Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
Đăng nhập để thực hiện theo  
ChanThienNhan

Giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp!

Các bài được khuyến nghị

Giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp

 

Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) là pháp môn tu luyện lấy đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ làm chỉ đạo căn bản, giúp người tu luyện có thể nâng cao tầng thứ để quay trở về nguồn cội chân tính (phản bổn quy chân) . Pháp Luân Đại Pháp có lịch sử vô cùng cổ xưa, và trong quá khứ đều được truyền đơn độc từng người qua các thời đại. Năm 1992, Pháp Luân Đại Pháp lần đầu tiên được Sư phụ Lý Hồng Chí truyền công khai cho nhân loại. Từ khi Đại Pháp truyền rộng ra công chúng, Sư phụ Lý Hồng Chí đã không quản gian truân, khổ nạn đi giảng Pháp khắp nơi trên các châu lục Á, Âu, Úc, Mỹ. Hôm nay, Đại Pháp đã được tu luyện tại trên 80 quốc gia, nhận được rất nhiều nhìn nhận khen ngợi. Hàng trăm triệu người trên thế giới tu luyện theo Pháp Luân Đại Pháp và nhận được những lợi ích vô cùng to lớn.

 

Người tu luyện Đại Pháp sống bình thường ngay nơi xã hội, trong hoàn cảnh phức tạp nơi người thường mà rèn luyện tâm tính của mình, gỡ bỏ các loại tâm chấp trước, đồng thời đề cao cảnh giới bản thân. Pháp Luân Đại Pháp có cơ điểm là tu luyện Phật gia. Nhưng với đặc tính vũ trụ là Chân Thiện Nhẫn làm chỉ đạo tu luyện, Đại Pháp bao hàm Pháp Lý tu luyện của tất cả pháp môn Phật, Đạo, Thần chân chính. Tinh hoa của các môn tu luyện chính pháp trên thế giới đều có thể hiện trong bộ Đại Pháp này. Những người thuộc các nhân chủng, sắc tộc, giai tầng khác nhau cũng như già trẻ trai gái, các ngành nghề khác nhau, thậm chí tín ngưỡng khác nhau cũng đều có thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

 

Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tính mệnh song tu. Pháp Lý của Đại Pháp là trực chỉ nhân tâm, dùng ngôn ngữ bề mặt nhất của con người để giảng về Đạo Lý tinh thâm nhất trong vũ trụ này. Vừa tu luyện tâm tính, đồng thời cũng vừa luyện tập năm bài tập công Đại Viên Mãn Pháp, chiểu theo nguyên lý diễn hoá của vũ trụ mà tu luyện. Năm bài công pháp có nội dung siêu diệu, hiệu quả phi phàm, hơn nữa lại rất giản dị. Các học viên mới và lâu năm đều cùng tập các bài công pháp như nhau, và người tu luyện có thể đạt đến các cảnh giới rất cao.

 

Một trong những đặc điểm rõ nhất của tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là Pháp Luân. Pháp Luân là một thể vật chất cao năng lượng có linh tính, luôn xoay chuyển, và tồn tại ở không gian khác. Pháp Luân mà Sư phụ Lý Hồng Chí cấp cho người tu luyện sẽ xoay chuyển không ngừng, tự động giúp đỡ người tu luyện luyện công mọi lúc mọi nơi. Người tu luyện chân chính đọc sách nguyên tác của Pháp Luân Đại Pháp, hoặc xem băng hình Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp, hoặc nghe băng tiếng Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp, hoặc theo tu luyện cùng học viên Đại Pháp cũng sẽ đắc Pháp Luân. Pháp Luân xoáy vào trong độ bản thân, thâu nạp một lượng lớn năng lượng vũ trụ, diễn hoá trở thành công. Pháp Luân xoáy trở ra độ nhân, phát phóng năng lượng, phổ độ chúng sinh, chỉnh lại cho đúng đắn mọi các trạng thái bất chính, có lợi ích đến tất cả các sinh mệnh gần người tu luyện. Vậy nên Pháp Luân Đại Pháp hiện nay là phương pháp tu luyện duy nhất trên thế giới có thể đạt được “Pháp luyện người”.

 

Tu luyện Đại Pháp vĩnh viễn là tự nguyện, không ép buộc bất kể ai tu luyện. Trở thành người tu luyện hay thôi cũng hoàn toàn là tự nguyện. Ai nếu muốn tu luyện theo Pháp Luân Đại Pháp, thì có thể đến các trạm phụ đạo, đến điểm luyện công, và học viên phụ đạo hoặc học viên lâu năm sẽ có nghĩa vụ hướng dẫn tập công.

 

Từ bản nguyên cực vi quan của vật chất cho đến vũ trụ hồng quan, từ thời xa xưa nguyên thuỷ cho đến tương lai của đại khung, Pháp Luân Đại Pháp thấu triệt hết thảy ẩn đố của vũ trụ, thời không và thân thể người; khiến người tu luyện hiểu rõ bản chất của tu luyện, khai mở trí huệ, công thành viên mãn. Pháp Luân Đại Pháp đang thanh lọc những thứ dơ xấu của vũ trụ cũ, khai sáng tương lai cho một đại khung mới, Pháp Chính Nhân Gian, thành tựu cơ chế viên dung vĩnh hằng cho hết thảy các sinh mệnh chúng sinh trong toàn vũ trụ.

 

Pháp Luân Đại Pháp học hội

Ngày 15 tháng 7, 2006

 

 

Các bạn muốn tìm hiểu và tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, mời các bạn vào trang web sau:

http://www.phapluan.org/

Đọc cuốn Chuyển Pháp Luân theo đường dẫn dưới đây:

http://www.phapluan.org/book/zfl_v.pdf

Tham khảo các bài tập luyện theo đường dẫn sau:

http://www.phapluan.org/exercise/index.html

Các bạn có thể trao đổi các vấn đề khác với những đệ tử đã tập luyện trên diễn đàn dưới đây:

http://chinhphap.com

 

Chúc các bạn may mắn!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Trả lời ngắn gọn cho một số câu hỏi thường gặp

 

Hỏi: Pháp Luân Đại Pháp là gì?

Đáp: Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công hay Pháp Luân Tu Luyện Đại Pháp, là một phương pháp tu luyện có nguồn gốc từ xa xưa, tiền lịch sử, được công bố ra công chúng bắt đầu tại Trung Quốc vào năm 1992. Phương pháp tu luyện cả thân và tâm. Hình thức tu luyện thực hành những bài tập động tác nhẹ nhàng (năm bài tất cả). Trọng tâm đặt vào trau dồi tâm tính qua học đạo lý Chân Thiện Nhẫn, gọi là tu tâm tính.

Hỏi: Sư phụ Lý Hồng Chí là ai?

Đáp: Sư phụ Lý Hồng Chí là người sáng lập, biên soạn và công bố môn pháp Pháp Luân Đại Pháp ra công chúng. Bắt đầu từ Trung Quốc năm 1992. Sau đó Sư phụ giảng Pháp trong hai năm. Từ đó Pháp Luân Đại Pháp tiếp tục phát triển rộng chủ yếu thông qua truyền miệng. Học viên, thể hiện sự tôn trọng theo truyền thống Trung Quốc, thường gọi ông là Sư phụ. Sư phụ Lý Hồng Chí không đòi hỏi bất kỳ ưu đãi nào, không nhận tiền cũng như quyên góp của các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã từng qua giảng Pháp tại nhiều nơi khác trên thế giới, như Úc, Thuỵ sỹ, Mỹ, Canada, v.v.

Hỏi: Ai có thể học Pháp Luân Đại Pháp?

Đáp: Pháp Luân Đại Pháp có lợi ích cho mọi người, mọi lứa tuổi, mọi nghề nghiệp, mọi dân tộc. Hiện nay đã phổ biến trên 50 quốc gia trên thế giới. Nói chung ai muốn đều có thể học và đều thấy lợi ích, cải thiện hệ năng lượng. Chỉ trừ một vài hoàn cảnh rất đặc biệt, như mắc bệnh rất trầm trọng hoặc mắc bệnh tâm thần.

Hỏi: Tôi muốn học, vậy bắt đầu như thế nào?

Đáp: Học Pháp Luân Đại Pháp rất đơn giản, nội dung chủ yếu là học đạo lý Chân Thiện Nhẫn và tập các bài tập động tác. Xin quý vị xem trang hướng dẫn cho người bắt đầu học để có thêm chi tiết.

Hỏi: Pháp Luân Đại Pháp có liên quan đến tôn giáo?

Đáp: Không liên quan, Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện Phật gia, nhưng hoàn toàn không liên quan đến Phật giáo, cũng như bất kỳ tôn giáo nào, kể cả Đạo giáo, Nho giáo. Hình thức hoạt động của Pháp Luân Đại Pháp cũng không liên quan đến tôn giáo: không có tổ chức phân cấp (chỉ một Sư phụ và các học viên đồng đẳng), không có nghi thức tôn giáo, không có lệ phí tham gia, không có đăng ký (ai thích thì học, không thích thì thôi). Pháp Luân Đại Pháp là phi tôn giáo, phi chính trị, phi kinh tế.

Hỏi: Nhìn chung hoạt động của Pháp Luân Đại Pháp ngoài xã hội?

Đáp: Từ khi được công bố đến nay, chúng tôi hoạt động trong quần chúng hoàn toàn dựa trên một nguyên tắc của pháp môn, đó là “tự nguyện tham gia”. Các học viên tìm hiểu và thấy lợi ích trong học tập môn pháp, và họ tham gia. Các “điểm luyện công” cũng như các “trạm phụ đạo” về cơ bản cũng được hình thành trên cơ sở ấy. Để hợp thức hoá, chúng tôi đăng ký hoạt động của mình ở nhiều nước dưới hình thức các tổ chức, thường mang tên như Pháp Luân Phật Học Hội, Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp, Hiệp hội Pháp Luân Công. Những năm qua, Pháp Luân Đại Pháp nhận được rất nhiều ủng hộ từ nhân dân thế giới. Quý vị có thể tham khảo danh sách hàng trăm những chứng chỉ, tuyên cáo, giải thưởng, khen tặng của các thành phố và các quốc gia để có thêm thông tin.

Hỏi: Tôi muốn biết thông tin về bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc.

Đáp: Để có thông tin về bức hại vô nhân đạo Pháp Luân Công ở Trung Quốc, mời quý vị đến thăm trang web chính thức của Trang Tin Pháp Luân Đại Pháp.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

2. Chuyện của anh Matt kutolowski

Anh Matt kutolowski, 26 tuổi, cư ngụ tại Philadelphia, Pennisylvania, là một phụ tá giám đốc tại đại học Swarthmore. Là người có sức khỏe kém, anh ta bị bệnh đường ruột kinh niên, luôn bị mệt mỏi, dị ứng nhiều loại thức ăn, bệnh trầm cảm, rất sợ lạnh, mất ký và bệnh tuyến giáp trạng (wilsons syndrome). Anh ta đã thử đủ cách trị liệu từ tây y đến đông y nhưng không lành được, chỉ còn cách là giữ cho bệnh không bị nặng hơn thôi. Anh ta chỉ còn ăn những thức ăn đặc biệt và ghi đầy đủ mọi thứ đã ăn và đo thân nhiệt vài lần một ngày để biết rằng nó không xuống quá thấp . Anh ta đã trở thành một người khác sau khi dự khóa học chín ngày của Thầy Lý và tập Pháp Luân Công. Tất cả các bệnh tật đã đeo đẳng anh ta nay đã hoàn toàn khỏi, và cảm thấy rằng mình có thêm nhiều sức lực, vui vẻ và nhẹ nhàng.

 

Ngày 21/02/1999, là ngày tôi không bao giờ quên được, vì vào ngày này những thắc mắc đã từ lâu nay được giải đáp khi tôi tìm gặp Pháp Luân Đại Pháp. Sau hội trường đại học tại chợ tết Nguyên đán, có gian quầy nhỏ của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy như mình bị lôi cuốn một cách kỳ lạ vào quầy này. Tất cả như quen thuộc, khác thường và quyến rũ. Tài liệu chưng bày đã lôi cuốn tôi, và tôi có nói chuyện với hai người luyện pháp, cho thấy đây là cách duy nhất để tu luyện lên cao tầng. Họ rất chân thật, tôi rất cảm xúc với cuộc gặp gở này và lòng như ấm lại. Sau đó tôi rời hội chợ, đi liền đến tiệm sách gần nhất mua ngay hai quyển sách Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất nôn nóng được đọc sách ngay.

 

Một khi đã về đến nhà, tôi đọc ngay và không thể để quyển Chuyển Pháp Luân xuống, ngoại trừ lúc dừng lại và lãnh hội những gì quí báu trong đó. Tôi cười, la, khóc, và đọc lớn từng trang một suốt đêm. Mặt dầu tôi không đọc thứ tự trước sau, nhưng nội dung trong đó vẫn làm đầu óc tôi quay cuồng và tim tôi rung động. Tôi biết ngay đây là cái tôi cố công tìm kiếm cả đời này và có thể ở nhiều kiếp trước nữa. Vô số câu hỏi tôi mang trong lòng bấy lâu, nhiều điều đã bỏ quên một cách không giải đáp, nay lại được giải tỏa thích đáng. Tôi rất say mê và cảm thấy cơ thể đang thay đổi lạ thường, tức thời cuộc đời tôi bắt đầu biến hóa. Nhìn hình Sư phụ Lý Hồng Chí trong sách, tôi biết ngay ông ta đáng là Thầy của tôi, hình ảnh của Thầy chiếu sáng. Tôi không hiểu sao Thầy ấy trông rất quen thuộc, tôi cảm thấy mình rất may.

 

Vài ngày sau đó, tôi dự khóa học 9 ngày của Pháp Luân Công. Ngoài Thầy Lý, nếu như có ai nói với tôi rằng tinh thần và cơ thể của tôi sẽ thay đổi như thế nào, tôi sẽ không bao giờ tin họ. Đến ngày thứ chín của khoá học và tập các công pháp, tôi đã trở thành một người khác. Đây không phải là sự phóng đại, tất cả các bệnh quấy rầy tôi bấy lâu đã biến mất hoàn toàn.Các bệnh như: Bệnh đường ruột kinh niên, thường xuyên mệt mỏi, dị ứng thức ăn, trầm cảm, rất dễ cảm lạnh, thiếu cân và bệnh tuyến giáp trạng (wilsons syndrome), đến bây giờ vẫn vô lý và cứng đầu, Đông y lẫn Tây y đều trị không khỏi. Tôi thử bất cứ cách trị nào, bao gồm châm cứu và thuốc bắc, tập Yoga… Bác sĩ tâm lý, đấm bóp, tập khí công… vân vân. Những thứ đó là sau khi đã đi khám rất nhiều bác sĩ và thử đủ loại thuốc. Tôi cảm thấy rất tội nghiệp cho tất cả những người đã cố gắng giúp chữa trị cho tôi nhưng không có kết quả gì.

 

Tôi chỉ còn cách là giữ cho mình không bệnh nặng thêm, vài năm trước vì tình trạng bệnh, nên tôi phải nghỉ làm và xuýt chút là tự kết liễu cuộc đời. Tôi ăn những thức ăn đặc biệt, ghi chép chi tiết từng buổi ăn và đo thân nhiệt vài lần mỗi ngày. Tôi tốn rất nhiều thời gian tự nấu các món ăn như món dưa cải bắp kiểu Đức, canh gà, nấu các dược thảo và tìm các thức ăn bổ dưỡng.Tất cả thời gian của tôi được dùng vào việc nấu nướng, khám bác sĩ và tiệm bán thức ăn bổ, cộng thêm vào đó là tập khí công thương mại. Tôi chỉ có thể tả cảnh sống của tôi là địa ngục trần gian.

 

Sau khóa học 9 ngày, tôi rất ngạc nhiên, mọi vấn đề đều được giải quyết. Tôi không cần đi điều trị mà các bệnh đã từ lâu đeo theo trong người đã bình phục. Tôi bỏ hết các thuốc bổ, sách khí công và bắt đầu xem mình như người luyện tập Pháp Luân Công. Khóa giảng của Thầy Lý có thể làm việc mà cả lố bác sĩ và biết bao nhiêu tiền bạc không làm được! Tôi bây giờ có nhiều sức lực, vui vẻ và rất yên bình. Nghiệp lực của tôi bây giờ đã được diệt tận gốc, cơ thể tôi ấm lại, tiêu hóa bình thường và yêu đời hơn… Đã từ lâu, đây là lần đầu tôi dám đi ra ngoài lạnh. Trong khi cơ thể được “thanh lọc” vài ngày đầu tôi bị tiêu chảy, bị lạnh, đau lưng, nhức đầu rất nặng nhưng tôi ăn ngon hơn và lên được ba ký-lô, có một cái gì đó đặc biệt được truyền sang tôi trong khóa giảng. Tôi như đã say ngủ cả đời mình mà không hay biết.

 

Qua khóa giảng Thầy Lý không chỉ đánh thức tôi mà còn dạy tôi những gì vô giá nhất: Sống theo chân lý của vũ trụ, Chân- Thiện- Nhẫn. Khóa giảng đó đánh dấu sự thay đổi ban đầu, sự thật bên trong và một kinh nghiệm khác thường, những năm tháng sách đèn không sao sánh được. Tôi nay hiểu rõ về bệnh tình, sức khỏe và cuộc sống, xin cám ơn Thầy Lý, và tiếp tục hiểu nhiều hơn khi tâm tính được cải thiện. Sự quan hệ của tôi với người khác, thiên nhiên, vật chất, cơ thể, sở thích, quá khứ, tương lai và những sự việc chung quanh tôi, tất cả đều thay đổi, và dĩ nhiên là sự thay đổi tâm tính và thể xác rất đặt biệt. Tôi không bị cảm lạnh hoặc bệnh gì dù là nhẹ thôi kể từ khi tôi tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi luôn cảm thấy đời như chấm dứt cho đến khi khám phá ra Pháp Luân Đại Pháp. Tôi còn rất nhiều điều có thể chia xẻ cùng quí vị, nhưng thôi, bấy nhiêu đó cũng quá đủ rồi.

 

Trích từ Đại hội chia xẻ kinh nghiệm năm 2000 tại San Francisco, USA

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tôi học Đại Pháp và đã lành bệnh

 

Tôi tên Trần Thị Sương, 50 tuổi, ở Gò Vấp, Sài Gòn, Việt Nam. Từ nhỏ tôi đã uống nhiều thuốc, đến lớn tôi vẫn cứ thế mang trong người nhiều chứng bệnh!

 

Năm 2001 mắt phải tôi bị mờ nhiều. Bác sĩ bảo tôi bị cườm mắt, tôi đến bệnh viện điều trị mắt, tôi thấy đa số bệnh này là người độ tuổi 60 đến 70 tuổi.

 

Còn tôi hơn 40 mà sao lại bị?… về nhà tôi khóc thật nhiều… cũng đêm hôm đó tôi thấy mệt và chóng mặt, tôi lại đi khám. Bác sĩ nói tôi bị “rối loạn tiền đình”. Tôi lại uống thuốc Tây rất lâu và tôi cũng đi tập thể dục. Nhưng càng ngày bệnh tôi càng nặng thêm không khỏi, người luôn mệt mỏi và ra mồ hôi rất nhiều. Thân thể tôi rất yếu, rất sợ gió, người ta chỉ tôi lên chùa Tường Quang hốt thuốc. Ông thầy bắt mạch và bảo tôi vị phong hàn tê thấp! Ông còn nói “bệnh của bà vài tuổi nữa là không chịu nổi đâu!” Tôi hốt thuốc và uống, nhưng sau một thời gian không bớt, tôi lại chuyển sang uống thuốc tây.

 

Bác sỹ bảo tôi thiếu canxi. Tôi uống thuốc Tây một thời gian lâu bệnh không khỏi, càng trầm trọng hơn. Có người chỉ tôi đến chùa Pháp Hoa hốt thuốc Nam uống. Tôi uống 48 thang không chuyển biến gì… ông Thầy bảo là về truyền nước biển, truyền đạm đi. Nhưng vẫn không khoẻ. Tôi đi nằm viện. Mỗi năm 1 đến 2 lần. Bệnh cũng không bớt. Tôi chuyển sang dùng thuốc Bắc cũng không hết bệnh. Và ngày càng ngày nhiều bệnh hơn. Tôi lại chuyển sang thuốc Tây. Tôi lại thêm bệnh: viên xoang, viêm họng, viêm mắt, bị tức ngực, viêm ổ tử cung… thuốc mãi không khỏi, tôi lại chuyển sang thuốc Nam. Nhưng vẫn bệnh!

 

Khoảng 1 năm trở lại đây tôi lại phát sinh thêm vài bệnh nữa. Tôi càng buồn và tuyệt vọng hơn. Tôi xa lánh bè bạn, không chơi với ai nữa. Tôi ở trong phòng một mình vì ra ngoài là sợ gió, sợ lạnh, sợ nước. Hễ gặp một luồng gió là tiêu chảy. Không dám uống nước lạnh, không dám tắm. Một tháng mới lau mình một lần bằng nước nóng có pha rượu, ăn nóng uống nóng. Tối ngủ thì không ngủ được. Khi ngủ phải nằm nghiêng vì nằm ngửa thì máu huyết không lưu thông làm nghẹt thở không chịu được. Tôi nghĩ rằng bệnh tôi là chết đem theo, thuốc cũng sợ tôi rồi!

 

Ngày 17 tháng 7 âm lịch, 2005. Tôi nhớ lần đầu gặp chú Thiện Tâm, người đã giới thiệu tôi học Pháp Luân Đại Pháp: Hôm ấy, tôi lên chùa Tường Quang để hỏi ông Thầy rằng tôi phải ăn uống sinh hoạt thế nào để bệnh tật đừng phát sinh thêm nữa, vì tôi nghĩ rằng mình không thể nào hết bệnh vì bao nhiêu năm nay uống bao nhiêu thuốc mà không hết!.. Ngồi từ 9 giờ sáng đến 11 giờ trưa, có một người xách cặp táp đến. Ông thầy bảo rằng giao bệnh bà cho chú này… người đó là chú Thiện Tâm, chú cho tôi một quyển sách “Sức khoẻ là vàng” và 1 thư ngỏ… tôi đưa chú số điện thoại. Khi đọc quyển sách và lá thư ngỏ, tôi có ý là muốn học Pháp Luân Công, nhưng không biết chú ở đâu.

 

Khoảng 1 giờ chiều, chú gọi điện cho tôi và bảo tôi đến gặp chú ở một địa chỉ. Bệnh của tôi lại tái phát nên phải hôm sau tôi mới đến được. Trên đường đi tôi thất rất mệt và nghĩ rằng chắc mình phải đi cấp cứu. Nhưng cuối cùng tôi vẫn đến được. Gặp chú Tâm và tôi nhân quyển sách Chuyển Pháp Luân, cùng hai chiếc đĩa Thầy Lý Hồng Chí dạy tập 5 bộ công pháp. Về nhà tôi xem và tập liền. Đêm đó tôi ngủ rất ngon như lúc chưa từng phát bệnh vậy. Sáng hôm sau tôi tập một lần 5 bài động tác thì tôi uống được một ly sâm có đá. Tập được 1 tuần lễ thì tôi thấy ăn ngủ được, chứng mồ hôi lạnh cũng hết. Hai chân tôi bị nước ghẻ vàng từ trên xuống dưới cũng khô hết. Tiêu chảy cũng hết. Người tôi cảm thấy đã hết bệnh sau 1 tuần lễ tập 5 bài công pháp. Tôi tập một ngày 2 lần. Tôi vui mừng quá. Không ngờ chỉ trong 1 tuần mà những chứng bệnh lâu nay hành hạ tôi đêm ngày mà tôi ngỡ rằng chết đem theo… mà giờ hầu như hết hẳn! Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí đã mang đến cho tôi một cuộc sống mới, một con người mới thật tuyệt vời.

 

Đến nay đã 3 tháng kể từ ngày tôi gặp học Đại Pháp, tôi đã thành một con người mới, và có thể nói như thế này: Pháp Luân Công đã làm thay đổi da thịt một con người! Những lời lẽ của tôi không thể nào diễn tả hết cảm nghĩ của tôi về Đại Pháp, về Sư phụ Lý Hồng Chí, người đã ban tặng tôi một sinh mệnh mới! Thật tuyệt vời và còn trên cả tuyệt vời!!! Tôi không thể bằng lời để nói lên hết được. Chỉ có 2 dòng nước mắt của tôi cứ chảy tuôn tràn khi tôi nghĩ về Sư phụ Lý Hồng Chí, có lẽ đã bảo chú Thiện Tâm dẫn dắt tôi vào học Đại Pháp!! Để thay cho câu kết bài này, tôi xin được hô to: Đại Pháp cao thâm và kỳ diệu vô cùng!

 

Việt nam, 20-11-2005

Người viết: Trần Thị Sương

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Bài chia sẻ của bác Nguyễn Đình Trọng

 

Tôi sinh vào năm Nhâm Ngọ, cầm tinh con ngựa… thồ, nên suốt ngày lận đận long đong! Đã có một thời phi đến tận Căm-Pốt sinh tử một phen với đám hắc y nhân. Đến khi trở về thì đã trở thành tín đồ của các loại bệnh tật, đang ở ngưỡng áp chót của kiếp nhân sinh: “sinh – lão – bệnh – tử”. Sau khi trở về địa phương nghỉ theo chế độ nhìn lại bản thân mình mới thấy sức khỏe quá ngặt nghèo sau những năm tháng bôn ba rày đây mai đó với công việc. Bây giờ mới thấy “sức khỏe là vàng” trong cái quỹ thời gian eo hẹp còn lại của cuộc đời. Học theo ngươi đời tìm về với 5 bài tập trong Suối nguồn Tươi trẻ – những bài tập dưỡng sinh nghe đâu đã học theo các môn đệ của Phái Thiếu Lâm. Miệt mài tập đến vài năm, nhìn lại thân mình vẫn gầy gò đen đúa, ốm yếu, cân nậng không quá 50 cân mà bệnh tật thì triền miên! Xem ra Suối nguồn Tươi trẻ vẫn chưa phải là thiên đường Tươi trẻ cho sức khỏe èo uột của mình.

 

Cuối tháng 9 năm 2004, lại nghe lời giới thiệu hấp dẫn rằng: “Năm 917 (sau Tây lịch) Đạt Ma Sư Tổ từ Ấn Độ sang Trung Hoa thuyết pháp và truyền giáo, sau đó ở lại Trung Sơn, Hà Nam để xây dựng chùa Thiếu Lâm. Ông nhận thấy nay đem một tín ngưỡng đi truyền tụng có khi trái với tín ngưỡng của dân bản xứ, dễ xảy ra xung đột. Do vậy các đệ tử của ông vừa lo học lý thuyết Phật Pháp vừa phải luyện võ để tự vệ. Nhiều người xin nhập môn nhưng thể lực kém thông thể luyện võ được, Tổ sư bèn truyền đạt một phương pháp luyện tập được gọi là Đạt Ma Dịch Cân Kinh để chuyển biến thể lực yếu kém thành mạnh khỏe…”

 

Vậy là những năm tháng miệt mài với Đạt Ma Dịch Cân Kinh, tập quên ăn, quên ngủ! Về đêm càng yên tĩnh, lại mát mẻ nên tập dễ dàng hơn. Bài tập này yêu cầu mỗi mội giây đồng hồ phải ra được một cái vẫy tay từ trước ra sau và phải vẫy tay ít nhất là 1.800 cái trong vòng 30 phút mới tới ngưỡng điều trị. Tuổi già càng đếm càng lẫn! Vậy là trong nhà xuất hiện không biết bao nhiêu cái đồng hồ treo tường, phòng nào cũng có ít nhất một cái để đêm về nghe tiếng tích tắc mà vẫy tay theo, khỏi đếm mất công. Mấy năm trôi qua, sức khỏe càng mòn mỏi, Đạt Ma Dịch Cân Kinh cùng dần dần “thất truyền” trong gia đình…

 

Vợ tôi là một môn đệ của… bệnh tật, phải nhập viên nhiều lần, lại bị chứng bệnh huyết áp thấp, thường chỉ số tâm trương và tâm thu chỉ ở tỷ lệ 90/60, lịa viêm xoang, nám phổi và hen phế quản quanh năm! Mỗi khi thời tiết thay đổi là ê ẩm hết cả người, xoang nhức, phổi nghẽn, thở buốt hết cả ngực, sợ lạnh, sợ gió, sợ cả ngạt điện…Lần nhập viện cấp cứu gần đây nhất của vợ tôi là vào những ngày giáp Tết Đinh Hợi, tại bệnh viện Đa khoa Hoàn Mỹ, 124 Trần Quốc Thảo, Quận 3…

 

Đến 29 Tết, bệnh của vợ tôi tảm ổn nên Bác sĩ cho ra viện để về nhà ăn Tết với một toa thuốc đầy ắp các loại thuốc mắc tiền! Ngày Mồng 3 Tết, tôi có ghé thăm một bác sĩ Nha khoa – bạn thân và cũng là bác sĩ nha khoa “ruột” của gia đình chúng tôi. Chị tên là Thời Thị Tại,nguyên là Trưởng khoa Răng – Hàm – Mặt của bệnh viện Chợ Rãy, chị đã nghỉ hưu, mở một phòng mạch nho nhỏ tại tư gia, vừa kiếm thêm chút tiền chi tiêu, vừa để đỡ… nhớ nghề. Nghe nói chị tập luyện Pháp Luân Công đã hơn 4 năm, người cứ như viên đá cuội, lăn suốt tháng năm mà chẳng biết … mòn mỏi là gì! Nuôi đứa cháu ngoại từ khi mới sinh ra đến nay đã 2 tuổi, mà vẫn quện lấy bà. Chị nói chắc cháu ‘bị nhiễm’ công lực Pháp Luân Công và bảo khi nào cháu đủ 3 tuổi sẽ thực hành tập luyện Pháp Luân Công cho cháu. Chắc là chị không nói đùa. Chị hỏi tôi sao lại đi một mình, tôi nói vợ vừa cấp cứu ở bệnh viện về, còn yếu nên không đi được. Chị bảo: “Để chiều chị lên nhà truyền công lực cho!”. Y hẹn, buổi chiều chị Mồng 3 Tết chị đến thăm và chúc Tết gia đình. “Công lực” của Thầy mà chị truyền cho là một bộ sách “Chuyển Pháp Luân” của Sư Phụ Lý Hồng Chí cùng với 2 đĩa VCD hướng dẫn 5 bài tập Công Pháp…

 

Thực ra, ban đầu tôi cũng chưa có ý định để tập, chỉ mở máy cho vợ tập rồi sau đó tập theo, cứ như vậy mà thuộc dần. Bây giờ cả hai vợ chồng đã thuộc đã thuộc các động tác của 5 bài Công Pháp mà không cần mở máy ra nữa. Đọc sách “Chuyển Pháp Luân” của Sư phụ Lý Hồng Chí thì mãi sau này khi đã thuộc các động tác rồi tôi mới bắt đầu đọc. Càng đọc càng say mê! Có những khái niệm thật vô cùng mới mẻ, gần như huyền thoại. Nếu ai chưa đọc qua về tiềm năng của con người và hiểu biết qua về bộ môn Cận Tâm lý thì khó tin về Thiên mục của con người là có thật…

 

Trải qua hơn 6 tháng thực hành Pháp Luân Công, các bài tập đã thuộc không cần tập theo máy nữa. Thật lạ lùng từ ấy đến giờ vợ tôi chưa dùng một viên thuốc nào mà bệnh viện kê toa thuốc khi ra viện và cơn hen cũng không xuất hiện trở nữa…Bệnh viêm xoang cũng hết hẳn, khoang mũi khô ráo không còn nhức buốt. Ngày 20.8.2007, sau khi vừa đúng 6 tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vợ tôi có đến bệnh viện An Sinh, số 10 Trần Huy Liệu, Quận Phú Nhuận để kiểm tra sức khỏe. Qua siêu âm màu 4 chiều tim và bụng dưới, X quang phổi và xét nghiệm máu tổng hợp, kết quả thật đáng mừng: Tim, phổi bình thường, nhất là phổi không còn bị nám (đậm rốn phổi nữa) nữa. Các kết quả về xét nghiệm máu đều nằm trong ngưỡng chỉ số cho phép. Các bệnh lý như gai cột sống lưng, thoái hóa cột sống cổ, thoái hóa xương chân, lưng đau nhức,…có nhiều kết quả tốt đẹp. Từ ngày tu luyện Pháp Luân Công, chỉ mới có 6 tháng, bệnh hen suyễn của vợ tôi đã khỏi hẳn, các hiện tượng đau nhức giảm rõ rệt, các bệnh về dị ứng đường hô hấp không thấy tái phát…mà da dẻ vợ tôi đã chuyển sang hồng hào tươi sáng, như Sư Phụ Lý Hồng Chí đã giảng trong “Chuyển Pháp Luân” : “Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sau một giai đoạn tu luyện, từ bên ngoài mà trông thì thấy khác rất nhiều; da trở nên mềm, trắng hồng; người cao tuổi có nếp nhăn xuất hiện giảm nhiều, thậm chí có rất rất ít [nếp nhăn]; đó là một hiện tượng phổ biến. Ở đây tôi không nói chuyện trời ơi đất hỡi, chúng ta ngồi tại đây có những học viên lâu năm đã hiểu được điểm này…”(Bài giảng thứ nhất).

 

Còn tôi, bệnh tật cũng bớt cận kề. Bệnh dạ dày, tá tràng, cứ đeo đẳng suốt bên mình từ cái dạo chinh chiến tận bên đất rừng xứ Chùa Tháp, bây giờ như đã vơi đi. Bệnh suốt đời chung với cao huyết áp cũng dần dần cải thiện, có lúc huyết áp thấp xuống mức còn ở mức tiêu chuẩn. Nhất là chứng thoái hóa cột sống cổ mà chắc rằng những người có tuổi ít ai tránh khỏi, các dây thần kinh ở tay bị chèn ép làm đau nhức cánh tay mỗi khi cử động, giờ đây không còn thấy xuất hiện nữa…

 

Ở Việt Nam, số người theo tập luyện Pháp Luân Công chưa nhiều, chưa rầm rộ và tổ chức như các môn : Thái cực quyền, Thể dục dưỡng sinh, Nhảy đầm.. dưỡng lão, Nhu đạo, Kiếm thuật… nhưng tác dụng của Pháp Luân Công cực kỳ nhanh chóng và hiệu quả, một Công năng trị liệu và chữa bệnh cho mọi người thì ít môn nào sánh kịp. Đó mới đúng là Tu Luyện: vừa Tu Tâm, tu tánh, tu thân tích đức trở thành người tốt, vừa rèn luyện sức khỏe dẻo dai tránh mọi đau yếu, bệnh tật và “nghiệp lực”.

Không tin, xin hãy thử đến với Pháp Luân Đại Pháp!

Tp.HCM, 24.8.2007

Nguyễn Đình Trọng

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Bài của bạn Proxy!

 

Mọi người đều có những câu chuyện đến với Pháp thật thú vị. Tôi cũng muốn kể đôi chút về chuyện của tôi.

 

Cuộc sống của tôi vốn không suôn sẻ từ bé, khi lên 3 tuổi, tôi bị viêm phổi rất nặng, toàn thân tím tái tưởng như không thể qua nổi. Nằm viện mấy tháng liền mới khỏi, nhưng đã làm cho tôi gắn với căn bệnh này. Cả thời học sinh, lúc nào cũng hoa mắt, chóng mặt vì viêm xoang, ho hắng mặc dù sức học của tôi không tệ chút nào.

 

Cũng vì thế mà trong tôi dấy nên niềm đam mê võ thuật và khí công, muốn ít nhất là bản thân thoát khỏi những bệnh tật như vậy. Tôi sưu tầm rất nhiều sách võ thuật từ năm lớp 6, rồi theo học một số môn phái võ thuật, nhưng cũng không lâu. Tôi nhận ra niềm đam mê của mình là khí công chứ không phải võ thuật, mà khí công thì thật hiếm người dạy. Mặc dù sưu tầm được rất nhiều sách, có thời rất chăm tập Yoga, nhưng kết quả không ăn thua gì.

 

Một hôm vào đầu năm cấp 3, tôi đang ở trong nhà bỗng nghe thấy tiếng bước chân lạ tai, một tiếng bước chân rất mạnh mẽ đầy khí lực. Tôi vội chạy ra và nhận ra cậu bạn hàng xóm mà trước đây rất ít gặp và nói chuyện. Tôi có chạy theo bắt chuyện và được biết, cậu ta có theo học một môn võ thuật bí truyền.

 

Ngày tháng đó, tôi và cậu ta trở nên đôi bạn thân, đi đâu cũng có nhau mà không ai hiểu nổi vì tôi và cậu ta học lực trái nhau hoàn toàn, nhưng tôi tìm thấy ở cậu ta niềm đam mê khí công và võ thuật.

 

Theo cậu ấy, Sư Phụ cậu ấy là một cao tăng Thiếu Lâm Tự, vì đất nước biến loạn mà phải chạy sang Việt Nam ẩn cư. Ông mang theo rất nhiều sách chân truyền võ thuật, và tôi được theo học và tập theo những điều căn bản đó. Ông nhận rất ít đệ tử và ngoài đệ tử ra hầu như không ai biết đến ông.

 

Quả thực võ thuật Thiếu Lâm thật kỳ diệu, tập tư thế trông hết sức đơn giản nhưng cách phân thế lại cực kỳ phong phú, cách luyện cũng hết sức sâu sắc. Luyện yêu cầu phải hết sức nghiêm túc, yêu cầu môn sinh phát huy sự sáng tạo, nhập tâm, đoán cách ra đòn của đối phương cũng như cách đỡ đòn. Chủ yếu vẫn là luyện một tư duy cực kỳ bén nhậy như thế. Nếu xung trận, người ngoài khó tưởng tại sao đối phương lại có thể bị hạ dễ dàng như thế mà đòn thế quá đơn giản.

 

Những ngày tập Kung phu hết sức khó khăn nhưng cũng rất thú vị. Khi tập Kung phu Thiết sa chưởng, (đầy đủ hơn rất nhiều những thứ đang giới thiệu trên mạng) đôi tay tôi tím lại, các ngón tay như cứng lại vì luyện dùng tay đảo chảo cát nóng đun trên bếp có cộng thêm "phụ gia", phải hết sức cẩn thận vì cầm bất cứ vật gì rất dễ bị vỡ. Sau đó mới được dạy tập điều hòa khí nên đôi tay mới trở lại bình thường. Ngày nào tối đến cũng tập, mỗi lần tập là mồ hôi ướt sũng áo quần như vừa mới tắm vậy.

 

Rồi tập đứng tấn, tập chạy khinh thân. Căn bản vẫn là cách tập. Tôi nhận ra một cách tập hết sức khoa học của các cao tăng Thiếu Lâm chân truyền. Quả thực không thể nhận ra phương pháp ấy tập như thế nào nếu không được chỉ dạy tường tận, mặc dù có thể họ cho mình xem họ tập trước mặt.

 

Khi bạn tôi được dạy phép luyện mắt, sơ khởi là ngồi thiền buông rèm qua sát người ngoài, quan sát từng động tác cử chỉ của họ rồi nhập tâm nắm bắt, có Sư Phụ chỉ bảo, dần dần nhìn động tác cử động, ánh mắt, dáng đi của họ mà có thể đoán biết được trong tư tưởng của họ đang nghĩ gì. Sau đó mới luyện đến Kung phu nhập tĩnh luyện mắt. Khi tập Kung phu này, ánh mắt trở nên sắc như dao, đạt được những tiểu năng nhỏ ... và người thường khó lòng nhìn thẳng vào ánh mắt ấy khi họ tập trung nhìn.

 

Luyện đôi mắt hết sức quan trọng trong võ thuật. Tôi còn nhớ một lần có bà cô tôi rủ tôi đi cô đồng, cô đồng bắt tôi nhìn vào mắt và phán, tôi tập trung nhìn thẳng khiến mắt cô ta "đơ" lại, sau khi phán cho tôi xong, cô ta phải ra rửa mắt vì đau và bảo khéo là lần sau tôi đừng có đến nữa.

 

Tôi có tập một loại khí công võ thuật theo hệ phái này. Nó quả thật là rất sâu sắc, càng ham tập càng phát hiện ra bài tập hôm trước còn nhiều thiếu sót (cái này giống hệt như đề cao tầng mà Sư Phụ dạy, nhưng vốn dĩ chỉ là tầng luyện khí). Bài tập bị ẩn đi và xáo trộn rất nhiều phần, bắt buộc môn sinh phải "vắt óc" mà tìm cách sắp xếp lại, giống như chơi trò xếp hình vậy.

 

Điều này giúp tôi có một quan điểm hết sức nghiêm khắc khi nhìn nhận động tác và chú trọng đến thần thái khi tập công. Hiện tại, một số vấn đề Sư Phụ không hề nói rõ hoàn toàn mà chỉ bộc lộ qua ảnh hướng dẫn như: khi tay kết ấn, hai đầu ngón tay phải chạm nhau. Nhưng nhiều bạn vẫn để móng tay 2 ngón cái khá dài khiến cho 2 ngón tay không chạm vào nhau được. Hay trong vấn đề tập công, quan trọng số 1 là nhập được vào cái thần thái của bài tập. Điều đó chỉ có thể bằng trải nghiệm cá nhân và ham muốn tập tốt hơn sau mỗi lần tập chứ không thể đơn thuần là bắt chiếc động tác. Thực sự điều quan trọng là phải khám phá được "nội hàm" của bài tập sau mỗi lần tập.

 

Thời gian luyện khí công tôi cũng khám phá và cảm nhận được một phần về cách mạch khí đi thế nào. Ví dụ như khi tập đứng tấn vận khí trên thanh nước đá, đôi chân từ lạnh buốt chuyển sang ấm dần, một luồng khí nóng đi vòng xoắn ốc quanh chân lên tới đầu, chỗ chân đứng lên thanh nước đá lõm thành hình bàn chân sâu hoắm. Các cách vận khí, phát phóng khí ...

 

Nhưng rốt cuộc, không có tu tâm tính nên đa phần giữa tình cảm đồng môn đều có sự phòng bị lẫn nhau, đều có phần giấu nhau khiến cho bài tập không thể lĩnh hội được tối đa. Đây cũng là vấn đề làm tôi chán nản và lười luyện tập.

 

Thời gian đó, suy nghĩ của tôi cũng bắt đầu mở mang nhiều, tôi có được sự thăng hoa tâm tính nho nhỏ. Một hôm tôi ngủ một giấc ngủ kỳ lạ, vừa đặt lưng xuống giường ngủ vèo 8 tiếng mà như vừa chợp mắt vậy, khoan khoái lạ thường. Tôi vốn dĩ chưa hề làm thơ khi nào, vậy mà bài thơ đầu tiên viết ra lúc đó tặng người bạn gái khi gửi lên báo HHT thì được đăng luôn, và cũng là một bài thơ rất lãng mạn được nhiều bạn yêu thích. Và tôi nhận ra, con đường của tôi được sự giúp đỡ của các bạn nữ rất nhiều, đây có lẽ cũng là một duyên may mắn.

 

Nhưng người bạn tôi vốn không tu luyện tâm tính chủ đạo, nên đã bị xô đẩy theo cuộc sống thường tình. Khoảng cách giữa chúng tôi xa dần. Khi tôi chuyển nhà, tôi không còn liên lạc lại nữa, nhưng vẫn còn tập luyện.

 

Một thời gian sau khi bà ngoại tôi mất, bỗng nhiên tôi thấy bà tôi hiện về, đứng dưới chân giường, bụng bà có một luồng ánh sáng tỏa sắc vàng kim. Giấc mơ ấy quả thực làm tôi kinh hãi nhất, toàn thân nổi da gà vì lúc ấy tôi chỉ hơi nhắm mắt, hoàn toàn chưa ngủ.

 

Bà tôi trước lúc mất có niệm tràng hạt rất nhiều, tôi có cảm giác mình thử tìm hiểu về Phật giáo xem sao. Tôi tìm đọc một số sách về lục tổ Huệ Năng, về Thiền Tông và cả một số kinh sách Phật giáo. Ban đầu có ngộ được đôi chút, nhưng sau quả không thể ngộ được.

 

Sau khi cưới vợ gần năm, tôi có đi khám và bác sĩ nói tôi khả năng có con là rất thấp, mà cực khó chữa trị. Một sự thất vọng chán chường cao độ trong lòng, tôi đi dạo mà lòng không biết để đâu, bước chân tôi cứ lang thang rồi dừng lại ở một quán net, nơi đông người. Tôi vào đó và lần đầu thấy người bên cạnh search tìm kiếm theo google, tôi liền bắt chước. Một lúc sau, tự dưng tôi tìm thấy trang wep https://phapluan.org. Mò vào đọc ngay bài kinh văn mới nhất lúc đó là: Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân, lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn mò xem 5 bài tập thế nào. Quả thực, 5 bài tập đã quá ấn tượng với tôi, và tôi nhận ra Sư Phụ là một bậc thầy về khí công với các lời dạy hết sức chi tiết. Phải mất gần 1 tuần liên tục ra quán net để down hết video hướng dẫn tập về và các sách vở cần thiết, cứ được bài nào là tôi lại tập theo, cũng không khó lắm để tập thuộc 5 bài.

 

Tôi thấy một điều hết sức từ bi ở Sư Phụ khi trực tiếp cho thu hình 5 động tác Sư Phụ đích thân tập mẫu cho các đệ tử. Đối với công pháp tu luyện khí công cao cấp như thế này, đó là một đặc ân lớn cho các đệ tử. Ngày trước khi tôi học khí công thì chỉ được bảo động tác chủ yếu bằng mồm, mình tự tập rồi được chỉnh, Sư Phụ gần như không bao giờ tập mẫu cho mà xem. Đặc ân này quá trân quý, tôi có đọc một đoạn kinh văn Sư Phụ có nói, trong tương lai băng tiếng, băng hình sẽ không được lưu lại.

 

Sau khi down tài liệu về hết và đọc Chuyển Pháp Luân, tới đoạn:

"Tuy nhiên có một tình huống mà Pháp thân của tôi không thể thanh lý giúp. Tôi có một học viên, một hôm thấy Pháp thân của tôi đến, làm ông ta vui sướng quá: ‘Pháp thân của Sư phụ đến đây này, kính mời Sư phụ vào nhà’. Pháp thân của tôi nói: ‘Phòng này của con loạn quá, nhiều thứ quá’. [Pháp thân] liền rời đi. Nói chung, [nếu] các linh thể ở không gian khác nhiều quá, thì Pháp thân của tôi sẽ thanh lý giúp. Tuy nhiên phòng của ông này đầy những sách khí công loạn lung tung cả. Ông ta hiểu ra, bèn thu dọn, cái thì đốt đi, cái thì bán đi; sau đó Pháp thân của tôi lại quay lại. Đó là những gì mà học viên ấy kể với tôi. "

 

Tôi thấy không nên lưu luyến đống sách vở cũ nữa, mặc dù trong đó có bản chép tay của tôi về các phương pháp luyện chân truyền, nhưng tôi mang cả bao tải sách xuống và đốt sạch.

 

Khi đọc Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ có giảng về dùng thuốc. Lúc bấy giờ tôi đang chuẩn bị dùng thuốc để điều trị, nhưng tôi nghĩ, mình thử đặt niềm tin vào Sư Phụ xem sao. Chỉ sau 1 tuần tập luyện, tôi đi khám lại và thật kỳ lạ, kết quả hoàn toàn bình thường, khả năng có con là hoàn toàn bình thường, quả thực tôi không tin nổi mình lại được điều chỉnh thân thể nhanh như vậy.

 

Khi tập các bài tập, tôi thấy rất nhiều ma quỷ tới quấy rối. Tôi thấy được rất nhiều Pháp thân của Sư Phụ điều chỉnh thân thể cho tôi, thấy được Sư Phụ điểm hóa về tính nóng nảy của tôi. Thời gian này tôi có liên hệ và bắt đầu tham gia tập theo nhóm. Mọi người trong gia đình bắt đầu chú ý và biết môn này đang bị đàn áp tại TQ. Họ rất lo lắng và sợ hãi, sợ run lên vì vốn đã khiếp sợi sự bức hại rồi. Một cuộc họp gia đình với rất nhiều tài liệu được đown xuống và mọi người cùng đọc. Khi họ đọc bài: vì sao GTD đàn áp PLC, họ không dám đọc nữa, phần nào đã hiểu ra vấn đề, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn khiến họ vẫn tìm cách cản trở tôi tập luyện. Nhưng mọi điều Sư Phụ an bài cũng là để tôi thêm vững vàng ý chí, quyết không lùi bước mà thôi.

 

Đến bây giờ, nhìn lại quá trình đến với Pháp, quả thực tôi thấy mình quá may mắn. Tôi vẫn còn nhớ ngày trước khi tôi xem THVN chiếu cảnh xuyên tạc vu khống của TC về vụ tự thiêu Thiên An Môn năm 2001, tôi đã nghe về PLC và Sư Phụ, nhưng hồi đó tôi không biết gì về net mấy nên không có điều kiện tìm hiểu. Nhiều khi tôi tự hỏi mình, điều gì làm mình không tìm đến Pháp sớm hơn? Và tôi nhận ra, sự an bài cho tôi đến với Pháp đã là sớm nhất, nếu không giờ đây không hiểu tôi sẽ ra sao.

 

Trong tâm tôi luôn cảm ơn và trân quý những gì Sư Phụ Lý Hồng Chí đã an bài đưa tôi đến với Đại Pháp.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chuyện của bạn Tambatdich

 

Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê Quảng Bình gió Lào nắng cháy. Ngay từ khi chưa đầy một năm tuổi, tôi đã không may mắn trở thành một nạn nhân của cơn Đại dịch Virut Bại liệt hồi những năm 80-82. Khi đó gia đình tôi đã phải bán đi tất cả những gì có thể để chữa chạy cho tôi. Tôi phải nằm điều trị tại bệnh viện Trung ương Huế suốt thời gian 1 năm 6 tháng, nằm cùng phòng với tôi còn có thêm 6-7 người nữa (tôi nghe kể lại). Sau đó gia đình tôi còn mời thầy thuốc về ở tại nhà để điều trị cho tôi suốt 2 năm. Có những lúc bố mẹ tôi tưởng chừng không còn hy vọng gì nữa (sau này tôi nghe bố mẹ tôi kể lại là đã có lần bố mẹ và họ hàng đã bàn chuyện hậu sự cho tôi rồi). Cùng với sự chăm sóc của gia đình, thầy thuốc và âu cũng là tôi còn có duyên với cuộc đời nên tôi đã vượt qua được con hiểm nghèo sau gần 4 năm liệt giường.

 

Khi tôi đến tuổi đi học, tôi vẫn chưa đi lại được nên bố mẹ, anh chị và bạn bè phải thay nhau cõng tôi đến trường, đến khi tôi gần học hết cấp Tiểu học mới có thể tự đến trường với đôi chân của mình nhưng cũng cần thêm sự hỗ trợ của một chiếc gậy nhỏ xinh.

 

Trong suốt thời gian học Phổ thông, tôi hoàn toàn không thể học được môn Thể dục, và môn nay tôi được miễn học hoàn toàn, cho đến sau này vào Đại học cũng thế.

 

Càng lớn, thân thể tôi càng biến đổi theo những di chứng còn để lại của bệnh Bại liệt. Teo cơ, cột sống bị lệch, mọi bộ phận trong cơ thể đều bị dịch chuyển lệch lạc so với vị trí mà tạo hóa ban cho. Trong toàn bộ cơ thể tôi chỉ còn lại 3 bộ phần có thể được coi như là không bị ảnh hưởng lắm: cánh tay phải, khuôn mặt, và trí tuệ. Vì lý do đó mà tôi đã lấy biệt danh vui cho mình là: Tam Bất Dịch. Sau này tôi có suy nghĩ cái biệt danh này cũng có duyên của nó (Tam Bất Dịch - Ba điều không thay đổi - Chân Thiện Nhẫn).

 

Khi vào học Đại học, để được hưởng sự ưu đãi đối với các sinh viên tàn tật, tôi cũng đi xét nghiệm để đánh giá mức độ mất sức lao động, và kết quả là tôi mất sức lao động trên 81% (nhưng bệnh viện đã ưu tiên giảm xuống còn 75%), nhưng với kết quả như thế thì vẫn không đảm bảo sức khỏe để được học (cán bộ công nhân viên mất sức lao động trên 61% buộc phải nghỉ hưu non). Vì thế để được học chỉ còn cách là không làm chế độ nữa, và tôi vẫn đi học như một người bình thường, phải đóng toàn bộ các khoản đóng góp.

 

Cuộc sống của tôi trải qua nhiều dằn vặt về tư tưởng, tâm hồn. Sự mặc cảm về bản thân cứ gặm nhấm con người tôi suốt quãng thời gian dài. Với những suy nghĩ sau này mình ra trường sẽ làm việc gì, có ai cần mình không khi sức khoẻ thực sự của bản thân chưa đầy 20% sức lao động, tôi sống bằng cái nội tâm đầy nặng trĩu. Bên cạnh những mặc cảm về tinh thần, cộng thêm những căn bệnh thường nhật do di chứng để lại tạo ra rất nhiều khó khăn cho tôi trong cuộc sống.

 

Để cải thiện sức khoẻ của con người, mọi người có thể tập luyện thể dục, nhưng riêng tôi thì không thể. Trước đây tôi là một người rất mê phim Kiếm hiệp, vì thế tôi thường nói với bạn bè là tôi may ra chỉ có thể tập luyện Khí công mới có thể cải thiện được sức khoẻ của mình. Và ý định tìm tập Khí công bắt đầu được hình thành từ đó.

 

Năm 2003, một người bạn giới thiệu cho tôi Pháp Luân Công, được tìm thấy ở trên mạng (khi ấy người bạn tôi vẫn chưa là một học viên của PLC). Tôi đọc cuốn Pháp Luân Công, tuy nhiên trong khi này tôi chưa hoàn toàn tin và cũng chưa quyết định tu luyện theo PLC, như Sư Phụ đã giảng: “... Quí vị nghe mà cảm thấy huyễn hoặc lắm...”, đầu tiên tôi cũng cảm thấy rất huyễn hoặc, mặc dù tôi đã tìm thấy rất nhiều lời giải cho những câu hỏi mà tôi đã từng đưa ra nhưng chưa thể nào trả lời được, nhưng khi đó tôi vẫn chưa quyết tâm để tu luyện. Tôi còn nhớ sau khi tôi đọc xong cuốn Pháp Luân Công, ở cuối sách Sư Phụ có giảng, đại ý là: Pháp tôi đã đưa đến cho quí vị, nếu quí vị không tu luyện được thì tôi hy vọng sau khi quí vị đọc xong cuốn Pháp Luân Công này thì có thể cải biến suy nghĩ và hành động của mình để trở thành một người tốt hơn trong xã hội.

 

Từ đó, trong cuộc sống của tôi có những thay đổi nhỏ về suy nghĩ và hành động, cố gắng làm sao để trở thành tốt hơn, để được nhiều người quý mến hơn, và cũng nhẫn nhịn hơn, hoà nhã hơn trước.

 

Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi trở về quê. Vì không xin được việc làm với lý do sức khoẻ không đảm bảo, tôi tự mở một quán nhỏ ở làng quê để sửa chữa, cài đặt máy tính nhằm kiếm kế sinh nhai. Và tôi cũng quên đi là mình đã có duyên với PLC mà chưa tận dụng cơ hội đó. Cho đến cuối năm 2004, đầu năm 2005, khi người bạn về quê ăn tết, có gặp lại tôi và hỏi là tôi còn nhớ gì cuốn Pháp Luân Công nữa không? (Lúc này người bạn tôi đã là một học viên PLC) Người bạn tôi bắt đầu kể cho tôi nghe về cuộc bức hại các học viên PLC đang xảy ra tại Trung Quốc. Mặc dù cuộc bức hại xảy ra năm 1999 (sau này tôi mới biết), nhưng khi đó tôi vẫn chưa biết một tí gì về cuộc bức hại. Khi nghe người bạn hỏi tôi về PLC và kể cho tôi nghe về cuộc bức hại, tự nhiên trong tôi lại nhớ lại những gì mà cuốn Pháp Luân Công đã viết và rất mong muốn học Pháp Luân Công. Tôi hỏi mượn các tài liệu về PLC ở người bạn của tôi.

 

Cùng với việc đọc cuốn Chuyển Pháp Luân (khi này người bạn đưa cho tôi là cuốn Chuyển Pháp Luân chứ không phải là cuốn Pháp Luân Công như trước nữa) và tập luyện các bài động tác (vì lý do đặc biệt nên tôi tập các bài tập đứng rất khó khăn, nên phần nhiều là tôi tập bài tập thứ 5) cơ thể tôi bắt đầu có những biến đổi cả về bản thể lẫn tinh thần. Những mặc cảm về bản thân dần dần mất đi, và tôi sống một cuộc sống đầy niềm vui và nhiều ý nghĩa. Cơ thể tôi được Sư Phụ từ bi thanh lọc không còn bệnh tật liên miên như trước nữa. Những căn bệnh hành hạ tôi mỗi khi giao mùa trong suốt quãng thời gian dài đã chấm dứt. Sức khoẻ của tôi được cải thiện một cách rõ rệt. Trước đây tôi không đi được xe máy, vì thế trong công việc tôi phải nhờ vào gia đình và bạn bè chở đi, về hoặc chở hàng đi giao cho khách. Hiện nay tôi đã tự đi được xe máy và có thể chở được một số hàng nặng để phục vụ khách hàng của mình.

 

Vào những ngày đầu học Pháp tôi cũng gặp một số vướng mắc đối với gia đình, công việc làm ăn cũng không mấy được khả quan, và bố mẹ thường la rầy tôi mỗi khi tôi làm công tác Đại Pháp (in ấn tài liệu để giới thiệu với mọi ngưòi). Tôi biết đó chính là những thử thách mà các đệ tử Đại Pháp cần phải vượt qua để vững bước đi trên con đường tu luyện. “Tuỳ kỳ tự nhiên”, chính nhờ sự từ bi chỉ dạy của Sư Phụ mà những xung đột rồi cũng được giải quyết một cách tốt đẹp. Cho đến bây giờ bố mẹ tôi đã phần nào tin vào Pháp Luân Công, mặc dầu họ không tu luyện, tôi rất muốn để mọi người trong gia đình mình được đắc Pháp nhưng cũng phải đành tuỳ duyên.

 

Cảm ơn Sư Phụ Đại Từ Đại Bi đã đem Pháp này cấp cho mọi người, con xin tỏ lòng thành kính cảm ơn Người đã cho con đắc được Pháp này. Con nguyện sẽ tinh tấn trong tu luyện, nguyện cùng Sư Phụ hồng Pháp, nguyện vững bước, kiên định trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

 

Xin được tỏ lòng biết ơn tới người bạn của tôi, người đã tạo cho tôi cơ hội được thọ Pháp và giúp tôi đắc Pháp.

 

Cầu chúc cho mọi người sớm đắc được Pháp này và sớm là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Chúc cho tất cả các học viên luôn luôn tinh tấn.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

U não và bệnh xương đã biến mất - bài của một học viên ở Trung Quốc

 

Tôi là một y tá 43 tuổi. Tôi đã phải chịu nhiều bệnh tật kể từ lần sinh nhật lần thứ 33 của tôi. Vào dịp Tết âm lịch năm 1989, nửa bên phải của thân thể tôi tự nhiên bị tê liệt. Giọng nói của tôi bị nhịu và lắp, và tôi gặp khó khăn trong việc ăn uống. Các cơ ở mắt và miệng của tôi bị giật không thể kiểm soát nổi, nên tôi trông giống như một người bị đột quỵ. Nước bọt liên tục chay ra từ miệng tôi. Tôi phải nằm liệt giường ở bệnh viện trong đau đớn vô cùng.

 

Ảnh chụp cắt lớp cho thấy một bóng ảnh cỡ như hạt dẻ ở thùy đỉnh bên phải não của tôi. Tôi được biết rằng tôi bị một loại u não. Cả gia đình lo sợ cho sức khỏe của tôi. Các chuyên gia chẩn đoán tôi có đa xơ cứng và kê đơn cho tôi liều cao steroids để điều trị. Tuy nhiên, sau 10 tháng, mặc dù tình trạng của tôi đã trở nên ổn định, tôi vẫn không thể cử động chân và tay phải của mình. Một năm rưỡi sau tôi bị một biến chứng nghiêm trọng hoại tử vô trùng của các đầu đùi [một loại bệnh xương khó chữa ảnh hưởng đến đùi hay xương đùi lớn]. Hông trái tôi trở nên bị biến dạng. Các bác sĩ giải thích chẩn đoán của họ cho tôi và yêu cầu tôi nằm yên tại chỗ ngay lập tức. Họ yêu cầu tôi tuyệt đối không được đi lại nếu không tôi sẽ phải phẫu thuật nhiều lần để lắp các đầu xương đùi nhân tạo. Khi nghe thấy điều này tôi đã ngã xuống sàn nhà và khóc rất lâu. Tôi gần như đã không còn muốn tiếp tục sống nữa.

 

Sau đó tôi phải điều trị dài ngày cho bệnh hoại tử vô trùng đầu xương đùi. Tôi phải tuân theo chế độ điều trị thảo dược hàng ngày. Sáu lần mỗi tháng tôi phải đi đến bệnh viện để giảm áp lực xương bằng cách các bác sĩ khoan vào đầu xương đùi tôi với sự trợ giúp của hình ảnh X-quang để tiêm thuốc vào hông tôi. Cách điều trị này cực kỳ đau đớn nên tôi phải dùng thuốc giảm đau liều cao 3 ngày liền sau khi điều trị. Tôi đã đi nhiều nơi để điều trị và tốn rất nhiều tiền, nhưng không có hiệu quả lắm. Ngày này qua ngày khác trong hơn 3 năm trời tôi phải chịu đau đớn tột cùng.

 

Sau đó tôi phát hiện ra Pháp Luân Đại Pháp. Những lời giảng của Lý Sư Phụ đã làm tôi xúc động và đã dẫn đường cho tôi như một ngọn đèn soi sáng để vượt ra khỏi bể khổ. Tôi đã quyết định ngay rằng tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đọc các quyển sách của Pháp Luân Đại Pháp nhiều lần. Gió, mưa, nắng hè hay cái lạnh của mùa đông cũng không làm cho tôi nhỡ một buổi tập công ngoài trời hàng ngày nào. Tôi đo lường chính mình theo các tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp trong tất cả mọi việc mà tôi làm và cố gắng tiến về phía trước trên con đường tu luyện gian nan.

 

Sau khi kiên định tập Pháp Luân Đại Pháp 1 năm 10 tháng tôi đã khỏi chứng nói lắp và có thể đọc to rõ ràng quyển Chuyển Pháp Luân. Thay vì nằm liệt giường tôi đã có thể đạp xe. Mắt cá và ngón chân cái của tôi đã linh hoạt trở lại và chứng đau hông của tôi do bệnh xương gây ra đã biến mất. Hình chụp kiểm tra đã xác nhận rằng các đầu xương đùi của tôi đã trở lại bình thường.

 

Bệnh hoại tử vô trùng các đầu xương đùi là một trong các bệnh khó chữa nhất trên thế giới và không thể chữa được bằng tiền và công nghệ. Thế nhưng nó đã lặng lẽ biến mất khỏi một học viên Pháp Luân Đại Pháp mà không cần điều trị gì cả. Đây là một bằng chứng rõ ràng nữa về khả năng trị bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

17. Chuyện ông Steve Jones

 

Ông Steve Jones cư ngụ tại Ottawa, Gia Nã Đại. 13 năm trước ông bị tan nạn xe. Ông không đi được và phải chịu đau kinh hồn vài tuần sau vụ tai nạn. Thuốc men không giúp ích được. Cuối cùng ông trị bằng châm cứu. Trong mười năm kế tiếp, cột sống ông gây nhiều phiền toái. Đôi khi ông phải nằm trên giường cả tháng trời. Thân thể của ông được chỉnh lại trong vòng chỉ vài ngày sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, sự phiền phức do tai nạn gây nên cũng giã từ ông. Sau nhiều năm cố gắng cai thuốc lá nhưng không thành, ông đã bỏ hút thuốc vài tháng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

 

Tôi tập Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 10 năm 1998, được một năm và bảy tháng. Từ lúc bắt đầu luyện tập Đại Pháp, tôi thật sự đạt được rất nhiều lợi ích. Đã khá lâu tôi cố gắng bỏ hút thuốc nhưng không đạt được nguyện vọng. Nay sau vài tháng tập Đại Pháp, sống với ý nghĩ hòa mình vào chân lý của vũ trụ, Chân - Thiện - Nhẫn. Tôi nhận thức được hút thuốc lá là một việc không thực tế nhất của đời tôi, vì vậy tôi buông bỏ được sự ràng buộc này một cách dễ dàng. Sư phụ Lý có giải thích vì sao nhiều người không buông bỏ được bệnh hoạn của mình và tôi nhận thấy rằng sự khó chịu của mình hoàn toàn do thuốc lá gây ra. Mười ngày sau khi bỏ thuốc lá, trong lúc đang tập bài công pháp đầu, lúc phải căng thẳng tay phải ra, tôi cảm giác có tiếng nổ từ lòng ngực. Khí lạnh tràn vào phổi và “ khai thông “ nó. Tôi đã bị đau ngay vùng ngực này hết một thời gian, giờ đây nó nổ tung như quả bom và biến mất hoàn toàn.

 

Nhờ luyện tập Pháp Luân Công, tôi cảm thấy cơ thể thay đổi quá nhiều, bộ dạng được hoàn chỉnh và mọi đau đớn đều khỏi, 13 năm về trước tôi bị tai nạn xe. Vài tuần sau đó, tôi bị nhẩy mũi và cảm thấy những tia sáng lấp lánh như ánh sao trời, không còn đi được nữa, tôi bị đau đớn vô cùng. Thuốc bác sĩ cho chỉ làm cho tôi mê mang ngủ chứ không cầm đau được. Bác sĩ khuyên nên giải phẫu cột sống, may thay tâm trí tôi luôn bảo tôi đừng nên giải phẫu. Cuối cùng tôi cầm đau bằng cách châm cứu, nhưng nghe nói sự đau đó sẽ trở lại mỗi khi trở trời. Mùa xuân kế đến tôi cần phải châm cứu thêm. Trong suốt 10 năm sau đó lưng tôi luôn có vấn đề. Đôi khi tôi phải nằm trên giường cả tháng, có khi vài tuần và thỉnh thoảng đôi ba ngày. Ngày thứ nhì tôi đến nhóm tập công và học pháp, tôi đã ngồi trên sàn nhà hơn hai tiếng đồng hồ, khi bắt đầu đứng lên, lưng tôi có tiếng nổ nữa. Tôi cảm thấy những tia sáng lấp lánh như ánh sao trời. Tôi tự nghĩ thầm “ thôi rồi ! Mình chắc phải nằm vài tuần nữa.” Lưng tôi đâu có bao giờ nổ và chưa lần nào bị say sẩm, ngoại trừ lần đầu 10 năm về trước, lúc mà mọi vấn đề về cái lưng bắt đầu. Tôi nằm rên rỉ trên sàn nhà, một người trong nhóm nói với tôi , hãy quên đi sự đau đớn, đứng lên và tập vài bài công pháp, rồi cái đau đó sẽ tan biến đi. Tôi thử làm, đau được giảm đi. Trong vòng một ngày, tôi bình thường trở lại và không bao giờ có rắc rối gì đến từ lưng nữa. Trong khi đó tôi tưởng đâu mình phải ngưng hoạt động chừng một tháng. Nay tôi mới rõ đó là phương cách trị liệu.

 

Tôi nhận thấy năm bài công pháp không những nhẹ nhàng và giúp làm bớt đi sự căng thẳng tinh thần mà còn tăng thêm sức lực cho cơ thể. Tâm trí tôi rất bình thản khi tôi đi vào trạng thái định, tôi chỉ đơn thuần tịnh tâm và đi vào trạng thái này bằng cách ngồi thiền. Đương nhiên không phải lúc nào cũng dễ dàng như vậy và tôi biết rằng sự khó khăn là một phần của sự tu luyện. Tôi nhận thức được những suy tư đến với mình trong khi tu luyện rõ ràng là sự ràng buộc. Cái ràng buộc mà tôi cần bỏ nó đi. Từ lúc khởi đầu tu luyện đến nay tôi đã buông bỏ được nhiều sự tham muốn và xem nhẹ vật chất. Vào một ngày đang ngồi thiền, tôi cảm giác có năng lực đi vào tay tôi. Nó mạnh dần, đặc biệt vào 15 phút sau cùng, nó lan đi từ bàn tay lên cánh tay và vòng quanh cơ thể. Đó là một cảm giác mạnh mà tôi có thể nói đó là một luồng điện. Vừa thiền xong, tôi kêu người tập khác sờ vào cánh tay tôi. Tôi biết ông ấy cảm giác được năng lực đó. Ông ấy bảo tôi là đừng để ý đến nó và đừng tìm cầu nó. Tôi thấy rằng đây cũng là một ham muốn. Sư phụ dạy chúng ta không nên ham muốn và hãy để mọi việc xảy ra một cách tự nhiên.

 

Trích từ ngày hội Pháp Luân Đại Pháp năm 2000 tại Gia Nã Đại

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Bài chia sẻ của bạn THANHHANG

 

Tôi là một người tu luyện ở Hà Nội, tôi xin được chia sẻ câu chuyện của tôi với mọi người:

 

Tôi đến với Thiền từ khá sớm. Có lẽ phải vì một căn duyên sâu xa nào đó mà ngay từ cuối năm cấp 1, hè đến tôi lại theo bà lên chùa tụng Kinh. Lúc đó, cũng chẳng hiểu ý nghĩa thực sự là gì nhưng vẫn thích lắm. Đến cuối năm cấp 3 tôi chính thức đến với Thiền.

 

Lúc bấy giờ, cho dù sức khỏe ốm yếu hơn những người khác, nhưng đó vẫn không phải là lý do chính khiến tôi tìm đến tâm linh. Thực sự nó bắt nguồn từ những khao khát kiếm tìm chân lý và quy luật của con người và vũ trụ. Những kiến thức khoa học được dạy ở trường không đủ sức thuyết phục đối với tôi. Tôi chẳng bao giờ tin nguồn gốc tiến hóa của con người là từ khỉ cũng như những hiện tượng mà khoa học gọi là tự nhiên. Với mong muốn hiểu rõ hơn những quy luật đó, tôi đến với Thiền. Phương pháp tu luyện của tôi có thể gọi là theo Thiền tông. Tôi bước vào tập luyện rất nghiêm túc. Vốn nghiêm khắc với bản thân, dần dần tôi rèn cho mình một thói quen không bỏ bất cứ buổi tập nào hàng ngày. Chỉ khoảng vài tháng sau, tôi cảm giác như thế những đau khổ, mất mát như “trượt” khỏi tôi. Với bất cứ những thất bại, trắc trở nào, tâm tôi cũng thấy nhẹ nhàng. Khi chia sẻ điều này ở lớp học, Thiền sư của tôi nói “Con quả là phải có căn cơ tốt mới đạt đến trạng thái đó nhanh như vậy. Con phải cảm tạ Trời đất.” Khi tâm mình lắng lại, tôi quan sát cuộc sống xung quanh. Tôi nhận ra con người khổ quá cả về thể xác lẫn tinh thần. Trước những cảnh tượng đó, tôi không kìm được nước mắt. Tôi phát nguyện sẽ cố tu luyện đắc Chính quả để cứu độ chúng sinh. Hiểu rằng muốn cứu người thì phải tự cứu mình trước. Tôi không ngừng cố gắng chú ý đến những tư tưởng, hành động của mình để xả bỏ những thói quen xấu. Thay đổi tâm tính là một việc thật khó khăn nhưng tôi vẫn luôn tin rằng không có gì là không thể.

 

Trải qua gần 10 năm, có những lúc tôi đã gần như bị cuốn đi trong cơn lốc của tình cảm, của những lo toan trong cuộc sống, cái hạnh nguyện ngày nào như chìm đi, nhưng Thiền thì đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc đời. Định lực của tôi ngày một sâu, những biến chuyển về tâm linh ngày một rõ rệt. Vào một buổi tối trời mưa rất to mà tôi không bao giờ quên, trong một buổi Thiền định sâu, tôi nhớ lại được những tiền kiếp của mình. Những hình ảnh hiện ra như tia chớp: từ lúc là cái cây, con chim, con hươu v.v cho đến khi chuyển sinh làm người. Chúng hiện lên quá nhanh đến mức bây giờ tôi cũng không còn nhớ hết được. Tôi chỉ nhớ rằng một trong những kiếp gần đây nhất, tôi đã là đệ tử nhà Phật ở Ấn độ. Cũng từ đó tôi xuất hiện khả năng đọc tiền kiếp của người khác ( nếu tôi muốn). Nhưng tôi cũng không lạm dụng khả năng này. Chỉ có điều tôi nhận ra rằng con người chỉ đang lặp lại hay thậm chí phóng đại những tính cách, tư tưởng của họ ở các kiếp trước. Họ được làm người là được ban cho cơ hội để trả nghiệp mà tiến hóa nhưng thay vào đó, họ lại luôn tìm cách vùng vẫy để rồi càng bị trói chặt hơn bởi lưới nghiệp. Tôi cũng hầu như chẳng nói với ai về tiền kiếp của họ. Tôi thấy điều đó chẳng giúp ích nhiều được cho họ. Con người đã mê muội ở cõi này quá mất rồi và tôi cũng chẳng biết phải giúp họ như thế nào ngay cả đối với những người thân của mình.

 

Tôi cũng chứng nghiệm được tâm mình là một dòng sông như lời đức Thích Ca Mâu Ni giảng. Khi mình lo lắng, buồn chán thì nó nổi lên cuồn cuộn như sóng biển. Khi mình thanh thản, bình an thì nó êm đềm phẳng lặng. Nhưng cảm nhận cuộc đời quá ngắn ngủi, tôi không ngồi chờ cho tâm bất thuần tự diệt. Tôi đã dùng định lực để làm nó êm dịu trở lại. Điều đó cũng khá hiệu quả và phù hợp với Chánh tinh tiến mà đức Phật đã dạy. Tuy nhiên, quá trình diệt trừ tham, sân, si, biên kiến, ngão mạn không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhất là đối với tâm sân. Có những lúc tôi thấy rõ tâm sân đang nổi lên cuồn cuộn mà không thể nào làm an nó được. Có lúc tôi bật khóc bất lực dù biết rằng mình đang gây nghiệp. Đó là những lúc mà nghiệp tư tưởng của quá khứ khống chế bản thân.

 

Đến một ngày, khi suy tưởng về những vấn đề tâm linh (tương tự như thiền công án), tôi nhận ra những dòng tư tưởng của tôi mạnh mẽ tuôn trào. Khi tôi đặt bút xuống viết, gần như không cần phải suy nghĩ gì mọi thứ cứ tự nhiên đến. Tôi không đọc sách nhiều, nếu không muốn nói là gần như không ngoài pháp lý về Con đường thoát khổ và vài cuốn sách tâm linh khác. Thiền sư của tôi yêu cầu học viên không đọc sách lung tung sợ bị loạn. Và tôi cũng tuân thủ theo điều đó. Những gì tôi ngộ được, tôi cũng chẳng nói với ai. Mãi sau này, khi vào vài trang web tâm linh, tình cờ đọc một số nhận thức của vài vị Thiền sư. Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng những gì mình ngộ cũng trùng với những nhận thức của họ. Tất nhiên, đó cũng chỉ là sự ngộ ở một tầng thứ nhất định. Lúc đó, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng, mỗi ngày đều ngộ ra một điều gì đó và thấy cuộc sống của mình vô cùng ý nghĩa.

Tuy nhiên, xen lẫn với những gì tôi tự ngộ vẫn là những thắc mắc về sinh mệnh, về vũ trụ mà tôi không tài nào thấu triệt và không ai giải đáp tường tận được nhất là trong thời mạt kiếp như hiện nay. Thiền sư của tôi không thể đưa ra những chỉ dẫn rõ ràng mà nhấn mạnh đến tiệm tu. Tôi trân quý kiếp người này là thế. Tiệm tu thì biết bao giờ mới đến đích đây. Tôi hiểu rằng dưới thời đức Thích ca, nghiệp của con người còn chưa sâu nặng chứ đến 2.500 năm sau này, con người đã bị trường nghiệp bao bọc thành từng lớp rồi, đâu dễ gì tiệm cận với chân lý.

 

Bên cạnh đó, khi một phần khả năng được khai mở, tôi tuy không chấp danh, lợi nhưng lại chấp vào những duyên nghiệp của tiền kiếp đối với cuộc sống hiện tại. Câu trả lời mà tôi có được là phải tiếp tục tu lên để tự phân biệt. Tâm người quả thật khó mà không động. Tôi vấp ngã hết lần này đến lần khác mà vẫn không vượt qua được.

 

Tôi cũng trải qua trạng thái được giải nghiệp thanh lọc thân thể. Vào một buổi Thiền, đột nhiên tôi nhìn thấy một cục nghiệp đen nằm rất sâu trong không gian cơ thể. Mới nhìn thì nó rất nhỏ, nhưng khi phóng lớn lên thì đó là một đám rất nhầy nhụa ( sau này mới biết chúng là những linh thể). Tôi cảm nhận có một luồng năng lượng sáng tinh khiết đẩy nó ra ngoài. Khi chúng ra ngoài theo đường họng, cả người tôi lạnh toát và run bắn lên. Nhưng sau đó, tôi cảm thấy thân thể rất nhẹ nhàng. Đó là lần đầu tiên, sau này còn thêm vài lần nữa. Đúng như Sư Phụ giảng tôi đã lên tầng cao trong luyện khí nhưng vẫn chỉ là luyện khí. Thiền sư của tôi cũng từng nói có ít người lên được đến đó.

Vào buổi Thiền định đêm giao thừa năm 2008, tôi chợt “nghe” được những dự báo về thế giới năm nay. Sau này mới thấy giật mình vì giờ đây mọi việc đang diễn ra đúng như vậy.

 

Lúc đầu, tôi nghe về Đại Pháp từ một người bạn, một đệ tử Đại Pháp. Anh ta cũng đã là một đồng tu trong nhóm Thiền Tông trước khi chuyển sang Đại Pháp. Thật sự, lúc đầu tôi không để ‎ý lắm.

 

Nhưng rồi, một ngày trong lúc tôi thiền, tôi đã nghe một tiếng nói từ Đấng bề trên của tôi , “Này con, hãy bắt đầu học Đại Pháp cho chính mình và cho tương lai của mình! Đã đến lúc rồi đó.” Tôi đã thật sự bị lay động vào lúc đó. Đó phải là cái gì thật sự đặc biệt và tinh tiến mà Đấng bề trên của tôi đã thúc dục tôi nhìn vào. Nhưng tôi đã không nghe lời khuyên của Người ngay lập tức. Tôi vẫn thấy ổn với việc tu Thiền. Tôi đã nghĩ tôi không cần sự thay đổi nào hết. Tôi đã nghĩ tôi sẽ xem thử nó thế nào.

 

Tôi nghĩ, “Có lẽ tôi có thể học vài điều từ nó theo cách tôi thường làm, từ việc đọc các bài viết và những cuốn sách khác.” Tôi đã yêu cầu Sư Phụ Lý cho học Pháp của ông nhưng không luyện tập Công. Ông chỉ mỉm cười và không nói lời nào.

 

Một lần nữa, khi tôi thiền định, Đấng bề trên của tôi đã xuất hiện, nói rằng Người cũng là một đệ tử của Sư Phụ Lý và tầng thứ của Người thấp xa so với Sư Phụ Lý. Lời nhắn nhủ của Người đã đánh thức tôi. Tôi đã biết rằng tôi phải bắt đầu suy nghĩ về điều này một cách nghiêm túc. Và rồi, tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.

 

Sau khi đọc chỉ vài trang, tôi đã khóc lên. Tôi khóc bởi vì tôi đã tìm thấy những câu trả lời về những thắc mắc trong suốt cuộc đời của tôi. Từng từ trong cuốn sách đó đã ngộ thức tôi. Tôi hiểu rằng đây là điều bấy lâu tôi hằng tìm kiếm. Càng tìm hiểu sâu, tôi càng hiểu rằng, đây chính là phương pháp sẽ hoàn tất mong ước sớm đắc Chính quả và cứu độ chúng sinh của tôi. Tôi xúc động vô cùng nhưng cũng hiểu rằng đã đến lúc phải ra quyết định. Có lẽ đó là một quyết định khó khăn nhất từ trước đến nay. Với tu Thiền trong suốt thời gian qua tôi đã đạt được những kết quả nhất định. Nhưng càng tu lên cao, tôi càng cần những hướng dẫn cụ thể hơn điều mà tôi khó có được. Thiền sư của tôi vốn bám vào pháp lý Thiền tông, cho rằng cái không mới là cái vô cùng, là cái tuyệt đối nên chỉ muốn hướng tôi đến “vô sư trí” (tự ngộ). Tôi chỉ là một người thường bị bao bọc bởi tầng lớp vô minh, tự tôi ngộ đến bao giờ đây. Tôi biết mình đã trầm luân ở cõi này suốt bao nhiêu kiếp, nghiệp của mình sâu nặng nhưng tôi không muốn lại chờ đợi thêm dù chỉ một kiếp. Đấng bề trên của tôi cũng đã nói rằng tôi không còn có thể đi xa được nữa nếu bám vào pháp cũ. Đã đến cuối đường rồi, gạt sang bên những tình cảm gắn bó với Thiền sư, tôi quyết định đến với Đại pháp.

 

Không muốn bỏ lỡ đi khoảng thời gian quý báu, tôi bắt đầu bước vào tu luyện với lòng tràn đầy xúc động biết rằng đây chính là con đường sẽ đưa tôi đi xa hơn và nhanh hơn. Tôi càng thấy rõ hơn ý nghĩa thực sự cho sự tồn tại của con người. Ngay khi mới bước vào, tôi đã cảm nhận được sự từ bi chăm sóc của Sư phụ đối với một đệ tử mới như tôi. Với Chánh niệm từ Pháp, chỉ sau một thời gian ngắn, tôi đã bắt đầu có thể điều hòa được tâm mình trong những hoành cảnh dù khó khăn đến mấy, những điều mà trước đây tôi đã có lúc vô vọng không làm nổi. Tôi trân quý cơ duyên này hơn bất cứ thứ gì và biết rõ rằng đây là con đường duy nhất để tôi có thể trở về hoàn tất lời hứa với chúng sinh và thệ nguyện với Sư phụ như lời Người giảng “Người ta nói: ‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình.”

 

Nick yahoo liên lạc: nmhmond@yahoo.com

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chào retun! Việc tập luyện cũng rất đơn giản, bạn theo các hướng dẫn ở bài đầu tiên topic này nhé!

 

Bài chia sẻ của bạn TIVUA

 

Con đường đến Pháp Luân Công của tôi.

 

Thưa các bạn! tôi học thiền theo Pháp Vô vi đầu tiên; theo quyển “Tôi Tầm Đạo” của ông Hồ văn Em. Vào thời điểm sách này lưu hành, mọi người có những thiền đường thiền chung với nhau, nhưng tôi về sau này- tìm được sách trong tiệm sách cũ- chỉ đọc sách thật kỹ rồi tự thực hành.

 

Tôi đã đi những bước đầu vô cùng gian nan! Khi ngồi công phu, chỉ ít phút là tôi nghe một luồng điển ớn lạnh chạy từ trên đỉnh đầu xuống dọc sống lưng… không dám ngồi lâu, tôi phải ngưng ngay, cất công đi tìm nơi ở của ông Hồ văn Em. Sau nhiều ngày tìm kiếm, tôi mừng đã gặp được ông… Lấy một tô than nhỏ, cho thuốc xông lên trên, tôi cởi hết quần áo và quấn quanh người một tấm chiếu cói rồi đứng dạng chân trên tô than… Người tôi toát mồ hôi ướt đẫm, lưng tôi nhớt nhợt như nhớt con lươn vậy đó! Tôi không chơi bùa ngãi gì cả, chỉ là từ nhỏ có đeo trong người một cái nanh hổ to… những ngày sau đó, tôi đã ngồi được êm. Mỗi lần ngồi công phu, mồ hôi ra rất nhiều, lau ướt cả một cái khăn lông to đùng luôn! …thế rồi dần dần hết toát mồ hôi, tôi nghe ngứa ngáy toàn thân mỗi khi công phu. Ông Em có nói rõ: đó là trược điển xuất ra, không được gãi vì nó sẽ chạy ngược trở vô thân thể… thế rồi một hôm khi ngủ trưa, tôi “thấy” ngay trước trán tôi- ở điểm chính giữa hai lông mày- một vòng sáng nhỏ xoáy tròn, dần lớn ra và rõ nét là một vòng Âm Dương… xoay tròn và từ trong tâm vòng bước ra một con hổ trắng… tôi giật mình choàng tỉnh. Sau đó theo lời khuyên của ông Em, tôi cất cái nanh hổ vào tủ không đeo nữa. Thời gian dần trôi, thấm thoát tôi đã công phu được 3 năm… có rất nhiều lần, đang ngủ… tôi bỗng “thấy” tôi ngồi dậy, tôi quay đầu nhìn lại, thấy cũng chính tôi đang nằm ngủ… thế là tôi liền nằm xuống (*điều thứ nhất*) ngủ tiếp.

 

Có những lần đi xem bói, người ta bảo rằng tôi bị ếm bùa rất nặng! tôi không tin vì nghĩ rằng tôi ăn ở hiền lành, ai lại ếm tôi? …nhưng thật sự trong một thời gian dài, tôi đã có hiện tượng nửa đêm thức dậy vì nghe đau nhói trong lồng ngực và bị nghẹt thở… những lúc như vậy tôi rất mệt, thật lâu khoảng 15ph sau tôi mới hết đau và thở được. Tôi nghĩ rằng tôi có lẽ bị đau tim; nhưng đi khám tổng quát ở Hoà Hảo 2 lần vẫn không tìm ra bệnh. Tôi đã ỷ lại rằng mình có luyện thiền, và bỏ qua…đến một hôm Bà Chủ của tôi bảo rằng sắc mặt tôi xanh lắm! Bà chỉ cho tôi một người Thầy ở một con đường ngay chân cầu Phú lâm- chuyên mở thư ếm- mà không hề lấy tiền của bá tánh. Bà Chủ tôi là Phật tử đệ tử của Hoà thượng Thích Thanh Từ; từng góp phần cúng dường xây lại chùa Pháp Hoa (của Thầy Thích Như Niệm) và ngôi tháp 9 tầng của Sư Giác Toàn (là ngôi tháp 9 tầng đầu tiên toàn miền Nam)- Thưa các bạn tôi dài dòng như vậy, để nói lên rằng tôi tin tưởng nơi Bà Chủ tôi không nói bậy bạ. Tôi được nghỉ làm nửa buổi sáng ngày hôm sau để đi trị bệnh.

 

Đến nơi, rất nhiều người đã đến trước tôi từ sớm. Thầy hỏi tên tuổi tôi, dùng mực tàu vẽ những chữ kỳ lạ trên những tờ giấy đỏ nhỏ…rồi dùng cây nhang đang cháy soi lên các dòng chữ…Thầy bảo rằng tôi bị người ta dùng hình nhân ếm, gim kim lên hình nhân và đọc chú làm tôi đau đớn. Phép này làm nạn nhân không chết ngay, nhưng lâu ngày sẽ hư lục phủ ngũ tạng rồi cũng chết. Thầy vẽ cho tôi một lá bùa, bảo đem về đốt trong một cái ly, đổ nước lạnh vào rồi uống, chừa xác tro bỏ. Có những người bị thư, Thầy lấy một cái hột gà, vẽ chữ bùa lên vỏ trứng, người bệnh lật lưng lên- Thầy thổi nhang lên trứng rồi lăn trứng trên thân người bệnh… nhanh lắm! chừng nửa phút là lấy trứng ra, để lên một cái dĩa nhỏ- trước mặt tất cả mọi người- dùng kẹp đập quả trứng… (trứng là trứng còn sống các bạn ạ!)- lôi ra một chùm tóc to đùng, vài cái lưỡi lam, mấy cây đinh rỉ sét… tôi trông thấy có khói nhẹ bốc lên trên các vật thư… Thầy bảo người này bị thư sắp đến hạn, nên trong lòng trắng trứng có lẫn máu đỏ (không phải màu của lòng đỏ trứng), nếu đến hạn sẽ chết. Thầy đặt tờ giấy đỏ khi nãy lên đống vật thư, soi nhang và nói chính xác đã bị bao nhiêu ngày rồi, còn mấy ngày nữa là đến hạn. Thầy vẽ 3 lá bùa cho người bệnh, bảo đốt uống ngày một lá, và cho người bệnh một cái Phép hộ thân ép nhựa- dặn đi tắm cũng không được rời (ngậm trong miệng).

 

Tôi về nhà, đốt phép cho vào ly nước uống liền. Vừa uống xong, tôi bỗng cảm thấy choáng váng. Leo lên giường, tôi nằm thiếp đi… Khi tỉnh dậy trời đã về chiều, đáng lẽ tôi chỉ được nghỉ nửa buổi sáng, nhưng tôi đã nằm mê đến chiều mới tỉnh.

 

Lúc đó tôi cao 1m70, nặng chỉ 48kg. Ba tháng sau, tôi lên 60kg, và không còn đau nhói trong ngực, cũng như nghẹt thở khi ngủ nữa. Tôi sau đó nhiều lần dắt người quen lên Thầy để xem. Ở đây Thầy mở thư, ếm cho người và có mở đất nữa (đất cũng có bị ếm); và cúng sao giải hạn chứ không xem bói, cũng không cho Phép làm ăn. Tôi thấy người ta đến xin Phép bán nhà, than khổ lắm! Nhưng Thầy bảo rằng ráng chịu đựng, đến đúng thời điểm tự nhiên sẽ bán được; nếu bây giờ cải số mà dùng Phép cho bán liền, thì 10 đồng chỉ giữ được 6, 7 đồng- lại còn có thể gặp những chuyện khác… Tôi thấy tại đây Thầy mở rất nhiều loại thư: lưỡi lam, tóc, đinh, hình nhân và đồng xu (lăn tiền đi mất)- củ ngãi và da trâu nữa! Đôi khi kèm theo vật thư là những lá bùa, bằng giấy có, bằng vải có. Bà Chủ tôi nhờ Thầy xem dùm đất Cửa Hàng của Bà có bị ếm không (tất nhiên là Bà thấy có gì khác thường); Thầy bảo về quét khắp nhà, gom cát gói lại, đem lên cho Thầy xem- bước ra khỏi nhà nhớ đừng đạp cái ngạch cửa chính (nếu xem cho người cũng vậy, sẽ bị án, không thấy được). Kết quả là có bị ếm đất và được hẹn ngày mở.

 

Thầy dặn về mua nửa kg trà khô, 3 chén cát sạch, bông trái cây rượu và 9 cái trứng gà sống. Tự tay tôi đi mua trứng gà sống đó các bạn ạ! Đến ngày hẹn, Thầy tự đến không cần phải rước (có người rước Thầy qua tận Cam Pu Chia mở đất bên đó)… Thầy khoác thêm vào người một cái áo bà ba màu đà, thắp 5 cây nhang tại bàn thờ Ông Địa, dùng mực tàu vẽ những chữ lạ lùng vào các tờ giấy đỏ lớn, soi nhang vào và bảo rằng: bị nặng! “nó” đã chạy sâu quá bàn thờ Ông Địa rồi! Thầy xếp các quả trứng xuống nền nhà, đem trà và cát đặt kế bên, vẽ hai lá bùa đặt lên, cắm nhang vào đấy. Thầy bỏ dép ra, đi chân không đến cái cửa ngang giữa nhà (tôi là con nhà võ, tôi thấy bộ thức của Thầy đi rất lạ!). Thầy khoán nhang hai bên cửa, rút trong túi áo ra một sợi dây đỏ có thắt nhiều gút; thả dây vòng đến chỗ đặt trứng, thả quấn vòng xung quanh chỗ đó. Đặt yên đó, Thầy bắt ấn rồi đốt 2 lá Phép khi nãy, rãi tro và trà+ cát lên trên trứng. Xăn tay áo lên, Thầy bắt ấn khác rồi lấy hai tay túm đống trứng lại và vận sức bóp trứng- có vẻ như các quả trứng rất cứng... thế rồi từ hai tay đang úp xuống của Thầy, nhô ra một lưỡi dao găm nhỏ… Thầy bóp hết các quả trứng còn lại, lấy ra một con dao găm nhỏ nhưng lại có chiều dài dài gấp đôi quả trứng. Trên dao có quấn một sợi dây mà khi Thầy tháo ra, tôi trông rõ là một sợi dây ngũ sắc. Có 2 hình nhân và mấy đồng xu xưa (loại có lỗ chính giữa). Thầy bảo bị ếm như vầy, khi trong nhà gây lộn sẽ có người cầm dao rượt mọi người trong nhà (quả thật trước đó đã xảy ra nhiều lần đúng như vậy!)- còn các đồng xu thì lăn tiền đi, làm gia chủ bị xui xẻo về tiền. Thầy khoán nhang trên các vật đó và gói lại, bảo đem vất ngã ba đường. Tôi đem đi và lén lấy ra xem- khi tôi sờ vào thì bị tê cả bàn tay như có điện. Tôi sợ, và đem bỏ thật xa. Khi tôi về, Thầy đang ngồi uống nước và từ chối cái phong bì tiền của Bà Chủ tôi đưa cúng dường. Tôi hỏi Thầy: tại sao cái trứng thì nhỏ, làm sao con dao dài như vậy lại ở trong được? Thầy trả lời rằng khi ở trong trứng nó nhỏ thôi, và trứng lúc đó rất cứng- ra ngoài thì nó hiện nguyên hình. Tôi nói con lỡ sờ vào, Thầy bảo không sao! (khi nãy tôi thấy Thầy có làm phép rồi).

 

Trong những lần ngồi chờ đến giờ xem bệnh, tôi nghe mọi người kể rằng: Hồi đó có người đến thử Thầy- mang một con rắn đến thả xuống- mọi người sợ hãi dạt ra. Con rắn bò đến chỗ Thầy ngồi… Thầy ngồi yên cầm cái dĩa nhỏ lên bắt ấn niệm chú rồi úp lên đầu con rắn… nó lập tức nằm yên không cựa quậy. Một lần khác, trong khi mọi người đang chờ đến lượt, thì bên ngoài ẵm vào một người bị liệt đôi chân. Theo lệ, mọi người nhường cho anh ta được xem trước. Người nhà khai bệnh ở mắt… Thầy xem xong bảo rằng: mắt này lấy từ xác người chết ghép vào mà không được sự đồng ý của người thân, nên ghép vào một thời gian ngắn thì nó bị nổ, vì người chết không chịu. Mọi người bàng hoàng khi nghe bệnh nhân xác nhận: anh ta là Việt kiều, mua mắt trong bệnh viện bên đó, không biết xuất xứ- đã ghép 3 lần rồi do bác sĩ nước ngoài làm, nhưng cả 3 lần- sau một thời gian ngắn đều bị như vậy…Thầy bảo là: phải lập đàn tràng, nhờ Hòa thượng tu chân có Đức lớn, cúng siêu độ cho người ta, thì sẽ được! Anh ta nhờ Thầy, nhưng Thầy từ chối, và bảo rằng: việc này Thầy chỉ dẫn như vậy, bệnh nhân có thể có được đôi mắt hay không là do duyên số. Vì đây cũng là nghiệp mới bị hư đôi mắt. Ghép mắt là cải số… còn phải xem phần phước của anh ta…

 

Lần đó tôi rước Thầy đi mở đất ngoài Thủ Đức. Trên xe tôi có thắc mắc hỏi Thầy: tại sao con thấy có nhiều người bị thư, Thầy mở ra- thì bên kia họ biết, lại thư tiếp- nhiều lần như vậy. Tại sao Thầy không có biện pháp mạnh hơn để họ không làm nữa? Thầy trả lời rằng: kiếp này bị hại, có thể do kiếp trước đã từng hại người ta- bây giờ nếu ếm lại, cứ như vậy hoài sẽ không dứt nghiệp. Ai đến thì Thầy giúp, vì họ chưa tới số; còn bên kia nếu làm hoài không đạt mục đích, đến lúc nào đó họ sẽ nãn lòng bỏ cuộc. Người bị thư nên hiểu: đây là nợ nghiệp! ráng mà trả cho xong, không nên thù oán tìm cách ếm lại! … tôi mạo muội hỏi từ đâu mà Thầy có những khả năng như vậy? Thầy kể rằng…

 

Lúc còn nhỏ, Thầy từng theo đoàn hành hương đến Thất sơn… thuở đó Thất sơn còn hoang sơ lắm!... khi leo núi Thầy bị lạc… đang ngồi nghỉ trên một tảng đá, bỗng từ đâu xuất hiện một ông lão tóc bạc phơ, cho Thầy một trái gì lạ lắm! bất giác Thầy cầm ăn… ông lão dắt Thầy đi xuống một hang động, dạy cho Thầy những thứ này… khi trở ra, đoàn hành hương đã về từ lâu lắm sau khi tìm Thầy hoài mà không gặp… Từ đó vào tháng Ba âm lịch mỗi năm Thầy đều lên Thất sơn, chỉ đem theo nước uống, ở tại nơi đó một tháng rồi về… Thầy im không nói nữa…

 

Tôi băn khoăn suy nghĩ… chuyện thật khó tin, nhưng tôi không đủ sức nhận định. Tôi nghĩ đến cái mà tôn giáo gọi là Huệ nhãn- chắc chắn sẽ nhận Chân mọi sự việc! Thế rồi tôi đến với Pháp môn Chuẩn Đề. Có những điều huyền nhiệm và kỳ bí, thật khó tin nhưng thật sự diễn ra, không thể phủ nhận!...khát khao Chân Lý, tôi suy nghĩ, tôi chỉ có một con đường: đó là phải dấn thân! …Lý do mà tôi chọn Pháp môn Chuẩn Đề là vì, khi tôi tò mò mở những cái Phép hộ thân (mà Thầy cho những người bệnh) ra xem, thì trong đó là những chữ Phạn tự có trong Kinh Chuẩn Đề.

 

Tôi học hết bộ 4 quyển: “Kinh Hiển Mật Viên thông”, “Kinh Chuẩn Đề Đà la ni”, “Kinh Mạt Pháp Nhất tự Đà la ni”, “Kinh Đại Thừa Trang Nghiêm Bảo Vương” của dịch giả Sa môn Thích Viên Đức. Tôi học và nghiệm một mình… tôi cũng muốn có Sư phụ, nhưng không biết tìm nơi đâu. Đã gọi là Mật- trong kinh có nói- thì không thể in thành sách phổ biến!; nhưng căn duyên cũng có nói rõ trong đó (…) nên tôi tự động viên bản thân mà thận trọng đi từng bước một. Trong Kinh có dạy rất nhiều Thần chú của Chư Phật; tôi chọn cho mình Pháp Quán Nguyệt luân Chín chữ Thánh Phạn Cửu tự, đẽo một cái chày Kim Cang bằng gỗ để dùng trong Thần Biến Diên Mạng Pháp. Sau khi học thêm quyển tiểu luận về Kim Cang thừa: “Mật tông và Kinh Đại Thừa” của Tịch Liên Nghiêm Xuân Hồng, tôi cảm thấy hiểu sâu hơn và vững tâm hành trì cho đến ngày có được những kết quả ban đầu… Các bạn nào am hiểu Kinh Chuẩn Đề chắc biết rõ khi thiện căn phát thì như thế nào…, và các sự linh ứng khi trì chú… Các thành quả đạt được không cho phép khoe nói vì những lý do cũng như tính chất đặt thù của Pháp môn. Riêng tôi bây giờ- xin phép được nói một phần nào, vì thứ nhất: tôi muốn tâm sự cùng các bạn thiện duyên về con đường đi đến Pháp Luân Đại Pháp của tôi; thứ hai: là để tăng cường tín tâm tu luyện của chúng ta- dù tu theo Pháp môn nào- cũng “là những người có cùng tâm ý tu luyện!”… tôi có những giấc mộng linh ứng đến tuần tự theo quá trình hành trì, tôi vẫn ý thức rõ là mình đang mộng; như pháp Thiền Mộng- Yoga Ánh Sáng ( sách viết 49 Pháp thiền của Osho) có nói: luôn tỉnh thức trong giấc ngủ cũng như trong đời thường. Có lúc trong khi ngủ, tôi bỗng “thấy” (mắt vẫn nhắm) xung quanh tôi phủ đầy ánh sáng màu hồng, cảnh vật xung quanh trước- sau- trên- dưới… đều được tôi nhìn thấy cùng một lượt (*điều thứ hai*). Có lúc tôi nghe thoảng một thứ âm nhạc thật hay và lạ! “Lạ” vì tôi là nhạc công, đi đánh đàn từ 12 tuổi đến bây giờ- nghe rất nhiều thể loại âm nhạc- mà không nhận ra được thể loại của thứ âm nhạc này! Tôi cũng nhận thấy là hình như tôi cảm nhận được ý nghĩ của người đối diện; tôi nghĩ là người đó sẽ nói như thế, làm như thế… thì kết quả đúng y như vậy! Những sự việc xảy ra, tôi cảm giác được kết quả sau đó- khá chính xác!

 

Hồi mới hành trì, tôi có thử nghiệm Thần Biến Diên Mạng Pháp với chính tôi… tôi quán Chín chữ Thánh Phạn một hồi, chày Kim Cang xoay đủ vòng khắp thân thể rồi, thì tôi đặt bút viết chữ thứ nhất trong Bảy chữ bùa cầu tài vật và các thứ trân bảo (xin các bạn đừng cho rằng tôi ham tiền! Các bạn xem Kinh, và các bạn sẽ hiểu vì sao tôi chọn 7 chữ này để thể nghiệm!) rồi vo lại uống… đến ngày thứ ba thì tự nhiên tôi được người ta đem vàng đến cho. Trong thâm tâm tôi vừa mừng vừa sợ; mừng vì pháp mình làm quả thật hiệu nghiệm đúng như trong Kinh, sợ vì tôi nhớ lời Thầy từng nói rằng: “việc gì cũng phải thuận duyên!”; tôi chưa có được bao nhiêu công tu, lỡ có gì… Thế rồi lẽ ra phải tiến hành 7 ngày cho đủ 7 chữ (mỗi ngày một chữ), thì tôi ngưng tại đó, không dám làm tiếp.

 

Tôi nằm mộng (trong tỉnh táo biết mình đang mộng) thấy ói ra những thứ đen đen, nhiều lần lắm! nhưng lúc nào cũng còn trong họng một sợi dây nhả hoài không ra. Trong mộng tôi lấy dao cứa đứt sự bám dính của sợi dây trong cổ, chảy rất nhiều máu nhưng không kéo ra được. Một hôm tôi kéo được ra; sợi dây rất dài, lúc đầu thì nhỏ, sợi dây to dần, tôi nắm kéo ra hoài và cuối cùng tôi cũng kéo được hết ra…Tôi hết hồn khi nhìn lại, vì những thứ ói ra nằm đầy hết một cái giống như thung lũng nhỏ vậy đó! Trong Kinh giảng rằng đây là tướng tội diệt phước sanh! Về sau này, khi tôi nhiều lần mộng thấy được ăn bơ uống sữa trắng, và thấy được rất nhiều cảnh giới khác (xin phép chỉ nói ngắn gọn vậy thôi!); thì tôi quyết định thể nghiệm một lần nữa. Cũng là Thần Biến Diên Mạng Pháp với 7 chữ cầu các thứ tài vật trân bảo; lần này tôi quyết định làm đủ 7 ngày. Tôi quán từng chữ trong Tâm nguyệt luân đến lúc chữ hiện rõ đỏ thắm trong Tâm nguyệt luân sáng ánh vàng kim, thì tôi mới hạ bút viết chữ lên giấy rồi uống… Kết quả ngoài sự tưởng tượng của tôi.

Nếu như khi xưa ngồi thiền theo Pháp Vô vi, nhiều lần trong giấc ngủ, tôi “thấy” mình ngồi dậy (nhưng tôi chủ động quyết định nằm lại)- thì bây giờ cũng nhiều lần trong giấc ngủ, tôi bắt đầu “thấy” tôi đang ngồi bắt ấn Chuẩn Đề (y như trước khi ngủ tôi hành trì thiền quán vậy đó!). Có những lúc thức đang khi hành trì, tôi bỗng “thấy” tôi đang ngồi đối mặt với chính tôi!... lúc đó tôi nghĩ: “mình phải về!”, thế là trở về. (*điều thứ ba*).

 

Hồi tôi theo Pháp thiền Vô vi, có dạy là: trong khi công phu có ngủ luôn cũng được!- thế nhưng tôi ngồi lúc nào cũng tỉnh táo; cho đến lúc chuyển sang Pháp môn Chuẩn Đề cũng vậy, luôn tỉnh táo nhận thức rằng: mình đang ngồi đây mà thiền quán! … Có lẽ vì vậy, và vì 3 điều trên (tôi có đánh dấu * và tô đậm), mà Đức Chuẩn Đề đã trợ duyên cho tôi gặp Pháp Luân Đại Pháp !!!

 

… Một hôm Bánh xe Pháp trên tượng Phật Mẫu Chuẩn Đề mà tôi thờ, bỗng nhiên rơi vào tay tôi… một tháng sau tôi gặp được Đại Pháp. Đọc “Chuyển Pháp Luân” của Sư Phụ Lý Hồng Chí, tôi nhớ lại quá trình tu học của tôi khi xưa:

(*điều thứ nhất*) : Ở Pháp thiền Vô vi, tôi đã có hiện tượng xuất hồn. Đúng theo Pháp, thì giữ một niệm: “xuất hồn lên đãnh lễ Phật”… xuất rồi lên đó tu tiếp- nhưng tôi đã quyết định nằm lại. Nhiều lần như vậy không thay đổi, cứ tỉnh táo ngồi hoài!

 

(*điều thứ hai*) : Ở Pháp Chuẩn Đề, tôi có hiện tượng mở con mắt thứ ba trong khi ngủ, thấy những cảnh giới khác trong khi ngủ.

 

(*điều thứ ba*) : Ở Pháp Chuẩn Đề, trong khi ngủ tôi “thấy” tôi ngồi bắt ấn Chuẩn Đề; và trong khi thức đang lúc hành trì, tự nhiên tôi bị xuất ra ngồi đối diện với chính tôi.

 

Đọc “Chuyển Pháp Luân” của Sư Phụ, tôi hiểu ra: do Chủ nguyên thần của tôi luôn tỉnh táo, cũng có thể tạm cho rằng mạnh! (xin phép được dùng từ trong Đại Pháp!) nên đã khống chế phần nào Phó nguyên thần của tôi xuất ra tu… và rất đúng các Pháp môn này là tu Phó nguyên thần!... Tôi vô cùng cảm tạ ân điển của Đức Phật Mẫu Chuẩn Đề Đà la ni! … tôi- đã do duyên ban đầu (như đã kể cho các bạn ở trên)- mà đến với Ngài; và Ngài- đã thuận căn cơ- mà trợ duyên cho tôi được gặp: Pháp Luân Phật Pháp Đại- Viên- Mãn Pháp của Sư Phụ Lý Hồng Chí.

 

Sư Phụ Lý Hồng Chí dạy rằng: “Đây là Pháp môn tu Chủ nguyên thần!”. Giá trị của việc Chủ nguyên thần đắc công, được Sư Phụ giảng rõ trong sách “Chuyển Pháp Luân”… Trước đây tôi đọc hơn trăm quyển sách: nào là sách của Hội Thông Thiên Học, sách Mật tông Đại Thừa, Mật tông Tây tạng…; gần đây là sách của tủ sách Thiện Tri Thức, sách của Osho…nhiều lắm! Đọc rất nhiều, biết rất nhiều, nhưng hiểu thì cũng chỉ giới hạn thôi!... Khi tôi đọc “Chuyển Pháp Luân” của Sư phụ, tôi được soi sáng hết thảy những gì trước đây tôi không thấu hiểu nổi. Quyết chí học thật thấu Pháp lý trong sách, tôi càng đọc nhiều lần, càng cảm thấy sự vô biên của Phật Pháp chất chứa trong từng câu từng chữ… mỗi lần đọc lại, là thêm một lần nhận thức được sâu hơn!... (giống như khi xưa tôi đọc Kinh Dịch, nhưng ở đây cao thâm hơn nhiều! Việc này chỉ có thể liên tưởng, chứ không thể so sánh!)

 

… Mỗi ngày cùng với luyện động tác, tôi đều đọc sách, cảm nhận được sự hiện diện của Sư Phụ trên từng bước đường tu học... Sư Phụ vô vàn tôn kính! Người thấy trước hết tất cả những gì xảy đến với tôi, và trong “Chuyển Pháp luân”, tôi luôn tìm thấy sự dẫn dắt của Người!

 

Sự chuyển biến của cơ thể tôi khi tu theo Pháp môn này là: nhanh như đi tên lửa vậy đó các bạn ạ! (máy bay vẫn còn là chậm mà!)

 

Vài dòng tâm sự chân thành gởi đến các bạn thiện duyên, tôi xin phép dừng tại đây. Cầu chúc cho tất cả chúng ta ai ai cũng đều được an vui!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Một số bệnh: Viên thoái hóa khớp gối - Viên thần kinh tiền đình - Nhân xơ tử cung và một số bệnh khác được chữa khỏi nhờ học Pháp Luân Công

 

Bài viết của một học viên Quảng Bình - Việt Nam

 

Tôi là: Trương Thị Phước - ở Quảng Bình

 

Cách đây hơn một năm về trước, bản thân tôi mắc một số bệnh: Nhân xơ tử cung, Viêm khớp gối, Viêm thần kinh tiền đình và một số bệnh khác... đã "hành hạ, tra tấn" tôi rất khổ sở.

 

- Bệnh Nhân xơ tử cung: gây hoang mang tinh thần ghê gớm, không hiểu nhân lành hay nhân ác tính.

- Bệnh Viêm khớp: làm cho tôi đi lại vô cùng đau đớn, khó khăn, nhiều lúc rất bi quan hay là xin nghỉ hưu trước tuổi để khỏi làm phiền chồng con vì phải chở đi chở về và không làm phiền đồng nghiệp...

- Bệnh Viêm thần kinh tiền đình: cứ khoảng vìa tháng tôi cảm thấy đau vù tai, chóng mặt, trời như sầm lại, mọi cảnh vật quay cuồng đảo lộn, thế là tôi nôn thốc, nôn tháo, không giám mở mắt, sợ bị văng ra khỏi giường vì chóng mắt. Người tôi mệt lả. Tôi thấy sự sống rất mong manh nếu căn bệnh này cứ tái diễn và khoảng cách ngày một ngắn hơn.

Ngoài ra một số bệnh khác, đau nhức khắp mình, đau lưng, bả vai khiến tôi khó hoạt động và đau đớn vô cùng. Tôi điều trị tại bệnh viện, uông thuốc, châm cứu... mà không khỏi hẳn, trước mắt tôi là một khoảng u ám vì bệnh tật.

 

Thế rồi vào cuối tháng 3/2006, tôi được một em học sinh củ của tôi giới thiệu về cuốn Chuyển Pháp Luân và giá trị đích thực của nó đối với cuộc sống con người. Tôi vô cùng phần khởi khi tiếp nhận những điều quí giá nhất, trân quí nhất mà sư phụ Lý Hồng Chí dẫn dắt cho những ai thành tâm tu luyện theo sách của Người.

 

Từ đó, mỗi ngày tôi tranh thủ đọc và dần dần hiểu được nội dung cuốn Chuyển Pháp Luân rất uyên thâm và rộng lớn. Nó đã từ từ vén mở cho tôi hiểu thêm về mục đích cuộc sống: Con người muốn bết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp thì phải tu luyện chân chính, phải "Phản Bổn Qui Chân", đó mới chính là mục đích chân chính để làm người. Và Sư Phụ đã giúp tôi dần hiểu thêm những điều bí ẩn của vũ trụ, hiểu thêm về mục đích cao cả của những ai muốn tu luyên chân chính và những điều trân quí khác mà trong suốt 50 năm trôi qua tôi chưa một lần vinh hạnh được biết để học và tu luyện.

 

Vì thế hơn một năm qua tôi thành tâm học theo sách Chuyển Pháp Luân cố gắng hiểu và hành xử theo chỉ đạo của Pháp, cùng với tập luyện 5 bài động công do thầy Lý dạy qua băng hình. Ngày nào tôi chưa đọc được Pháp là tôi không có yên. Lúc nào cũng để tâm đến học Pháp. Ngày nào cũng tự nhủ là mình đang luyện công, học Pháp của Sư phụ, là mình hiện nay đang tu luyện Pháp Luân Công...

 

Nhờ vậy mà bệnh Nhân xơ tử cung của tôi sau 6 tháng học Pháp đã khỏi hẳn. Bác sĩ chuyên khoa thường bảo tôi sau 3 tháng một lần đi siêu âm kiểm tra, vậy là tôi cũng thử kiểm tra xem, thấy Nhân xơ không còn nữa.

 

Bệnh Viên thần kinh thường gây cho tôi chống mặt, nôn mửa đến nguy hiểm, sau 8 tháng mất vĩnh viễn. Bệnh Viêm khớp gối nay đã đi lại bình thường, không có đau nữa, bệnh thuyên giảm nhanh chóng sau 10 tháng kể từ khi học Pháp. Ngoài ra các bệnh: đau lưng, viêm đường tiết niệu, đau bả vai nay là lần lượt ra đi khỏi bản thân tôi.

 

Hiên nay (tháng 9/2007), tôi như biến thành một người mới, cảm thấy khỏe mạnh, hoạt bát hơn. Tôi không còn lo lắng mỗi khi đi ra đường không may bị chóng mặt, buồn nôn nưa, không còn phân vân suy nghĩ khối Nhân xơ tử cung đó là gì cũng không phải nhờ chồng chở đi làm việc mỗi ngày. Tôi đã tự đi xe hoặc hoặc đi bộ trên chính đôi chân của mình. Đó là điều hành phúc lớn lao mà Pháp đã đem lại cho tôi. Tôi luôn trân quí và tự hào mình là đệ tử Đại Pháp, và luôn có trách nhiệm cao đối với Pháp, và luôn ý thức bảo vệ Pháp. Đồng thời tôi sẽ hồng truyền những gì tốt đẹp của Pháp đến với người thân, bạn bè... để họ cùng hiểu và học, tập thep Pháp của Sư Phụ nhằm mang lại hạnh phúc cho nhiều người hơn nữa.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Một bác sĩ ở Đài Loan: Hầu hết các bệnh tật của tôi bây giờ chỉ còn là quá khứ

 

Tên tôi là Lai Jiandeng 53 tuổi. Tôi là một bác sĩ chuyên khoa Tai Mũi Họng. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công tháng 3 năm 1997. Tôi đã bị các loại bệnh tật suốt cuộc đời mình. Tôi đã từng tranh đấu với mọi người vì lợi ích cá nhân và sức khỏe của tôi đã sa sút đi từ năm đó. Trong mười năm qua, tôi đã xuống dốc tới tận đáy – và sau đó tôi đã tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp. Giờ đây, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.

 

Tôi đã học Tây y và có một hiểu biết nhất định về trị bệnh và quá trình hồi phục một số bệnh tật. Khi tôi còn trẻ, tôi bị rất nhiều bệnh. Trong những năm ngay trước khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi khổ sở vì bệnh viêm loét dạ dày, chảy máu dạ dày, đau lưng, đau mắt, váng đầu và đau dây thần kinh hông. Những vấn đề này thay nhau làm cho tôi đau khổ. Việc điều trị chỉ có thể ức chế tạm thời các triệu chứng, nhưng không thể ngăn chặn không cho bệnh tái phát.

 

Trước ngày lễ tảo mộ và bắt đầu một kỳ nghỉ dài, bệnh đau mắt của tôi xuất hiện. Hai mắt tôi bị đỏ trong hai ngày, và đột nhiên hai cầu mắt mưng mủ từ bên trong. Hai cầu mắt sưng to lên và cực kỳ đau đớn. Tôi gần như là không mở được mắt. Nhử mắt mưng đầy hai mắt tôi và cứ như là ai đó trát đầy hai mắt tôi. Tôi không thể tả được nỗi sợ hãi mạnh mẽ rằng tôi sẽ bị mù, bởi vì việc tiếp theo thường xảy ra là hai cầu mắt tôi sẽ mưng mủ và tôi không thể nhìn được nữa. Ngay lập tức, tôi đi đến gặp một bác sĩ nhãn khoa để tiêm thuốc trực tiếp vào mí mắt. Người ta thường tiêm vào cơ, dưới da hay vào tĩnh mạch, nhưng tôi thì bị tiêm trực tiếp vào mí mắt và vào mô xung quanh cầu mắt. Đôi khi tôi phải tiêm hai lần một ngày. Các triệu chứng đã thuyên giảm sau khoảng hai tuần.

 

Đó mới chỉ là bắt đầu của một cơn ác mộng. Căn bệnh tái phát vào tất cả các mùa xuân. Việc tiêm thuốc chỉ ức chế các triệu chứng ở bề mặt nhưng không thể điều trị nguyên nhân sâu xa ở bên trong. Mỗi lần bệnh tái phát thường kéo dài khoảng một tháng và tôi phải tiêm xung quanh hai mắt nếu không sẽ rất khó kiểm soát các triệu chứng.

 

Sau hơn mười năm, tôi cực kỳ sợ căn bệnh này, bởi vì qua thời gian tôi có thể bị bệnh thận nếu như tôi không bị mù, và cuối cùng thì tôi có thể sẽ phải sống nhờ máy lọc thận. Căn bệnh này cũng thường đi kèm với bệnh viêm đốt sống [bệnh viêm nhiễm xương sống mãn tính] và xương sống của tôi bắt đầu đau hơn 20 năm trước. Sau khi tôi bị tai nạn xe hơi hơn 10 năm trước, lưng của tôi đau không thể chịu được, bên cạnh các biến chứng khác đã bị sẵn. Vào mùa đông, xương sống của tôi bị đau khi tôi di chuyển, khi tôi nằm yên, khi tôi lăn, và khi tôi ra khỏi giường. Khi tôi ngồi trong xe hơi, tôi không thể chịu nổi một va chạm nhẹ nhất nào. Tôi phải dùng hai tay đẩy để nâng người mình lên cho nhẹ cơn đau, và khi xe tăng tốc tôi cũng thấy đau. Xương sống của tôi đau đến nỗi ứa nước mắt khi xe đi vào ổ gà hoặc phanh đột ngột. Tôi sợ đến chết đi mất mỗi khi phải đi ra ngoài bằng xe hơi. Ngay cả khi tôi đi bộ ở nhà, tôi cũng không thể đi lại nhịp nhàng vì bị đau lưng, và nó đau bất kể là tôi ở trong tư thế nào.

 

Mẹ tôi đã đang nằm trờ chết khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy các quyển sách của Pháp Luân Đại Pháp, nên lúc đó tôi chưa muốn đọc. Chỉ sau khi lễ tang của mẹ tôi xong tôi mới cầm quyển sách Pháp Luân Công và đột nhiên nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là điều mà tôi đã luôn luôn kiếm tìm, mặc dù tôi không biết rằng tôi đang muốn tìm điều này.

 

Mùa Hè tiếp theo, bệnh đau viêm loét dạ dày của tôi bắt đầu thuyên giảm và sau đó biến mất. Cái đau không thể chịu được ở xương sống của tôi cũng đã thuyên giảm một năm sau đó. Bệnh đau mắt của tôi quay trở lại một vài lần. Tôi tập bài ngồi thiền vì tôi không thể tập các bài động công. Cuối cùng thì bệnh vắng đầu cũng biến mất.

 

Hầu hết các bệnh tật của tôi bây giờ đã là quá khứ. Bây giờ tôi khỏe mạnh hơn tôi trước đây nhiều. Tôi đã thực sự trải nghiệm được một điều sâu sắc và siêu thường. Là một bác sĩ tôi hiểu về bệnh tật và cũng dễ được chữa bệnh. Tôi đã uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn bị đau. Bây giờ thì tôi hiểu rằng chỉ có tu luyện mới có thể giúp cho con người ta trở nên thực sự hoàn toàn khỏe mạnh.

 

Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi những chỉ đạo trong cuộc đời. Nó đã giúp tôi giảm tức giận, mâu thuẫn và các cảm xúc xấu khác. Tôi có thể nhìn thấy các thiếu sót của mình và thông qua việc trân quý cơ duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ tu luyện tinh tấn.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

18. Chuyện anh Brandon Park

 

Anh Bradon, 25 tuổi, là chuyên viên điều khiển hệ thống vi tính tại Fairfax, Virginia, Hoa Kỳ. Tháng hai 1999, anh Brandon đột ngột bị bệnh nặng, rốt cuộc anh phải nghỉ làm. Anh bị tất cả ba chứng bệnh không chữa được ..Như là dạ dày bị bại liệt, cảm giác như có bướu ở cổ họng và chứng nuốt khí ( bệnh ứ khí ở các bộ phận thân thể ). Anh ấy bị nhiều triệu chứng rất khó chịu, bao gồm: Quá nhiều acít trong bao tử, ói mửa, buồn nôn, ăn không tiêu, sụt ký ( 20-25 pounds ), trầm cảm, mất ngủ, nhiều mụn trứng cá, ợ hơi kinh niên. Các triệu chứng này luôn làm cho khó chịu và đau đớn hết một năm cho đến khi gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta dần dần thay đổi tư tưởng của mình và những triệu chứng trên thực sự biến đi trong vòng hai tháng, sau khi anh ta đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau đó anh Bradon bắt đầu tập các bài công pháp và trở thành người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

 

Tôi đến Hoa Kỳ được 10 năm. Tôi là người Nam Triều Tiên. Tôi xin kể cho quí vị nghe việc tôi tình cờ gặp được Đại Pháp. Vào tháng hai, năm 1999, bỗng nhiên tôi bị bệnh rất trầm trọng nên phải nghỉ làm. Tôi đi khám ở bốn bác sĩ, mỗi người có một quan điểm về căn bệnh của tôi nhưng phương cách chữa trị của họ không giúp được gì. Ngày 4/10/99, một bác sĩ tại Đại học John Hopkins chẩn đoán là tôi bị ba bệnh không trị được, như : Dạ dày bị bại liệt, cảm giác có khối u ở cổ họng và chứng nuốt khí. Ông ấy bảo rằng, ông ta không làm gì để giúp cho tôi được.

 

Từ những bệnh này, tôi bị nhiều triệu chứng khó chịu tột cùng, chẳng hạn như sự thặng dư của acít trong bao tử, ói mửa, không tiêu hóa, mất ký, trầm cảm, mất ngủ, mụn trứng cá, ợ hơi kinh niên, cảm giác có vật nghẹn ở cổ họng và sự khó chịu tại ngực. Tôi phải chịu sự đau đớn này mỗi ngày, suốt một năm dài. Tháng 11/1999, tôi được trị bằng khí công. Mặc dù cách này làm giảm bớt vài triệu chứng, nhưng tôi vẫn bị khó chịu. Tôi nói với mọi người là tôi thấy khỏe nhằm để an ủi họ thôi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, vì tất cả các cách trị liệu đều không khống chế được bệnh của mình. Tôi chỉ mới 24 tuổi. Tôi thấy mình còn quá trẻ để chịu khổ cả đời. Không biết tôi đã khóc hết bao nhiêu đêm. Tôi luôn mong được giải thoát khỏi sự đau khổ này. Đôi khi tôi nghĩ đến việc quyên sinh. Theo tôi đó là lối duy nhất để giải thoát.

 

Tháng giêng năm 2000, thầy khí công trị cho tôi, nhờ tôi tìm tài liệu về Pháp Luân Công trên internet vì tôi có quan hệ rất mật thiết với ông ta. Tôi đặt mua cuốn băng video dạy công pháp và in vài quyển sách từ internet cho ông ta. Vài ngày sau ông ấy cảm tạ tôi đã tìm được tài liệu hữu ích cho ông và khuyên tôi nên đọc sách về Pháp Luân Công. Tôi nghĩ đây chẳng qua cũng là một loại khí công khác mà tôi không bao giờ hiểu được. Nhưng sự việc bắt đầu thay đổi khi tôi bắt đầu đọc sách.

 

Vào tháng hai tôi bắt đầu hiểu được sự huyền bí của sự sống sau khi đọc quyển Chuyển Pháp Luân. Sau chương một, tôi không thể tin những gì mình đang đọc. Tôi không ngờ đó là sự thật. Tôi từ từ biết được Thấy Lý đã phơi bày bí mật của các bí mật. Tôi rất đồng ý với những gì trong sách, ngoại trừ phần Thầy Lý viết “ Tôi nói rằng cái đau thể chất là điều dễ chịu đựng nhất, người ta có thể nghiến răng chịu đựng là sẽ qua được. Chính là trong cảnh mưu mô xảo quyệt đối với nhau giữa con người mà người ta khó tự kềm chế được cái tâm của mình nhất “.Tôi nghĩ Thầy Lý nói vậy vì Thầy ấy không biết sự khổ đau tôi phải chịu đựng do bệnh gây nên. Đương nhiên, sau đó tôi khám phá ra rằng tôi đã lầm. Sự thực thì mình đã chịu được nổi đau về thể chất. Hồi còn bị bệnh, nếu có người nói gì tôi không thích nghe. Tôi liền trả đũa lại và giận rất lâu. Bây giờ tôi không còn giận hờn ai và tự kiểm lại lỗi lầm của mình một khi tôi bị tức.

 

Vì vậy tôi rất hứng thú với Đại Pháp. Tôi đọc sách một cách chân tình và cố nâng cao tâm tính. Đồng thời có sự thay đổi lớn trong cơ thể của tôi. Trong hai tháng đầu sau khi tôi đọc sách, tôi bị ói bốn lần và đi tiêu chảy hết một tuần. Vào một ngày nọ tôi bị đau đầu kinh khủng và ngày khác nữa tôi bị đau toàn thân. Tôi biết mình đang được thanh lọc cơ thể, nhưng lại hơi bị bối rối. Dù vậy tôi không sợ hãi. Thật ra tôi còn cười khi đang được thanh lọc và rất cảm kích về việc rửa sạch cơ thể này. Tôi có những cảm giác giống như đã diễn tả trong sách. Cụ thể như có một thời gian tôi cảm thấy có luồng năng lực di chuyển xuống từ đầu.

 

Đọc sách được hai tháng và thực hiện theo sự chỉ dẫn trong sách, từ từ các bệnh bắt đầu biến mất, khi tôi vẫn chưa tập các bài công pháp. Sau khi lành bệnh tôi mới bắt đầu tập công pháp. Ba tháng sau tôi có thể ngồi thiền được hơn một tiếng đồng hồ. Tuy tôi đã nói nhiều về sự lợi ích của Pháp Luân Công đối với cá nhân tôi, nhưng Pháp Luân Công không chỉ chuyên chữa bệnh và giữ gìn sức khỏe. Đó là phương thức tu luyện siêu phàm dựa theo chân lý của vũ trụ: Chân, Thiện, Nhẫn. Là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn cố gắng nâng cao tâm tính của mình và hòa đồng cùng càn khôn vũ trụ. Tôi rất quí trọng kinh nghiệm của mình, nhất là vào những năm tháng bị các chứng bệnh cấu xé thân xác một cách kinh hoàng. Nó rất đáng giá vì tôi cảm thấy sự đau khổ ấy đã giúp tôi gặp và học được Đại Pháp.

Trích từ Đại hội giảng pháp năm 2000 tại Hoa Thịnh Đốn, Mỹ quốc

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chuyện ông Robert Nappi

 

Ông Robert Nappi, 46 tuổi, cư ngụ tại Hoa Thịnh Đốn. Vào năm 1991 sau lần tai nạn xe, ông mất khả năng đọc và viết. Đồng thời mất luôn cảm giác cánh tay phải sau cuộc giải phẫu não. Ông uống rượu, hút cần sa và các loại ma túy khác để giết thời gian và quên đi cảm giác vô dụng. Tất cả thay đổi khi ông đọc cuốn Chuyển Pháp Luân vào năm 1998. Ông thấy mình như mới tỉnh giấc và đời sống có nhiều ý nghĩa hơn.

 

Vào năm 1998, tôi như được sống lại. Khi nhìn vào kính, tôi phản chiếu trong vũ trụ nhỏ bé này hoặc hình thức đầy sức sống được đánh tỉnh mình. Tôi xem đây là bản chất của mình. Câu chuyện bắt đầu vào năm 1991, khi tai nạn xe giết chết tôi lúc đó. Tôi không thể sống còn đến ngày hôm nay nếu như ngay lúc tai nạn xảy ra không có ông bác sĩ đang trên đường đi làm. Ông ta làm cho tôi thở trở lại và gọi trực thăng chở tôi vào bệnh viện, tôi nằm viện hết một năm. Tôi bị thương bên trái của não bộ, và nó cướp đi trí nhớ 30 năm của đời tôi. Tôi mất bảy tháng tập đi lần nữa. Trên sáu năm tôi không viết hay đọc được, đời tôi trở thành vô dụng, chán chường và cô đơn. Tôi giết thời gian bằng cách uống rượu, hút cần sa và dùng các loại ma túy khác. Rồi đệnh mệnh đã đến với tôi, tôi thoát được vòng lẩn quẩn, say xỉn mà tôi đã xem là thực tế. Chuyển Pháp Luân đã đến với tôi, năng lực của nó thật tuyệt diệu và huyền bí. Quyển sách này làm sáng tỏ sự thật và lý do tồn tại của nhân loại. Nó được sáng tác và chia xẻ với chúng ta bởi Sư phụ Lý Hồng Chí. Thầy ấy có lòng thương và hiểu được nhu cầu của chúng ta, cho nên đưa chúng ta ra khỏi sự lầm đường lạc lối.

 

Mọi người có thể gọi đó là sự trùng hợp, nhưng tôi thích xem nó như một phép lạ liên quan đến sự tu luyện của mình. Khi mở quyển Chuyển Pháp Luân, bổng nhiên tôi đọc lại được. Tôi cảm thấy như mình vừa tỉnh giấc, tôi quên đi việc rượu chè và ma túy, không còn thích thú đến chúng nữa. Nếu ai bảo hai điều huyền bí trên là do nơi tâm trí mà ra, thì tôi xin được nói rằng, mỗi cá nhân có quyền chọn lựa lòng tín ngưỡng của mình.

 

Một buổi sáng đang làm việc trong vườn, tôi vô ý làm rơi khúc gỗ đè lên ngón tay, làm nó bị gẫy và đứt tay. Vào lúc ấy, vợ tôi đang tập luyện Đại Pháp và đề nghị tôi nên tập công pháp cùng bà. Bà ta đã luyện tập được vài tháng. Tôi không tin lắm, tôi nghe nói công pháp làm thay đổi cơ thể bằng cách thanh lọc đi nghiệp chướng của mình. Không phải tôi hoàn toàn mù quán về những gì sắp sửa xảy ra, tôi chỉ muốn bình tĩnh lại. Tôi đã tập công pháp và cố gắng tịnh tâm. Mười phút sau ngón tay tôi bớt đau, mười phút nữa tình trạng khả quan hơn. Thêm vài phút sau ngón tay không còn dấu tích vết thương, nó không còn bầm tím và hết gẫy. Chổ bị đứt cũng lành lại, thật khó tin nhưng hoàn toàn là sự thật. Tôi vẫn khó mà chấp nhận sự thật ấy, nhưng tôi vẫn còn nhân chứng nếu rủi ro tôi bị quên.

 

Nay tôi rất chuyên cần tập công pháp và đọc sách. tưởng cần nhắc lại là cánh tay phải của tôi đã không còn cảm giác hết sáu năm nhưng bỗng một ngày kia khi đang tập công pháp bỗng dưng lưng tôi bị đau kinh khủng, và bất thình lình có tiếng nổ “ bốp” từ giữa lưng, vài giây sau đó có tiếng nổ khác từ cổ tay. Đột nhiên tay tôi có lại cảm giác, tôi được biết là do năng lực được thông.

 

Tôi có thể kể hoài, kể mãi về những kỳ tích đã xảy đến với tôi. Nhưng thôi, tôi chỉ cần phơi bày vài sự thật đã đánh thức tôi. Đây là nền tảng của chân lý đang tồn tại trong tôi. Những ai đang tìm kiếm chân lý đều biết rằng Sư phụ luôn hiện hữu và cố gắng dìu dắt chúng ta ra khỏi sự lầm đường lạc lối. Chúng ta nên biết mình là một phần tử của vũ trụ và lối duy nhất để có được sức khỏe tốt là phải hòa mình vào vũ trụ thiên liên này với lòng Chân, Thiện, Nhẫn. Với hoàn cảnh bối rối do chúng ta gây nên, nhân loại đang sống trong sự bưng bít, không thực tại. Đa số nhân loại đặt lòng tin ở những nơi thiếu thực tế hoặc có nền tảng không vững. Sách Chuyển Pháp Luân có thể và sẽ mang đến cho những ai ước mong được viên mãn. Hàng khối đam mê và ràng buộc như sức hút đã lôi kéo chúng ta vào lối thiếu hiểu biết. Chúng ta nên buông bỏ sự ràng buộc đó. Pháp Luân Đại Pháp rất lôi cuốn với những người đang tìm chân lý của cuộc đời. Lẽ đương nhiên là họ sẽ nhìn nó một cách lạc quan và lòng hiểu biết sâu xa. Khi quan sát những người tu luyện Đại Pháp, quí vị sẽ thấy được sự chân chánh trong họ. Họ dường như phát ra những tấm nhiệt tình và đầy nhẫn nhục trước những sự xung đột.

 

Ông Nappi viết vào năm 1999

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chuyện bà Magdajena Savic

Bà Magdalena Savic, 49 tuổi, cư ngụ tại Thụy Điển. Bà rất yếu và dễ mắc phải bất cứ bệnh gì từ khi còn bé. Bà bị bệnh thần kinh cơ bắp từ lúc 26 tuổi và bác sĩ nghi là bệnh kinh phong. Cơ thể bà co giật, và bà không tự chủ được động tác của mình, lúc 36 tuổi bà bị bệnh ung thư. Liệu pháp phóng xạ không ngăn được bệnh đang lây khắp cơ thể, sau đó bà được hóa trị liệu. Bệnh trạng càng nặng thêm, bà đã thử nhiều cách từ vật lý cho đến tâm lý trị liệu, kể cả khí công, mấy năm trời nhưng không có kết quả, kế đến bà biết được Pháp Luân Công qua người quen. Sau khi luyện Đại Pháp, cơ thể bà được thanh lọc. Đã mười năm mang bệnh trong người, nay bà đã hoàn toàn bình phục, không còn bệnh gì nữa.

 

Tôi luyện tập Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1995. Tôi muốn chia xẻ cùng quí vị những gì Đại Pháp đã ban cho tôi, xin kể lại cuộc sống của tôi trước khi tôi luyện Đại Pháp.Tôi là một con bệnh, sức khỏe rất kém từ khi mới chào đời. Không ai thật sự biết tại sao, tôi rất yếu ớt và không chống được bệnh gì, tôi có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào và rất dễ bị nhiễm đủ loại bệnh. Ba mẹ tôi đưa tôi đi khám rất nhiều bác sĩ, họ không thể tìm ra nguyên nhân vì sao tôi bị yếu và bệnh như vậy. Họ đề nghị thuốc mạnh, thay đổi môi trường, đổi thức ăn thường xuyên .v.v. Có lần mạng sống của tôi như chỉ mành treo chuông và bác sĩ cũng đành bó tay. Trong sự tuyệt vọng, ba tôi là người rất tin Chúa, hứa sẽ quyên hết tháng lương cho nhà thờ nếu tôi lành lại. Tôi sống còn lần đó, và ba tôi đã giữ lời hứa với nhà thờ.

 

Tôi vượt qua được cơn khủng hoảng đó, và từ từ khỏe lại, nhưng không có một sự thay đổi lớn nào. Tôi không thể bỏ nhiều ngày không trị liệu. Thế là cả đời tôi cần thận trọng chăm sóc mình qua luyện tập thể dục, thuốc mạnh và thường xuyên đi bác sĩ. Mặc dù với những cố gắng như vậy và tôi không bao giờ hút thuốc hay uống rượu, tôi vẫn bị thần kinh cơ bắp khi mới 26 tuổi đời. Thân thể tôi co giật và tôi không kiểm soát được động tác của chính mình, bác sĩ nghi tôi bị kinh phong. Tôi được biết là nó không trị được, bộ não của tôi cũng có vấn đề, và tôi phải uống thuốc suốt đời.

 

Vào lúc 36 tuổi, lại thêm một tin kinh thiên động địa khác đến với tôi, tôi bị bệnh ung thư phổi. Tôi được liệu pháp phóng xạ, chẳng những không giảm bệnh mà còn lan lây khắp cơ thể, sau đó được hóa trị liệu, bệnh tình ngày càng nặng thêm, mà không biết làm cách nào. Bác sĩ chỉ cho thuốc giảm đau, tôi gần như buông xuôi, nhưng vẫn chống cự để sống còn. Khi không còn hy vọng ở bác sĩ, tôi bắt đầu tìm cách trị liệu khác. Đã mấy năm tôi thử vật lý và tâm lý trị liệu, luôn cả khí công nữa. Tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để đổi lấy sức khỏe nhưng không đạt ước muốn. Khi triệu chứng này biến đi, nhiều cái khác xuất hiện, không bao giờ dứt được.

 

Năm 1995 tôi biết được Pháp Luân Công qua một người quen, thời gian ngắn sau khi tôi luyện tập Đại Pháp, cơ thể tôi được thanh lọc. Ngày nay tôi đã 49 tuổi, không còn bệnh gì cả, tôi không cần đến một viên thuốc nào, trị liệu hoặc thể dục gì hết. Tôi cảm thấy rất tuyệt vời và khỏe mạnh, nó giống như là một kỳ tích.

 

Cảm giác có một thân thể lành mạnh thật khó tả nổi, ngoại trừ tự mình có qua kinh nghiệm đó. Vậy mà chỉ có luyện tập Đại Pháp là có thân khỏe mạnh, đó là lợi ích đầu tiên nhất mà đệ tử Đại Pháp có được. Trong sách Chuyển Pháp Luân, Sư phụ Lý Hồng Chí có nói “ Tôi không nói về sự trị bệnh nơi đây, và chúng tôi cũng không chữa bệnh. Tuy nhiên một người tu chân chính với một tấm thân bệnh hoạn sẽ không có thể nào tu luyện được. Tôi phải thanh lọc bản thể cho quí vị. Sự thanh lọc này chỉ dành cho những người đến đây để chân chánh học công và học pháp. Chúng tôi xin nhấn mạnh một điểm này, nếu quí vị không buông bỏ được sự tham muốn ràng buộc đó, cái tâm bệnh hoạn đó, chúng tôi sẽ vô phương hành động giúp quí vị. Vậy tại sao lại có thể làm cho một người tu? Vì một người tu là quí hơn hết. Họ có chí tu luyện, phát ra chí nguyện này là đều quí hơn hết .. Khi phật tánh của một người bắt đầu xuất hiện các đấng Đại giác liền có thể giúp họ”.

 

Tôi biết rằng chánh pháp giúp người thành tâm tu luyện một cách vô điều kiện. Ngoại trừ thực tế, tôi đã lành bệnh ra, tôi còn biết lý do vì sao tôi lại hiện hữu trên thế gian và làm kiếp người này. Pháp Luân Công cho tôi một cuộc sống mới với một tinh thần trong sáng và minh mẫn, khả năng phán xét giữa cái đúng, sai và tu luyện tâm tính của mình. Tôi rất mong muốn được hòa mình vào thiên nhiên của vũ trụ, Chân, Thiện, Nhẫn; Đạt chánh quả, trở về cội nguồn, chân thể và được hoàn hảo.

 

Trích từ Đại hội chia xẻ kinh nghiệm năm 1999 tại Paris, Pháp

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chuyện bà Kathy Gillis

 

Bà Gillis, 63 tuổi, là một họa sĩ cư ngụ tại Ottawa, Canada. Bà bị thương cột sống 35 năm về trước. Bà không ngồi xe lâu được và cố tránh có thể đè lên lưng bà. Một nửa tuyến giáp trạng của bà đã được cắt đi vào 35 năm về trước. Kết quả là bà phải dùng thuốc hoóc môn giáp trạng thay thế. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không những bà có thể ngồi xe đi đường xa được, mà bà không còn cần dùng thuốc hoóc môn nữa. Khi tôi còn nhỏ, quá nhỏ để được đi học, tôi nhớ mình đã nghĩ rằng; “ Khi rời thế gian này, nó cần phải xinh đẹp như lúc tôi đến”. Tôi rất hoang mang, làm sao mình có thể làm được như vậy. Bởi vì sau đó tôi hiểu rằng, muốn làm một người tốt không đơn giản và dễ dàng đâu.

 

Không gì… Không tôn giáo, tâm lý học, triết lý học… bao giờ giải thích được cách tôi có thể hoàn thành những gì tôi biết mình cần thực hành. Cho đến khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, lần đầu tiên tôi thấu hiểu được hành động của mình. Tôi hiểu được chẳng những tôi đang chuộc lỗi cho sự đau khổ mà tôi đã gây ra trong kiếp này và còn tiêu trừ tội nghiệp cho kiếp trước nữa. Càng đặc biệt hơn, tôi còn nhận được sự trợ giúp để tiêu trừ một số nghiệp lực của mình.

 

Một khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy rất muốn tiếp tục đọc mãi. Đây là lối mà tôi quyết định là tôi muốn nhìn thế giới này cho dù mọi việc có thật hay không. Liền lúc đó trí óc tôi cứ nghĩ đến sự luyện tập, và khởi đầu đắng đo từng ý nghĩ, chữ và hành động bằng chân lý mới, Chân - Thiện - Nhẫn.

 

Khi tôi được chỉ dẫn công pháp và nhìn người ta ngồi thiền tôi tự nhủ,” Tôi không thể nào làm được vậy “. Cột sống tôi bị thương 35 năm về trước khi tôi bị té xuống thang lầu. Lúc đó, tôi đang mang thai và tay đang bế con. Tôi té xoay lưng xuống nhằm bảo vệ đứa nhỏ. Thương tích đó làm cho tôi không ngồi xe hoặc ngồi thiền mà không bị đau. Nhưng khi tôi cẩn thận ngồi theo cách được thay đổi cho phù hợp với thương tích của tôi. Tôi không thấy đau gì cả. Ngày hôm sau cũng vậy. Tôi lái xe cả ngày đến Nữu-Ước để dự buổi pháp hội vào năm 1999, mà lưng tôi không có vấn đề gì hết.

 

Từ đó tôi thấy cơ thể mình phản ứng rất khác với hoàn cảnh chung quanh và tôi nghĩ khác về bịnh tật. Cụ thể như, vào mùa đông trước khi tôi bắt đầu tập luyện, tôi bị viêm soang và bị sốt cao đến 10 ngày. Bác sĩ rất lo và khuyên tôi nên giải phẫu hoặc châm cứu đều đặng để phòng ngừa bệnh tái phát. Mùa đông kế đó, lại lần nữa bệnh tái phát, tôi tự nhủ, mình là người tu, Ngày hôm sau bệnh khỏi ngay. Dường như không còn bệnh tật nào có thể làm phiền đến tôi nữa. Các triệu chứng mà người khác coi như bệnh hoạn cũng xẩy đến cho tôi và biến đi, nhưng nó không tồn tại lâu và không làm phiền tôi được.

 

Gần đây, tôi cố cân bằng nhu cầu để dẹp bỏ hồ sơ bệnh lý một cách tế nhị, không làm phật lòng vị bác sĩ rất tận tâm với mình. Một nửa tuyến giáp trạng của tôi đã bị cắt đi vào 35 năm về trước. Tôi được biết vì tuyến này khống chế các tuyến khác, cho nên tôi phải dùng hoóc môn giáp trạng suốt đời. Tôi còn phải kiểm soát lượng hoóc môn thường xuyên.

 

Khi khám phá ra rằng rất nhiều đệ tử Pháp Luân Công không cần dùng thuốc, tôi nghĩ rằng vậy là kỳ vọng quá nhiều với Pháp Luân Đại Pháp để làm cho tuyến giáp trạng hoạt động lại. Mặt khác tôi củng nghĩ “ Lần kiểm tra kế tiếp tôi sẽ xem kỹ lượng hoóc môn và sẽ yêu cầu bác sĩ kiểm tra thường xuyên hơn, để dần dần giảm liều thuốc.” Sau lần kiểm tra máu, bác sĩ rất khẩn trương gọi tôi đến gặp ngay. Bà ta cho biết liều lượng đã quá cao và rất nguy hiểm cho tim. Thay vì lo lắng, tôi lại vui mừng vì biết rằng tôi không cần dùng thuốc nữa.

 

Cách đơn giản nhất là tôi không cần đi bác sĩ nữa và ngưng luôn việc kiểm tra. Nhưng khi nghĩ đến cảm giác của bác sĩ mình, tôi quyết định cho bà ta biết mình đang làm gì và cùng nhau thảo luận các vấn đề. May thay bà là người rất cởi mở và muốn thử cách trị liệu tự nhiên hơn là dùng thuốc. Bà rất hứng thú về việc tôi luyện tập và muốn tìm hiểu thêm. Tôi cho bà ta mượn quyển Chuyển Pháp Luân Trung Quốc. Có lẽ bà ta đã tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp, cho nên khi tôi nói là không muốn dùng thuốc nữa, bà ấy không ngạc nhiên tý nào. Bà chỉ cho thử máu “ rủi ro có chuyện gì “, để làm tròn trách nhiệm bác sĩ của bà ta.

 

Tuy rằng nhịp tim tôi lên đến 90 nhịp một phút, vài ngày sau đó xuống còn khoảng 60 nhịp một phút và lượng hoóc môn giáp trạng tăng và giảm bất chợt, tôi cảm thấy rất khỏe. Tôi thật vui mừng.

 

Trích từ Đại hội chia xẻ kinh nghiệm năm 2000 tại Toronto

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Pháp luân công không phải là xấu , chỉ có 1 số kẻ mạo nhận là pháp luân công , lợi dụng danh nghĩa của pháp luận công để  phá hoại các chính sách của nhà nước mới là những kẻ cần lên án mà thôi , thế nên không thể vì 1 số kẻ như vậy mà kết luận về Pháp luân công được

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay
Đăng nhập để thực hiện theo  

×