về thăm em, ít nói chuyện với em chị cũng thấy có lỗi. Và ngay việc em ít chia sẻ những suy nghĩ của mình với chị, chị cũng thấy mình thật chẳng ra gì. Dù sao thì chị cũng đã nói điều mà chị vẫn muốn nói với em. Chị nói ra điều này vì em là con trai trước sau gì em cũng sẽ phải trở thành chỗ dựa cho một người phụ nữ trong cuộc đời em, cho gia đình của em sau này, ít nhất là như vậy. Để ai đó tin cậy mình và coi mình là chỗ dựa không phải là điều dễ thực hiện. Nhưng chị biết chắc em có thể làm được mọi thứ vì không phải em là người sống thiếu trách nhiệm, không phải em sống cho bản thân mình. Hãy làm những điều nhỏ nhặt theo cách vĩ đại nhất (mà em cảm thấy). Em sẽ thấy trong mắt mọi người em đã vĩ đại như thế nào (đây là điều mà chị luôn cố gắng mà không phải lúc nào cũng làm được, nói và làm là hai việc khác nhau mà).

 

Cuối cùng chị chúc em sinh nhật vui vẻ và đạt được những điều em muốn.

 

Chị cũng rất hy vọng một ngày nào đó em vào nhà sách tự mình tìm sách về đọc, em sẽ thấy trong đó là cả một thế giới thu nhỏ.

gatto

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Lòng vị tha - cho người và cho ta

 

Trong cuộc sống luôn có những điều mà ta chẳng bao giờ hài lòng, có những lời nói khiến ta bị tổn thương, có những cách đối xử làm mình buồn rười rượi… nhưng bạn đừng nên giữ những điều không vui ấy mãi trong lòng, biết tha thứ để vui sống là điều đáng để chúng ta quan tâm.

 

Ngạn ngữ có câu: “Hãy tha thứ và hãy quên!”, nhưng phần lớn chúng ta thường cảm thấy quên dễ hơn nhiều so với việc tha thứ cho một người nào đó đã làm ta đau lòng, thất vọng não nề. Tuy nhiên, dù khó khăn thế nào đi nữa, ta cũng nên học cách tha thứ. Fred Luskin – giáo sư tâm lý đại học Stanford, tác giả quyển sách “Hãy tha thứ vì sự tốt đẹp” – đã khuyên: “Nếu cứ gặm nhấm những nỗi đau và âm ỉ sự phục thù, bạn sẽ bị hao mòn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tha thứ sẽ là một liều thuốc giải độc mạnh mẽ.”

 

Trong một nghiên cứu, Charlotte van Oyen – giáo sư tâm lý học Đại học Hope ở Hà Lan – đã yêu cầu hơn 70 đối tượng tình nguyện nhớ lại một nỗi đau trong quá khứ. Qua kiểm tra đồ đạc, người ta thấy có những đột biến đáng kể trong huyết áp, nhịp tim đập và sự tăng cơ - những phản ứng tương tự xảy ra khi bạn đang nổi cơn giận dữ. Các nghiên cứu đã kết nối giữa sự tức giận và bệnh tim. Nhưng khi các đối tượng được yêu cầu tưởng tượng ra sự thông cảm và tha thứ cho những người đã làm họ đau khổ, thì kiểm tra cho thấy nhịp tim và huyết áp đều bình ổn.

 

Theo Luskin, điều quan trọng hơn nữa là ai trong chúng ta cũng có thể học được cách tha thứ. “Chúng tôi hướng dẫn cho các đối tượng viết lại câu chuyện trong đầu, biến đổi nạn nhân thành người anh hùng. Nếu họ đau lòng vì bị người bạn đời phản bội, chúng tôi động viên họ hãy tự nghĩ về mình không phải như là người bị “cắm sừng” mà là người đang hy sinh và nổ lực để duy trì hạnh phúc trong hôn nhân”.

 

Những dấu hiệu đầu tiên cho thấy sự tha thứ có thể cải thiện sức khoẻ tổng trạng thật đáng khích lệ: một cuộc khảo sát trên 1.423 đối tượng do Viện nghiên cứu Xã hội thuộc Đại học Michigan tiến hành gần đây đã khám phá ra rằng: những ai đã từng tha thứ cho một người nào đó trong quá khứ đều cảm thấy khoẻ khoắn, nhẹ nhàng, thư thái hơn những ai cứ chôn sâu mối hận trong tim.

 

Tuy nhiên, vẫn còn một điều đáng suy nghĩ ; trong khi 75% người tin rằng Chúa đã tha thứ cho những lỗi lầm của họ thì chỉ có 52% người có đủ nghị lực và lòng vị tha để tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Như vậy, tha thứ vẫn là một hành động cao cả mà chúng ta phải học hỏi suốt đời.

 

Tha thứ không chỉ gói gọn trong việc bỏ qua những lỗi lầm của người khác mà còn mở rộng đối với chính bản thân mình. Bạn có đồng ý rằng, chúng ta rất hay phạm phải sai lầm không? Nếu ta có thể tha thứ cho người khác thì tại sao ta không thể tha thứ cho bản thân mình. Có không ít người dễ dàng thông cảm xí xoá những điều không hay mà người khác gây nên cho mình: vui vẻ nở một nụ cười với người vô tình quẹt vào xe mình; cũng chẳng chấp nhặt một đồng nghiệp hay mượn đồ của bạn vì tính của người đó là như thế… nhưng bạn lại thật khó khăn với bản thân mình.

 

Nếu bạn lỡ không hoàn thành đúng tiến độ công việc, bạn cảm thấy có lỗi, điều đó là đương nhiên nhưng bạn đừng mang trách nhiệm ấy để tạo áp lực triền miên cho mình, rằng mình là người bất tài… Hãy biết dừng lại đúng lúc những điều làm mình không vui, hãy biết cách để tha thứ cho chính mình để có thể tiếp tục những bước đi kế tiếp.

 

Bạn hiểu lầm và trách oan một đồng nghiệp, khi bạn nhận ra sai lầm ấy bạn đã tự trách mình sao quá hồ đồ, bạn ngượng ngùng tránh gặp người bạn ấy, cảm giác xấu hổ vì tính hẹp hòi, thiển cận của mình không thể xua đi trong thâm tâm bạn… Sao bạn không sớm quên những cảm giác tiêu cực ấy đi.

 

Tha thứ cho người và quan trọng là tha thứ cho chính bản thân sẽ giúp chúng ta cân bằng trong cuộc sống. Tha thứ và rút ra những bài học cho mình là cách tạo nên sự thanh thản thông minh.

Nguồn: Vietnamnet - Việt Khuê

Người sưu tầm: khatvong

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Một người giờ đã về với cát bụi dạy tôi biết rằng: Mỗi người trong đời đều cần tìm cho mình một lý tưởng, một mục đích để theo đuổi. Nếu bạn đủ can đảm và nghị lực để theo đuổi nó cho đến hết cuộc đời và trao được lý tưởng đó cho một người khác - bạn là người có bản lĩnh.

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Nhìn hình haanh post nhớ tới căn nhà chăn vịt ở Phú Mỹ Hưng.

Chuyện kể rằng, có 1 gia đình trước kia chăn vịt đâu tới mấy ha ở PMH. Sau đó bị giải tỏa được đền bù 1 số tiền rất ư là lớn và vài lô đất trong khu quy họach. Sau khi xây nhà xong thì phía trước sơn màu xanh lá cây và phía sau sơn màu xanh dương. Hỏi tại sao lại sơn như vậy. Gia chủ trả lời: ngày xưa tui chăn vịt, phía trước tui là dừa nước và phía sau tui là bầu trời nên tui sơn 2 màu đó để kỷ niệm. :cheers:

Haanh ơi. Vậy Trang có lỗi xong xin tha thứ và hãy quên. Sau đó lại có lỗi tiếp và lại xin tha thứ có được hông?

Trang xây nhà. Thằng bé làm đá khi thi công nó làm dơ tường. Trang hỏi: Sao em làm dơ tường dữ vậy? Nó nói: Em đâu biết đâu. Tự nhiên nó dơ. :cheers:

Có thằng bé lát gạch, hay chọc nó khùng. Đến khi kiểm tra hỏi: Ủa sao em lát kỳ vậy? Nó gãi đầu rồi trả lời: Khùng mà. :cheers:

Câu hỏi của anh: “Haanh ơi. Vậy Trang có lỗi xong xin tha thứ và hãy quên. Sau đó lại có lỗi tiếp và lại xin tha thứ có được hông?” Em ko giả nhời đâu , nếu có giả nhời, em biết anh sẽ …kha kha kha cho cả làng nghe!

Từ bài viết của em anh Trang đã liên tưởng đến những câu chuyện mà anh đã chứng kiến.Từ cái tên tuongtrang em liên tưởng đến bức tường trắng. Từ bức tường trắng em liên tưởng đến câu chuyện sau:

CAM DAI là đề tài tốn khá nhiều giấy mực... Có giai thoại kể rằng: một anh Tây Balo đã từng sang Việt Nam, giới thiệu với bạn bè của mình về một món ăn đặc sản ngon chưa từng có trên đời mà mình đã từng thưởng thức ở phố CAM DAI.( Anh Tây này đã nhầm... làm gì có phố CAM DAI, chẳng qua vì người ta chưa kịp gắn tên phố, nên nhìn dòng chữ "CẤM... ÁI" nên anh Tây tưởng đây là biển hiệu của phố CAM DAI...)

Tại một góc phố CAM DAI mặc dù đã được xóa đi viết lại nhiều lần những dòng chữ cảnh báo...Thậm chí còn vẽ cả một hình ảnh: Một cái kéo to và bàn tay chắc khỏe đang trong tư thế sẵn sàng cắt , song cũng không cải thiện được tình hình. Môi trường ở đây vẫn sặc mùi NH3 và vô số mùi khó tả khác...

Bỗng một hôm người ta thấy 1 hình vẽ một hình mới lạ xuất hiện trên tường. Từ đó không thấy những người mắc bệnh "tiểu đường cấp tính" lai vãng nữa. Đố các bạn đó là hình vẽ gì mà lại có sức thuyết phục cao như vậy? :cheers:

Theo anh Trang thì hình vẽ gì mà lại có sức thuyết phục cao thế???

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Theo em ai có kinh nghiệm gì hay hãy bớt chút thời gian chia sẻ với cộng đồng càng viết rõ ràng cụ thể và tỉ mỉ càng tốt ! --> Điều này mình biết, tại.... lười. hehehe. Anh em diễn đàn thông cảm. Mập ú tròn quay nên hơi lười. :cheers:
Đúng vậy đúng vậy. Phải cẩn trọng từng từ ngữ. Không thì có thể bị kiện bất cứ lúc nào...Con gái miền Bắc vừa dễ thương vừa sắc sảo. Con trai miền Bắc thì tài năng mà còn sắc sảo hơn nữa. Kha kha kha.

Anh vào thư giãn viết bài -- --> Anh cũng là người thích đùa như em chẳng hạn, ko phải vào theo lời mời:” Thư giãn

Hãy vào đây để xả sì trét!”- có phải ko???

Phong cách của TRANG là Kha kha kha mà

Chắc anh đã nghiên cứu về nhân trắc học? Hoặc anh là người bươn trải lặn lộn nhiều nơi, nên mới đưa ra nhận xét về con người sống trong môi trường địa lý khác nhau???

Làng em có một gia đình người Bắc gốc Nam, gia đình họ nổi tiếng trong làng vì đức tính chăm chỉ, cần cù chịu khó. Anh từng nói anh ...lười, vậy cho em mạn phép hỏi anh một câu khí k0 phải mong anh thứ lỗi:

- Anh là người miền Nam chính gốc hay người Nam gốc Bắc???

 

Mình dân miền Nam nên chất phác lắm. Không câu nệ.

Cho em hỏi câu nữa: dân miền Bắc quê em có chất phác ko anh???

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Miền Bắc: Khéo ăn nói.

 

Miền Trung: Hiền nhưng cộc tính

 

Miền Nam: Thật thà, nghĩ sao nói vậy.

 

Haanh còn câu hỏi gì nữa không? :cheers:

Cả các miền đều có người này người kia cả. Đừng phân biệt vùng miền khi lên diển đàn nhất là diển đàn về kỹ thuật.

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Không phải mình phân biệt mà đó chỉ là nét văn hoá đặc trưng. :cheers:

 

Ví dụ khi bạn đi du lịch bạn biết nét văn hóa của từng vùng miền để có những khám phá thú vị. Mỗi vùng miền sẽ có 1 nét văn hóa đặc trưng riêng.

 

Nếu vấn đề này có thể đụng chạm đến nhiều vấn đề khác nhau chúng ta có thể dừng bài viết này ở đây. :cheers:

tuongtrang à. Thôi bạn đừng có tranh luận vùng miền gì ở đây, nó gây biến dạng chủ đề này của vanduong mất. Mời bạn qua đây giúp tôi và cũng vừa tranh luận với tôi luôn.

http://www.cadviet.com/forum/index.php?s=&...ost&p=73446

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Em đồng cảm với ý kiến của bác Duy, chúng ta ko nên phân biệt vùng miền, bởi như những lời bài hát mà em yêu thích:

Trái đất này là của chúng mình

Vàng trắng đen tuy khác màu da

Bạn yêu ơi, chúng ta là hoa quý

Đầy hương thơm nắng tô màu tươi thắm

Màu hoa nào - Cũng quý cũng thơm

Màu da nào - Cũng quý cũng thơm

Theo em thì anh Trang là người thích ...kha kha kha!

Trích ngang của anh Trang: Ba ở Vĩnh Phúc (Bắc), mẹ ở Phan Rang (nam Trung bộ), sinh ra ở Nha Trang (Trung), sống và làm việc ở TP HCM 10 năm (Nam) ----->tính trội về văn hoá miền Trung sẽ đặc trưng hơn.

Một con người mang dòng máu Bắc, uống nước nguồn miền Trung (nơi chôn nhau cắt rốn và nơi gắn bó những kỷ niệm em đẹp thuở ấu thơ), lập nghiệp tại TP mang tên Bác như anh Trang ko thể bắn "súng lục vào quá khứ" để nhận về mình "những loạt đại bác trong tương lai."

Ý kiến của em để tránh sự hiểu lầm đáng tiếc, ta dừng tranh luận về văn hóa vùng miền taị đây, mong các bác tiếp tục đi vào chủ đề chính của bác Dương: Thế nào là người có bản lĩnh!

Đọc các dòng thơ sau các bác sẽ hiểu về tâm nguyện của em!

Bài thơ này em chưa biết đặt tên?

Thân tặng anh Cadviet!

 

Cảm ơn anh đã gọi nắng về Nam

Và xua đuổi mây đen ra miền Bắc

Anh thương em giữa trưa hè nắng gắt

Ra công trình để chụp ảnh, làm thơ

 

Em không buồn mà em chỉ ước mơ

Có một dịp vào thăm anh Cácviệt

Để nỗi nhớ thôi không còn da diết

Để niềm thương lan toả đến vô cùng

 

Đọc thơ anh em bỗng thấy rưng rưng

Xúc động quá cảm ơn anh CácViệt

Anh Mr_ Vui làm sao em không biết

Đang yên lành sao lại bán nick đi ???

 

b]Đời rộng dài chuyện cũ hãy quên đi

Mở rộng lòng đón ngày mai tươi sáng

Người với người chúng mình đều là bạn

Là anh em là đồng chí – đồng bào...![/b]

Ngày 24 tháng 6 năm Em Trần Hà Anh

Cảm ơn bác Hiệp Quang nhiều,

Đọc thơ em thấy thêm yêu mất rồi!

Trưa nay em cứ bồi hồi

Hết đứng lại ngồi sao chẳng thấy... im

Ước gì có cánh như chim

Bay vào Nam để đi tìm ai đây???

Rắp mong hẹn có một ngày

Bâng khuâng bước xuống sân bay...Sài Gòn !

( Sân bay Tân Sơn Nhất)

Tặng Anh CADViet244

 

Có một lần em mơ được làm chim

Bay vào miền Nam thăm anh Cad Việt

Giờ em hỏi mong anh cho em biết

Đất quê anh lành lắm có phải không

Sài Gòn là hòn ngọc của Viễn đông

Đất Sài Gòn luôn tràn trề nhựa sống

Người Sài Gòn nhạy bén và năng động

Người Sài Gòn có thành thực vô tư...???

Em nghĩ sao thì nói vậy thôi mừ

Không quy chụp rất mong anh thông hiểu...

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Một người giờ đã về với cát bụi dạy tôi biết rằng: Mỗi người trong đời đều cần tìm cho mình một lý tưởng, một mục đích để theo đuổi. Nếu bạn đủ can đảm và nghị lực để theo đuổi nó cho đến hết cuộc đời và trao được lý tưởng đó cho một người khác - bạn là người có bản lĩnh.

Lý tưởng mà bạn nói rất chung chung.

Bạn có thể nói cho Tue_NV biết khái niệm lý tưởng trong bạn nó như thế nào không?

Nó là gì mà để ta lại can đảm và nghị lực để theo đuổi nó cho đến hết cuộc đời và trao được lý tưởng đó cho một người khác vậy?

Vậy, nếu " Mỗi người trong đời đều cần tìm cho mình một lý tưởng, một mục đích để theo đuổi. Nếu bạn không thể theo đuổi nó cho đến hết cuộc đời và đương nhiên sẽ không trao được lý tưởng đó cho một người khác => - bạn không phải là người có bản lĩnh ư????

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Bản lĩnh Việt Nam

Trần Văn Giàu

Tạp chí Nghiên cứu con người

12:00' AM - Thứ hai, 01/01/1900

Xưa nay, Đông Tây, lịch sử loài người từng chứng kiến thảm kịch nước mạnh xâm lăng nước yếu, dân tộc lớn thôn tính dân tộc nhỏ. Không biết đến bao giờ mới thấy cảnh "tứ hải giai huynh đệ"? Trong lúc chờ đợi thực tế trả lời câu hỏi dường như ảo ảnh đó, nếu có sử gia hay chính khách thử mở cuộc điều tra xem quốc gia nào, dân tộc nào bị ngoại bang đánh chiếm nhiều lần, bị đô hộ lâu dài nhất thì các vị ấy sẽ xếp Việt Nam ở hàng đầu, hàng đầu những ai đã phải mang cái nhục mất nước, cái nhục làm trâu cày ngựa cưỡi, song cũng là hàng danh dự của những ai đã kiên trì cùng bạn bè năm châu thuộc đội ngũ tiên phong đấu tranh vì đại nghĩa giải phóng dân tộc. Và nếu các vị ấy tìm hiểu thêm tại sao là Việt Nam chứ không phải nước nào khác bị xâm lược nhiều lần, bị đô hộ dài ngày như thế, thì khó trả lời đấy. Câu trả lời ít bị tranh cãi nhất là, phải chăng vì tạo hoá vô tri đặt Việt Nam nhỏ yếu mà trù phú ở bên cạnh ông Khổng lồ và ở trên ngã ba đường thông thương quốc tế bắc, nam, đông, tây. Ở vị thế địa lý ấy, Việt Nam khác nào miếng thịt ngon phơi trước mồm hổ đói, tránh đâu khỏi bị xâu xé bị dẫm đạp. Trong cảnh ngộ đó, Việt Nam hoặc phải bị nghiền nát như tương, hoặc phải trở nên rắn như thép.

Quyết không chịu bị nghiền nát như tương, mà quyết làm tất cả để trở nên rắn như thép, đó là bản lĩnh Việt Nam. Bản lĩnh này không phải dân tộc Việt Nam sinh ra đã có, mà được hình thành trong lịch sử đấu tranh dựng nước và giữ nước. Lâu nay, khách thập phương đến Việt Nam, trò chuyện và đọc sách đều nghe thấy hết sức phổ biến những châm ngôn nói lên được đặc điểm chính của bản lĩnh Việt Nam: "tự lực tự cường", "lấy yếu đánh mạnh", "lấy ít địch nhiều”, "lấy chí nhân thay cường bạo”.

Chúng ta hãy chịu khó trở về với một ít đoạn lịch sử Việt Nam để xem bản lĩnh Việt Nam hình thành và phát huy tác dụng như thế nào.

Nhắc lại danh xưng xưa nhất của Việt Nam là Văn Lang, nước Văn Lang hình thành độ thế kỷ XVII trước công nguyên (TCN) từ sự thống nhất 15 bộ lạc Lạc Việt dưới quyền vua Hùng. Cạnh Văn Lang có bộ lạc âu Việt. Do phải chung sức chống quân Tần uy hiếp, Âu Việt và Lạc Việt hợp nhất thành nước Âu Lạc. Âu Lạc tồn tại 50 năm từ 257 - đến 208 (TCN) thì bị quân Triệu Đà nước Nam Việt đánh chiếm. Triệu Đà là người Hán, Nam Việt là thần thuộc của Bắc quốc Tần, Hán. Âu Lạc bị Bắc quốc đô hộ mãi cho đến năm 988 mới giành được độc lập. Như vậy là Âu Lạc bị đô hộ suốt 1.200 năm.

Bây giờ người Việt Nam hoặc có đọc, hoặc không đọc Tây Du ký đều biết chuyện Tôn Ngộ Không bị Phật Bà Quan âm bắt phạt, dằn đè dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm mới được Phật Bà, Ngũ Hành Sơn, cho theo phò Đường Tăng Tam Tạng đi thỉnh Kinh ở Đông Đô. Nhưng người Việt Nam ngày nay ít ai biết dân tộc mình làm sao chịu nổi 1.200 năm đô hộ của Bắc quốc Hán, Đường, không diệt mất, chẳng những không diệt mất mà còn tự mình vùng lên lật đổ "Ngũ Hành Sơn", lật đổ Bắc quốc, đạt một chiến thắng hiếm có ở bất kỳ nơi nào trong thời cổ đại. Trong thời gian hơn ngàn năm đó, Âu Lạc có thể bị chia cắt thành nhiều châu, quận, và Bắc quốc có thể chuyển tay qua nhiều triều đại, song tất cả các triều đại đều thực thi ở Âu Lạc một chính sách lớn như nhau, ấy là chinh phục và đồng hoá.

Đông Á là vùng địa cẩu có cư dân sớm. Ở trung tâm, trên lưu vực Hoàng Hà, dân tộc Hán sớm lập nghiệp, văn hoá cao hơn các dân tộc nhỏ bốn chung quanh. Các dân tộc nhỏ, văn hoá thấp hơn, bị người Hán khinh miệt là "Nam Man", "Đông Di", "Bắc Địch", "Tây Nhung". Có một số lần Di, Địch, Nhung cả gan xâm nhập đất Hán, nhưng thường nhất là Hán bung ra đánh chiếm bốn chung quanh. Trong khi đô hộ, thực dân phong kiến Hán để nhiều công sức đồng hoá, Hán hoá các dân tộc bị trị. Đồng hoá là đặc sắc nổi bật của thực dân phong kiến Hán, ở đó họ đã thành công về cơ bản. Thất bại của họ ở Âu Lạc là một trong vài ngoại lệ. Sách giáo khoa Trung Quốc "Trung Quốc lịch sử giản biên" của Phạm Văn Lan ca ngợi sự thành công của chính sách Hán hoá, như sau:

"Dân tộc Hoa và các dân tộc khác nhau trong nội bộ Trung Quốc và ở bốn chung quanh có văn hoá khác nhau nên thường xảy ra chiến tranh. Kết quả cuộc đấu tranh, văn hoá Hán được mở rộng, Trung Quốc cũng được mở rộng. Đến cuối đời Đông Chu, phàm các dân tộc tiếp thu văn hoá Hoa Hạ và đại thể đã hoà hợp thành một dân tộc Hoa".

“Đã hoà hợp thành một dân tộc Hoa"? Nếu vậy thì không còn Man, Di, Địch, Nhung nữa hay sao? Đúng là phần lớn không còn. Nhưng ít ra cũng còn một, ấy là Lạc Việt Nam Man. Lạc Việt, đứng trước tai hoạ "đồng hoá", không chịu di dời đi xứ lạ mà cứ "bám đất, bám làng". Ở “Nam Man", Bắc quốc thực thi chính sách đồng hoá thuận lợi hơn ở "Bắc Địch", "Tây Nhung", vì miền Bắc, miền Tây là những đồng cỏ sa mạc, còn Âu Lạc, Giao Châu là đồng ruộng phì nhiêu. Cho nên đông đảo người Hán xuống Nam hơn là lên Bắc, sang Tây. Người Hán di cư xuống Nam sống thoải mái chung chạ với người Việt, đời này đến đời kia, thế kỷ này đến thế kỷ nọ, trời tha đất dung, suốt năm như thế thì tự nhiên dòng máu Hán Việt sao khỏi pha trộn. Nhưng, lạ thay, mà cũng là tự nhiên thôi, rất cuộc rồi lịch sử không chứng kiến sự đồng hoá, sự Hán hoá mà ghi nhận một thực tế ngược lại: Việt hoá mạnh hơn Hán hoá. Hán hoá yếu hơn Việt hoá hoàn toàn không phải vì chính quyền đô hộ thờ ơ mà vì xóm làng Việt, cộng đồng Việt tỏ ra ưu điểm trong đối nhân xử thế làm cho người nước ngoài cảm phục, thuận tình. Điển hình Việt hoá được cả Nam sứ và Bắc sứ nhắc nhở nhiều hơn hết là người anh hùng Lý Bí đã lập nên nước Vạn Xuân độc lập. Lý Bí là cháu 7 đời của một người Tây Hán lánh nạn sang Giao Châu. Dân tộc Việt được bảo toàn. Quê ông cha, đất tổ tiên vẫn còn do dân tộc Việt cấy cày?

Để thực thi chính sách đồng hoá, Bắc quốc năm cả hai ưu thế lớn, một là dân số đông, hai là văn hoá cao. Văn hoá Hoa Hạ cao hơn nhiều văn hoá Việt. Tuôn dân Hán vào Giao Châu chưa chắc đã êm ái Hán hoá người Việt, còn như lập trường học, dạy Nho giáo, dạy chữ Hán, dạy văn hoá Hán thì chắc ăn một cách êm ái, một cách "ban ân". Người Việt lại là một dân tộc chưa có chữ của mình. Các nhà cầm quyền đô hộ sớm lập nhiều trường học. Người Hán di cư mà học thức cao cũng kiếm sống bằng trường học. Dân Việt chẳng những học ở Giao Châu mà còn sang học tận kinh đô Bắc quốc. Bằng cách đó, Bắc quốc đã đào tạo không người Việt làm viên chức, nhưng làm sao tránh khỏi nhiều người Việt học giỏi mà đi với phong trào giải phóng dân tộc? Điển hình học giỏi, đỗ cao, mà về nước tham gia đấu tranh giải phóng là Tinh Thiều, cánh tay phải của Lý Nam Đế nước Vạn Xuân. Người đời sau nhận xét:

Dù với động cơ mục đích như thế nào, sự hình thành trường lớp dạy Nho ở Hán mà dựa vào chữ Hán để sáng tạo ra chữ Nôm của riêng mình. Nhờ chữ Hán, nhờ học Nho, tiếng Việt được phong phú thêm nhiều, rất nhiều, mà bản sản văn hoá dân tộc Việt thì không mất.

Trong hơn ngàn năm dưới ách, người Việt của nước Văn Lang, Âu Lạc không quên rằng mình nói tiếng Việt, mình không phải người Hán, người Việt có quá đủ thời giờ để thấy rằng bằng những phương pháp đấu tranh hoà bình, văn hoá, chính trị nhiều lắm cũng chỉ có thể làm cho dân tộc chậm bị đồng hoá mà không thể làm cho dân tộc được giải phóng. Muốn được thoát khỏi ách ngựa trâu, phải cần đến bạo lực đánh đổ ngoại bang. Ý thức đó sớm đến, cho nên trong suất thời Bắc thuộc, ở âu Lạc, Giao Châu, đã nổ ra không biết bao nhiêu cuộc khởi nghĩa lớn hay nhỏ, thành hay bại, xem như không bao giờ dứt, khởi nghĩa giống như một lò lửa sưởi ấm mãi ý chí quật cường. Cuộc khởi nghĩa lớn đầu tiên là khởi nghĩa Hai Bà Trưng (năm 40), thắng lợi, dựng triều đình Trứng Vương. Cuộc khởi nghĩa lớn nhất, thành công, là khởi nghĩa Lý Bí (năm 542) lập nước Vạn Xuân, Lý Nam Đế băng hà thì Triệu Quang Phục tiếp nối (năm 548). Cuộc khởi nghĩa Mai Thúc Loan (năm 728) cũng là một cuộc khởi nghĩa lớn, Mai dấy binh ở Âu Lạc, biết liên kết với Lâm ấp, Chân Lạp, Mai được quân dân Việt tôn phong Hoàng đế. Nhà Đường phải đem 10 vạn quân mới thắng nổi Mai Hắc Đế. Cuộc khởi nghĩa lớn cuối cùng là Dương Bình Nghệ nổi lên tự chủ ở Hồng Châu, chấm dứt ngàn năm Bắc quốc đô hộ bằng trận toàn thắng của Ngô Quyền tiêu diệt quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng (năm 938), Văn Lang, Âu Lạc khôi phục, từ đây là nước Đại Việt.

Vào thế kỷ thứ XIII, mới được giải phóng chưa được bao lâu, thì dân tộc Việt phải đương đầu với Nguyên, nước lớn mạnh nhất thế giới khi ấy, Rồi, vào thế kỷ XX, dân tộc Việt lại phải đương đầu với Mỹ, cũng là nước mạnh nhất thế giới bấy giờ. Mà, kỳ diệu thay, cả hai lần, dân tộc Việt đều thắng! Nơi nào, thời nào có như thế? Khó cắt nghĩa vì sao lịch sử nhân loại trút đổ lên lưng một nước nhỏ muôn trùng tai họa chiến tranh như thế? "May" mà tai hoạ ấy cũng là những vòng nguyệt quế được lịch sử nhân loại trao tặng cho một dân tộc không khi nào háo chiến mà luôn có bản lĩnh cao cường, dám đánh dám thắng cả hai đại quốc mạnh nhất toàn cầu.

Nhà nước Mông hình thành vào thế kỷ XIII đứng đầu là Thiết Mộc Chân. Năm 1211, Thiết Mộc chân đánh chiếm Trung Đô (Bắc Kinh) của nhà Tống, năm 1216 đánh chiếm Tân Cương, năm 1211 đánh chiếm Capcadơ và vào nước Nga, năm 1228, đánh chiếm Bắc Tống, đồng thời đánh chiếm Đông Nga rồi tháo sang Trung Âu, đến tận thành Vơnidơ (ý) làm cho Giáo hoàng La Mã kinh hồn, năm 1258, tràn vào Lưỡng Hà chiếm kinh đô Bát Đa thiên cổ, cũng năm ấy, quân Mông Cổ đánh chiếm Nam Tống. Toàn bộ nhà Tống sụp đổ, vua tôi Tống chạy ra biển, rồi ôm nhau nhảy xuống biển. Nước Nguyên thành lập.

Nguyên buộc triều đình Trần phải để họ vào Đại Việt để sang chiếm Đông Nam Á Thì Đại Việt phải tính sao bây giờ? Kháng cự? Tống kia còn thua, hà huống chi Việt? Để họ vào là mất nước, không cho họ vào, họ cũng cứ vào! Vua Trần Nhân Tông thăm dò ý kiến quần thần. Hỏi tướng lĩnh, Trần Hưng Đạo tâu: "Đầu tôi chưa rơi, hoàng thượng đừng lo". Hỏi các bô lão, thì Hội nghị Diên Hồng nhất trí: Đánh! Hỏi quân đội, thì Hội nghị Bình Than một lòng: Đánh! Quân và dân sắp ra trận đều xâm chữ "Sát Thát” trên vai. Đại Việt dám đánh! Đại Việt cũng biết thắng. Can đảm đi song đôi với tài trí. Quân Nguyên tiến đánh Đại Việt đến ba lần, cả ba đều thất bại. Cả ba lần đều thất bại thì còn đổ thừa cho "may rủi" sao được nữa? Thất bại lần thứ nhất năm 1257, lần thứ hai năm 1285, lần thứ ba năm 1286. Bão táp sa mạc từ đồng cỏ tràn tới mé sông Hồng, sông Thái Bình thì rạp xuống.

Ai dè đâu 700 năm sau bão cát Nguyên Mông, lại nổi lên bão biển Mỹ, dữ dội hơn gấp mấy nhưng rồi cũng phải tan biến dưới chân dải Trường Sơn. Không phải tan biến sau mấy tháng mà sau 20 năm bom đạn (1954 - 1975). Vài con số, nếu cần: Mỹ huy động ra chiến trường Việt Nam 1.500.000 quân Mỹ và chư hầu, huy động 50% không quân chiến lược, 32% không quân chiến thuật, Mỹ ném xuống Việt Nam 47 triệu tấn bom, gấp 3 lần số bom Mỹ đã ném trong cả thế chiến thứ hai, gấp 10 lần số bom Mỹ đã ném trong chiến tranh Triều Tiên, mà cứ phải chịu thất bại, chịu rút quân, chịu công nhận nước Việt Nam độc lập thống nhất.

Do đâu mà Mỹ thất bại? Hẳn không phải tại thiếu tiền, thiếu súng, thiếu quân. Chắc rồi ngày nào đó sẽ có một hội thảo quốc tế về "Chiến tranh Việt Nam" của Mỹ. Riêng Việt Nam thì mong rằng sẽ không có một cuộc chống xâm lăng nào nữa để chứng minh thêm bản lĩnh dân tộc mình "Tự lực, tự cường", dám đánh, quyết thắng, lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều, lấy chí nhân thay cường bạo.

Nguồn: Tạp chí Nghiên cứu con người

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

ai can đảm nói xấu mình hay bạn mình

 

Mấy lúc gần đây cty tôi có phong trào "nói xấu lẫn nhau" bịa chuyện , đươm đặt những chuyện xấu xa nhầm mục đích hãm hại những người nào có hy vọng được tuyển chọn lên thay thế ghế Giám Đốc, họ ném đá dấu tay, bạn bè từng kết thân cả chục năm , nay bổng dưng trở thành kẻ thù

Tôi là chủ một công ty. Một hôm, tôi bỗng bốc lên quyết định làm một thực nghiệm do mình nghĩ ra. Thế là tôi liền triệu tập ngay mười mấy nhân viên của mình lại, rồi ra lệnh: "Bây giờ, các anh mỗi người hãy tự chửi rủa bạn đồng nghiệp, hoặc nói xấu bản thân mình một câu. Tóm lại, các anh được chọn một trong hai cách đó".

 

Một hồi lâu, không có một tiếng động nào, tất cả đều nhìn tôi họ cho rằng tôi đang đùa.

 

Tôi tỏ ra nghiêm chỉnh: "Đây không phải là chuyện đùa mà là một nhân tố để khảo nghiệm tính chất nghiệp vụ, chủ yếu là để kiểm nghiệm xem thái độ của các anh như thế nào với lãnh đạo và bạn đồng nghiệp. Đối với một công ty mà có tiền đồ phát triển mạnh mẽ như vậy, thì việc này là hết sức quan trọng".

Không có một ai lên tiếng, tất cả mọi ánh mắt đều đang soi rọi vào nét mặt tôi, để xem có nhận ra được một nét gì sơ hở trên khuôn mặt không.

Tôi không cười, rút từ trong túi ngực ra một tờ giấy bạc: Ai nói trước tôi sẽ thưởng người đó 100k. Nếu mọi người nói lần lượt tôi sẽ thưởng đồng loạt mỗi người 100k. Còn không, tiền thưởng tháng này của tất cả sẽ bị trừ hết.

Có người mắt sáng lên, Triệu tranh nói trước: "Tôi Triệu không phải là người".

-Biết rồi anh hay thập thò,núp núp, lén lén, giống ma quá.

Kết quả là anh ta đã nhận được tờ giấy bạc có giá trị 100k.

Tiếp theo là Nhị: "Tôi Nhị là một con chó".

-Anh là "lừa" chớ không phải chó đâu

Và đương nhiên anh ta cũng nhận được một tờ giấy bạc có giá trị như vậy.

Thế là tất cả đều tranh nhau, mỗi người chửi bản thân một câu, không thấy ai chửi bạn mình......và sau khi tờ giấy bạc được đưa đến tay, thì đều thở phào nhẹ nhõm. (khóai đứt đuôi con nòng nọc........trò chơi có thưởng)

 

Trong số mười mấy người đó thì chỉ có duy nhất một người không nói gì. Anh ta vẫn đứng đó, lặng im nhìn tôi. Tôi biết anh ta tên là Lâm gia Luân, mới đến làm ở công ty chưa được bao lâu.

 

Tôi cảm thấy có hứng thú, liền nói với anh ta: "Bây giờ, thì chỉ còn lại mình anh thôi. Nếu như anh cũng chửi bản thân một câu,hoặc nói xấu bạn mình thì tôi sẽ thưởng anh 300k . Còn không thì tiền thưởng của mọi người tháng này sẽ bị liên lụy bởi anh."

Tôi biết gia cảnh nhà Luân rất nghèo, bố không có việc mẹ lại bị bệnh, nên anh ta rất cần tiền. Tôi nghĩ bụng, một câu nói mà kiếm được 300k anh ta sẽ không thể cưỡng được lòng mình.

 

- Luân đưa mắt lướt nhìn đồng nghiệp, dường như đang để đánh giá, ước lượng một cái gì đó. Sau đó, anh ta lại quay lại nhìn tôi, lắc đầu: "Tôi không thể chửi bạn mình được, càng không thể nói xấu bản thân được."

Tôi vẫn tiếp: "Nếu như anh làm như tôi nói, tôi sẽ thưởng cho anh 500k. Nếu anh vẫn cố chấp không chịu, thì tất cả nhân viên tháng này mỗi người sẽ bị trừ vào lương 200k".

 

Lúc này, Triệu , Nhị tranh nhau khuyên giải Luân, rằng anh ta đừng nên chịu thiệt, hoặc chí ít cũng đừng để liên lụy đến người khác. Nói đi, chửi hay mắng mình một câu thôi mà,chửi mình không được thì chửi người khác, dễ ợt đến đứa trẻ 3 tuổi cũng nói được. Nhanh lên đừng để ông chủ tức giận.

 

Luân cắn chặt răng, nhất quyết lắc đầu. Tôi không ngờ rằng anh ta lại cố chấp đến như vậy. Tôi nhìn thẳng vào anh ta, dằn giọng từng câu từng chữ một: "Anh... không... hối... hận chứ?"

 

Luân cười nhẹ: "Tôi có làm điều gì sai đâu, tôi chỉ không thể nói xấu bản thân và bạn bè đồng nghiệp được thôi. Tôi là một con người, tôi càng không thể vì tiền mà bán rẻ bản thân được".

 

Không đợi tôi có phản ứng gì, đám nhân viên của tôi đã ầm ầm lên nói. Luân không biết đùa vui là gì, đồ hấp! Anh là cái quái gì chứ, đồ khùng! Anh Luân là con chó, đồ chết dẫm!

Họ vừa chửi, vừa vây xúm lại Anh.

 

- Dừng tay!

Tôi quát lên, đẩy đám đông ra, bước đến trước mặt Luân, vỗ vào vai anh ta, cười: "Anh là người dũng cảm, từ hôm nay trở đi, anh sẽ thay tôi làm Giám Đốc cty nầy.....

 

Luân đã mím chặt môi đến rớm máu, nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi đã quyết định xin nghỉ việc rồi"

Nói xong anh ta liền bước đi ngay, dáng đi buồn lặng, không ngoái lại.

Rất lâu sau này, tôi cũng không gặp lại anh ta nữa, chỉ nghe nói anh ta đã đi về Phương Nam rồi.

(Sưu tầm)

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Ôi bác hỏi thế bố em cũng ko giả nhời được! em chỉ là phó thường dân thôi mừ. Thấy các bác bàn tán em cũng mạo muội nói leo thôi. Em sống và làm việc theo bản năng cộng với tý chút kinh nghiệm về trường đời trong thời gian đi buôn gà. Chẳng có bài học nào bằng bài học rút ra từ cuộc sống thực cả, cứ mạnh dạn làm theo ý của mình đôi khi cũng phải mạo hiểm một chút, sai đâu sửa đấy, sai thì sửa chửa thì …đẻ. Bác sĩ bảo cưới thì cưới thế thôi! Chứ em em đâu có biết bản lĩnh là gì đâu. Đi buôn gà em cứ thấy người ta hét giá cả em thấy ăn được mua liền, mua nhanh sẽ bán nhanh ko cò kè bớt 2 thêm 1. Các chị buôn cùng em nói em có bản lĩnh kinh doanh em chỉ cười thôi. Có bản lĩnh gì đâu bác. Mình ko mua nhanh người khác sẽ mua mất… thế thôi bác à.

haha.suy nghĩ của bác hay thật đấy.Cúa như thế mà sống thì ok rùi

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
haha.suy nghĩ của bác hay thật đấy.Cúa như thế mà sống thì ok rùi

Bác có cái nick hay quá :tongue2: same same

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
haha.suy nghĩ của bác hay thật đấy.Cúa như thế mà sống thì ok rùi

Em gặp nhiều gian nan và không gặp may trong cuộc sống nên lúc nào cũng lật đật long đong.

Em từng gặp bạn bè em có người thành đạt trong cuộc sống, em thấy họ là những người có bản lĩnh cá tính của họ thể hiện rõ:

- Rất nóng tính, có gì nói thẳng tưng, nói bốp chát luôn, nói xong cũng quên luôn, họ là người của công việc, họ ko có để tâm vào chuyện vụn vặt. Đấy là trong công việc, còn trong cuộc sống họ là người vị tha, dễ gần, luôn thân thiện với tất cả mọi người.

- Một khi đã ăn thì ra ăn, đã làm thì lại vừa làm vừa chơi! khi vui thì vui tàn bạo, khi buồn thì lại buồn dã man luôn, khóc hết nước mắt thôi, không có tiếc.

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Mệnh Trời!

 

Có những việc mình muốn mà không bao giờ đạt tới đích được, có những việc mình không muốn mà nó lại xảy đến cho mình…

 

Cuộc đời thường xảy ra nhiều chuyện ngang trái, thất bại, khổ đau… Buồn nối tiếp buồn… Chúng ta có nên ngồi đó than thân trách phận không?

 

Trên đời người ta thường nói:

 

-Xưa nay Nhân Định Thắng Thiên mấy người!

 

Xem ra số trời đã định ta thật khó thay đổi.

 

-Có thể nào ta cứ theo mệnh trời mà bó tay ngồi nhìn hoàn cảnh ngang trái xảy ra cho mình không???

 

-Ta có thể tự cứu và tự vươn lên để thay đổi mệnh trời không???

 

- Ai đã đổi được mệnh trời? và ai đã chịu khuất phục với sự sắp xếp của mệnh trời?

 

Lần về trang sử Tam Quốc Chí ngày xưa, Khổng Minh tài ba nhất thiên hạ, bấm độn đã biết mệnh trời, Thiên Tử không về tay Lưu Bị nhưng vì cảm nghĩacung thỉnh chân tình của Lưu Bị mà ra giúp chúa cải sửa mệnh trời, gây cuộc phân tranh kéo dài bao năm tháng, hao binh tổn tướng cuối cùng cũng không thay đổi được mệnh trời.

 

Con người sinh ra lớn lên ai cũng muốn thành đạt, ai cũng muốn giàu sang, sống một cuộc đời hạnh phúc… Nhưng Trời đâu có chiều lòng người, đau khổ cứ triền miên tiếp diễn, ngang trái cứ mãi chặn đường tiến, tương lai luôn mịt mù xa thẳm…đường đi toàn là hố hầm, chông gai, cạm bẩy, bước đường đi toàn là ghập ghềnh sỏi đá, làm cho con người không thể nào thẳng đường đi tới, sự thành công phải trải qua nhiều phong ba bảo tố, có khi suýt mất mạng, thương vong, tán gia bại sản…

 

- Vậy làm thế nào để vượt qua???

 

Ý chí kiên trì, nghị lực vững mạnh và sự nhẩn nại là 3 yếu tố cần và có để vượt qua trở ngại tiến đến thành công. Đường đi không bao giờ dễ dàng, rất khó khăn, nhưng nếu lòng chúng ta vững, thì cho dù núi có cách, sông có ngăn, với lòng kiên trì và sự quyết tâm ta sẽ vượt qua được:

 

- Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông!

 

Anh em ta ơi! đường dài còn nhiều trở ngại, còn nhiều gian khó, kiên tâm, kiên gan, quyết tâm vượt qua!

 

Ngoài vấn đề kiên tâm, kiên gan quyết tâm vượt qua, ta còn phải sống sao cho phải đạo, làm nhiều việc thiện, cứu người, giúp người, tạo phước cho thiên hạ thì khổ nạn, tai ương có thể được giảm đi và vượt qua khỏi … Khởi sự lúc nào cũng khó khăn, nhưng kết quả bao giờ cũng tốt đẹp đó gọi là:

 

- Tiền Hung! Hậu Kiết!

 

Khởi đầu lúc nào cũng có nhiều trở ngại ngăn cản bước tiến của ta, nhưng nếu ta làm việc tốt, làm lành thì mọi việc dữ sẽ được qưới nhân giúp đỡ, nạn tai sẽ qua khỏi và đích tới là sự thành công.

 

-Làm Lành sẽ lánh được dữ!

Sưutầm

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Ngày xuân bàn số phận

 

TP - Số sao có số truân chuyên/ Ai ăn ta chịu buồn riêng một mình! (Ca dao). Con người có “số” như quần áo, giày dép thật ư? Có cách “nhân định thắng thiên” không? Bàn vui thử!

 

Thúy Kiều - Thúy Vân. Tranh minh họa "Kiều" của Hai Đang Quang

 

Định nghĩa số phận

 

Là Phần họa phúc, sướng khổ (thường là họa nhiều hơn phúc) dành riêng cho cuộc đời của mỗi người đã được tạo hóa định sẵn từ trước, theo quan niệm duy tâm. Số phận hẩm hiu. Oán trách số phận. Vượt lên trên số phận (Từ điển tiếng Việt. Trung tâm Từ điển học. Năm 2007. Trang 1338). Từ điển Hán Việt Đào Duy Anh còn nói: Là Sự sống của người do trời định, không phải sức người miễn cưỡng được.

 

Tác giả Đào Duy Anh giải thích cụ thể hơn về mấy từ đồng nghĩa: Mệnh là cuộc đời do Trời phú. Phận là kết quả của Mệnh do Trời định đoạt. Vận và sự vận động của Mệnh. Kiếp là thời gian của Vận. Vậy là theo duy tâm: Số phận “Trời sắp đặt sẵn rồi”.

 

Phật giáo quan niệm

 

Chẳng do ông Trời nào tạo ra, mà là chính mình gây nên số phận của mình – gọi là tạo Nghiệp hoặc Kiếp. “Kiếp sau xin chớ làm người/Làm cây thông đứng giữa trời mà reo!” (Nguyễn Công Trứ). Tiếng Phạn cổ – Sancrit: Karma nghĩa là “sinh hoạt”, tạo ra Nghiệp – Kiếp mà thành số phận.

 

Theo thuyết Nhân – Quả, Nghiệp là “Nhân”, số phận là “Quả”: “nhân” nào “quả” nấy. Số sướng, khổ phụ thuộc vào Nghiệp: Có thể từ Kiếp… trước, hoặc ngay tại Kiếp này.

 

“Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”. “Ai ơi chớ vội cười nhau/Cười người hôm trước hôm sau người cười”. Nghiệp có nghiệp lành, nghiệp ác. “Ở hiền thì lại gặp lành/ Ở ác gặp dữ tan tành như tro”.

 

Các cụ ta dạy: Tạo nghiệp lành, giành quả phúc. Tạo nghiệp ác, vác tai họa. Gieo gió ắt gặp bão…

 

Triết lý phương Đông

 

Là Thiên – Địa – Nhân hợp nhất. Ba điều kiện cần và đủ cho mọi thành công Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa. Ta hiểu: “Thiên” là thời gian, thời thế. “Địa” – không gian, hoàn cảnh địa lý. “Nhân” – con người xã hội, chủ quan và khách quan.

 

Số phận của mỗi người chịu sự chi phối rất lớn của Thiên – Địa – Nhân. Ôn lại lịch sử: Đặng Dung phất cờ nghĩa chống giặc Minh xâm lăng ở thế kỷ 15 thất bại bởi không gặp thời – “Thiên”.

 

Ông làm thơ chữ Hán có hai câu: Thời lai đồ điếu thành công dị/Vận khứ anh hùng ẩm hận đa. (Nghĩa: đồ – đồ tể. Điếu – người đánh cá. Đồ điếu ý nói kẻ vô học. “Gặp thời kẻ dốt thành công dễ/Hết vận người hùng nuốt hận thôi”).

 

Còn “Nhân” thì thuyết Nhân – Quả của đạo Phật đã nói rõ (“Nhân” của thuyết này là “nguyên nhân” – nét chữ Hán và nghĩa khác hẳn “Nhân” – là người trong thuyết “Thiên – Địa – Nhân”). Mỗi người tự tạo nên “Nghiệp” của mình, ví như thanh niên ta đang được Đảng ta, toàn dân và xã hội tạo mọi thuận lợi để mỗi người tu thân, lập nghiệp.

 

Từ điển tiếng Việt trang 1054 định nghĩa theo Phật giáo: “Nghiệp” nói chung là những điều một người làm ở kiếp này, tạo thành cái Nhân mà Kiếp sau người đó phải chịu cái Quả (TTL). “Đã mang lấy nghiệp vào thân/ Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa (Nguyễn Du).

 

Điều kiện quyết định

 

Trong “Thiên – Địa – Nhân” thì Nhân là quyết định. Tức, con người – cuộc đời chi phối số phận, chứ không phải tương lai, tiền đồ của mỗi người là do giờ sinh, ngày tháng, năm sinh như mấy quẻ Tử vi phán truyền. Thì đó, nói gì cả tỷ tỷ người trên hành tinh cùng sinh trong một giờ – mà hai người sinh đôi, tính tình, sự nghiệp… có ai giống ai đâu?

 

Vậy mà không ít người chỉ mong đẻ con năm Hợi – tuổi… Trư Bát Giới chỉ sẵn… nằm ăn. Nhiều thai phụ xin đẻ… mổ để được ngày lành tháng tốt. Thiên mà thiếu Địa – Nhân thì chỉ là một cái kiềng một chân sao bắc nồi lên nấu được? Mà Nhân lại là chân trụ cột!

 

Cứ xem Thúy Kiều đó, nếu nàng không sinh vào “Năm Gia Tĩnh triều Minh” mà là người đẹp thời nay đi thi… Hoa hậu Hoàn vũ thì đâu phải “bán mình chuộc cha”?

 

Xưa nay, biết bao tên tuổi sáng chói về con người vượt lên trên số phận? Edison quá nghèo khổ, nhờ tự học mà thành danh. Beethoven nhạc sĩ Đức thiên tài mà… điếc đặc. Các nhà toán học bậc thầy của thế giới mà bị mù như Euler – Thụy Sĩ, Pôngtriaghin – Nga…

 

Vậy là “Trời” không định được, mà do Người có thể chống lại, làm thay đổi số phận. Chả thế, hơn 200 năm trước Nguyễn Du dám phát đi thông điệp:

 

Xưa nay nhân định thắng thiên đã nhiều.

 

Trịnh Tố Long

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Trích lời kinh Phật

 

 

Có ăn có mặc do nhân gì ?

Xưa giúp kẻ nghèo cho ăn uống

Lầu cao nhà lớn do nhân gì ?

Xưa lên chùa , am cúng thí gạo.

Thông minh trí tuệ do nhân gì ?

Kiếp trước ăn chay thường niệm Phật

Chồng vợ bền lâu do nhân gì ?

Đời trước tràng phan nghiêm cúng Phật

Cha mẹ song toàn do nhân gì ?

Đời trước kính trọng người cô độc

Đời nay sống lâu do nhân gì ?

Kiếp trước mua vật phóng sinh nhiều

Hằng bị lao tù do nhân gì ?

Kiếp trước làm ác chẳng nhượng người.

 

Muốn biết nhân đời trước

Xem sự hưởng đời nay

Muốn biết quả đời sau

Xem việc làm kiếp này

 

Đọc đoạn kinh trên chúng ta thấy con người có ba kiếp sống : Kiếp trước , kiếp này và kiếp sau.

 

Trong cuộc sống , mỗi khi thất bại hoặc gian khó có người thường hay thốt lên : " Kiếp trước tôi đã làm gì mà kiếp này khổ thế ". Mỗi khi có điều gì đó không làm được , người ta thường hẹn kiếp sau.....Như vậy , vô hình chung chúng ta thừa nhận có tam kiếp .

 

Trong tam kiếp ấy có ít nhất một kiếp được chứng thực : đó chính là kiếp sống hiện tại của chúng ta .

 

Đoạn kinh trên cho ta biết những cái chúng ta nhận ở kiếp này chính là quả của kiếp trước . Nếu ta có kiếp sống dễ chịu ở kiếp này tức kiếp trước ta làm nhiều điều tốt và ngược lại .Còn quả của kiếp sau phụ thuộc vào những việc ta đang làm ở kiếp này ?

 

Nhưng có hay không tiền kiếp và hậu kiếp của mỗi con người , khi mà quá khứ ta không nhìn lại được và tương lai còn chưa biết thế nào ?....Vậy làm thế nào đây các bạn , có tin hay không ?

 

Nhiều khi tôi vẫn thắc mắc , hôm nay tôi đang sống đây , nhưng mai kia chết đi ai sẽ suy nghĩ hộ tôi , sẽ yêu thương hộ tôi...tôi không chỉ là thể xác , tôi còn có tâm hồn..thể xác tôi ngưng hoạt động ...trở về với hư vô...còn tâm hồn tôi sẽ ra sao....liệu có kiếp sau cho tôi làm được những điều còn dang dở hay không ?

 

Tôi vẫn còn chưa biết được..........

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay

×