Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
Đăng nhập để thực hiện theo  
buihuycuc

Dân kỹ thuật thưởng tết nhiều hem?

Các bài được khuyến nghị

(Dân trí) - Một doanh nghiệp Hà Nội có vốn đầu tư nước ngoài (FDI) đưa mức thưởng Tết lên tới 337 triệu đồng/người. Đây chưa phải những là thông tin cuối cùng về mức thưởng tết 2010 của các doanh nghiệp trên toàn thành phố

http://dantri.com.vn/c20/s20-370618/ha-noi...-trieu-dong.htm

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
(Dân trí) - Một doanh nghiệp Hà Nội có vốn đầu tư nước ngoài (FDI) đưa mức thưởng Tết lên tới 337 triệu đồng/người. Đây chưa phải những là thông tin cuối cùng về mức thưởng tết 2010 của các doanh nghiệp trên toàn thành phố

http://dantri.com.vn/c20/s20-370618/ha-noi...-trieu-dong.htm

Theo hiểu biết của mình dân kỹ thuật thưởng bèo lắm, không bằng dân kinh tế đâu. Nói chung là ở VN mình sau một thế kỷ rồi nhưng mà cái cách người lao động bị bóc lột vẫn y như hồi những năm 20-30 thế kỷ trước. Làm 10 nhửng được hưởng chỉ là 1, 2 thôi. Làm cho mấy anh Tây coi vậy mà sòng phẳng hơn.

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Theo hiểu biết của mình dân kỹ thuật thưởng bèo lắm, không bằng dân kinh tế đâu. Nói chung là ở VN mình sau một thế kỷ rồi nhưng mà cái cách người lao động bị bóc lột vẫn y như hồi những năm 20-30 thế kỷ trước. Làm 10 nhửng được hưởng chỉ là 1, 2 thôi. Làm cho mấy anh Tây coi vậy mà sòng phẳng hơn.

Đồng quan điểm với anh.tuan

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Đồng quan điểm với anh.tuan

Em mới đi làm thui, nhưng theo "truyền thống" thì chỗ em thưởng tết là 100K VNĐ, heeee!!! có bác nào được như em không?? nghe đau lòng quá! mà em là kỹ sư sịn a nghe! :undecided: :undecided: :undecided:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Theo hiểu biết của mình dân kỹ thuật thưởng bèo lắm, không bằng dân kinh tế đâu. Nói chung là ở VN mình sau một thế kỷ rồi nhưng mà cái cách người lao động bị bóc lột vẫn y như hồi những năm 20-30 thế kỷ trước. Làm 10 nhửng được hưởng chỉ là 1, 2 thôi. Làm cho mấy anh Tây coi vậy mà sòng phẳng hơn.

Mình vừa làm kỹ thuật, vừa làm kinh tế vừa làm cho mấy anh Tây, ... mà chả được đông nào.

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
(Dân trí) - Một doanh nghiệp Hà Nội có vốn đầu tư nước ngoài (FDI) đưa mức thưởng Tết lên tới 337 triệu đồng/người. Đây chưa phải những là thông tin cuối cùng về mức thưởng tết 2010 của các doanh nghiệp trên toàn thành phố

http://dantri.com.vn/c20/s20-370618/ha-noi...-trieu-dong.htm

Công ty em thuơng tết duơng lịch đuợc 500k tuởng phát tiền mặt ai ngờ hoá ra là cộng vào luơng. Mà luơng thì các bác biết rồi đấy 5-6 tháng mới đc lấy 1 lần. Còn hình như âm lịch thì đuợc thuởng hẳn 1 tháng luơng, nhưng kiểu này không ăn thua

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Hự, sao lương tháng mà lại 5-6 tháng mới lấy được 1 lần, thế thì sống kiểu jì :-s

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Làm ngân hàng thưởng cao, sướng hay khổ?

(Vừa rồi một số ngân hàng bị thanh tra trong đó có ngân hàng bị thanh tra toàn diện là TCB vì mấy cái vụ giữ tiền vay của khách hàng lại thông qua hình thức ký quỹ. Thực chất thì làm việc tại ngân hàng cũng "thượng vàng hạ cám" đủ kiểu cả, làm với sếp cẩn thận, có đạo đức chút thì nhân viên còn đỡ khổ chứ làm với sếp ẩu là có ngày ở tù như chơi. Bạn bè tui làm ở rất nhiều ngân hàng, thỉnh thoảng nghe nói chuyện thấy cũng đủ kiểu. Theo đánh giá chung thì hiện nay có hai ngân hàng có môi trường làm việc tốt là ACB và ABB; ABB thì do là ngân hàng mới phát triển mạnh thời gian gần đây nên nhân viên chủ yếu là những người trẻ nên làm việc rất thoải mái, sếp cũng tâm lý( nghe nói bữa nay còn có chương trình uống coffee sáng với CEO là tổng giám đốc mỗi tháng 1 lần nữa). ACB thì đã có tiếng là chuyên nghiệp rồi, có điều hơi khó chịu chút là nhân viên làm việc riêng chút là sếp nhắc nhở trên hệ thống thông tin nội bộ ngay( hơi mất tự do). Còn lại một số ngân hàng khác thì được đánh giá thấp hơn chút. Bên cạnh đó cũng có một số ngân hàng nghe nói đã thấy ớn như : sếp bắt nhân viên vay để đáo nợ cho khách hàng đến hạn mà chưa có tiền để thanh toán nhằm tránh nợ xấu( dẫn đến phải trích dự phòng, tỷ lệ nợ xấu tăng thì ngân hàng nhà nước sẽ chú ý), mỗi nhân viên tín dụng đều có mức vay khoảng 200 triệu đồng)"STầm

Dân kỹ thuật thưởng ít như mình năm ngoái được 1.8 triệu, sướng hơn , tư tưởng thoải mái hơn đỡ phải :

Ăn cơm với rau thì gáy như bò

Ăn cơm với thit thì lo ngay ngáy

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chỉ khổ doanh nhân, không được thưởng tết đồng nào! Phải đi vay tiền ngân hàng thưởng tết cho nhân viên!

________________________________________

Không thể thành doanh nhân nhưng tôi vẫn ước mơ, những lúc phải củng cố hay dẹp bỏ mơ ước, tôi thường hỏi làm doanh nhân sướng hay khổ? Và tôi quan sát họ từ hai vị trí: đứng ngoài nhìn vào và đứng ở vị trí của họ. Vậy đây là những gì tôi cảm nhận.

 

http://forum.zing.vn/picture.php?albumid=4...pictureid=38801

 

Họ là doanh nhân

 

Xin hãy xem họ đi lại. Ở sân bay, hãng hàng không có một quầy vé dành riêng cho hạng business (chắc chắn phải là cho họ dẫu thiếu chữ “men”). Nơi đó không thấy ai phải chờ ai và trước mặt họ là nụ cười tươi tắn của cô tiếp viên xinh đẹp. Nghe nói mua vé loại ấy thì lúc nào cũng có. Khác hẳn với quầy dành cho những người như tôi, mình đi hạng “ít tiền” (economy), phải xếp hàng để đến lượt gặp cô tiếp viên. Thế cũng còn may vì có khi phải chịu cảnh mà người Mỹ gọi là bị “băm” (bump); tức là đã có chỗ nhưng có người ưu tiên hơn thế là mình bị sang vé chờ. Doanh nhân không “băm” người khác thì thôi chứ không bao giờ họ bị “băm”! Vào trong máy bay, ta sẽ đi qua khu vực dành cho họ trước. Ôi cha! Ghế của họ to đùng, rộng thênh thang, chỉ có bốn hàng. Dù có đi vòng quanh thế giới tới 480 ngày chắc họ vẫn khỏe. Thật khác hẳn với loại dành cho mình có tới 10 ghế trong một hàng. Các hãng máy bay cũng đáng quý lắm, họ gọi hạng mình là “xe ngựa” (coach). Vâng ta đi “xe ngựa”. Doanh nhân đi máy bay! Thảo nào nếu có quen thân một vị giám đốc công ty, bạn sẽ được báo “tôi sắp đi”. Mươi ngày sau có gọi lại thì được cô thư ký bảo: “Ông đã về nhưng lại đi rồi!”

 

http://forum.zing.vn/picture.php?albumid=4...pictureid=38802

 

Bây giờ xin nghe họ. Là người sang – dân đi “đi máy bay” mà – nên lời nói của họ “có gang có thép”. Nó hiệu nghiệm lắm cơ! Nếu bạn đi vay ngân hàng BNP chẳng hạn mà không có tài sản thế chấp nhưng có bạn là doanh nhân quen biết với ngân hàng thì hãy nhờ bạn mình bảo lãnh. Anh ta ký tên, rồi viết vào văn kiện của ngân hàng ba chữ “bon pour aval” (nhận bảo lãnh) là BNP cho bạn vay ngay. Vài ba chục triệu như không! Chỗ thân quen nên không mất gì, chứ nếu thẳng mực tầu là phải trả phí bảo lãnh 2% đấy. Độ “gang thép” của họ có thể đo đạc được luôn. Mỗi chữ trị giá ít ra mười triệu đồng trở lên! Chưa hết! Khi bận chưa ra tiếp được ngay thì sẽ có người bưng ra nào nước, nào khăn, nào quả liên tục. Bạn tình thực mà bảo rằng không phải làm như thế vì chỗ quen biết thì người phụ trách sẽ nói: “Dạ, ông chủ bảo phải làm vậy”. Giám đốc ở đâu chưa thấy, nhưng lời nói của ông hiển hiện ở đây.

 

Nhìn sơ từ ngoài vào, họ là như thế. Đứng ở vị trí họ thì thấy gì? Đến đây, để cho rành mạch cực kỳ, tôi xin đảo từ “doanh nhân” sang “nhân doanh”. Nếu “doanh nhân” là thế kia thì “nhân doanh” lại thế này.

 

Họ là “nhân doanh”

 

Doanh nhân thì từ thuở hành vi đã là người chịu khó, chắt chiu và khi giàu thì sẵn sàng nhường người khác một bước để giao dịch lâu dài. Họ lấy thiên nhiên làm ra sản phẩm, đem sức người tạo nên dịch vụ. Với họ, kiếm một trăm triệu đồng lúc đầu thì khó, chứ vài tỉ sau này lại dễ. Thiên hạ cứ tìm cách đưa tiền cho họ để hy vọng “ngồi mát ăn bát vàng”. Thế là doanh nhân thành … “nhân doanh”.

 

Lời họ “có gang có thép” bởi vì họ có uy tín. Uy tín buộc họ phải nỗ lực liên tục: trước kia – bây giờ - và sau này. Tạo uy tín không dễ. “Nhân doanh” phải giữ lời để không làm người khác thất vọng; phải công bằng với chính mình để không trở thành tham lam; phải chấp nhận mất mát nếu người dưới làm sai. Càng thành công, nhân sự dưới quyền càng đông, cường độ giữ uy tín càng căng. “Nhân doanh” miệng cười nhưng lòng lo. Bạn cứ hỏi đi, không có “nhân doanh” nào không nợ nần tiền bạc ai. Họ đứng trên đống nợ. Cũng may họ cũng là chủ nợ. Thành ra nhiều khi “nhân doanh” đi ngủ mà còn phải cân đối số có và số nợ trong đầu. Con số khô khan che mất bà vợ tươi tắn!

 

http://forum.zing.vn/picture.php?albumid=4...pictureid=38803

 

Để duy trì uy tín, họ bị buộc phải có mặt ở nhiều nơi, không thể hiển hiện trước các đối tác Đông Tây chỉ bằng lời nói. Vậy là học phải đi và về. Thời giờ là tiền bạc nên đi máy bay là bắt buộc. Nếu phải đi nhiều, đi dài, mà đi “xe ngựa” chắc họ sẽ chẳng thọ lâu. Tài cán thế mà để họ chết sớm ư? Không thể được. Ấy là mệnh lệnh của trời đất truyền đạt qua đều óc của các ông chủ hãng máy bay. Phải dành cho họ thảm đỏ dưới chân, nụ cười trước mặt. Tiếc rằng lúc nào cũng vội nên chưa chắc họ đã nhìn thấy nụ cười rất xinh vì “đã sử dụng dịch vụ của hãng chúng tôi”.

 

“Nhân doanh” không chỉ có một mình. Người thành công thường là đã có gia đình. Có thế mới có thể “tát cạn biển Đông” và thành doanh nhân chứ. Nhưng nếu đi họp nhiều, bận ký kết lâu thì “nhân doanh” trở thành Ngưu Lang còn bà vợ bị ép trở thành Chức Nữ. Ra đến nước ngoài họp hành hay ký kết thì thực ra là đi từ khách sạn (cái phòng hình vuông của mình) đến trụ sở của đối tác (một cái phòng hình chữ nhật). Thành ra họ di chuyển giữa cái hình vuông và hình chữ nhật. Đi lại và ăn ở như thế, dân Mỹ bảo “sống trong một cái hộp”. Chẳng vui gì nhưng không thể ngưng được. Sau lưng “nhân doanh” là cả trăm nhân công chính, ngàn người ăn theo phụ. Để những người kia bị túng thiếu vì mất hợp đồng ư? Uy tín không cho phép làm. Thế là tiếp tục ngồi trên lưng cọp! Nếu bạn có hỏi những doanh nhân thành công nhất rằng mối lo của họ là gì thì ai cũng bảo ấy là nhân công; vì nếu chỉ với riêng họ và gia đình thì ngồi không ăn đến vài đời không hết. Vậy là vợ con họ… biến! Giữa họ với vợ, với con – tất cả biến thành những cái điện thoại di động mà càng ngày càng nhỏ. “Em đấy ư?”, “Con đây bố!”. Vào thời “ngày đó chúng mình” chắc bà xã họ không hề nghĩ rằng mình sẽ sánh duyên với một… cái điện thoại nhỏ xíu.

 

(Theo DoanhNhan360)

________________________________________

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Mình vừa làm kỹ thuật, vừa làm kinh tế vừa làm cho mấy anh Tây, ... mà chả được đông nào.

Bác Vanduong làm chủ mà còn đòi thưởng là thế nào ? Tết sắp đến, bác lo lương, thưởng anh em đến đâu rồi :undecided:

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Hok có anh chị nào đến mức thửơng tết, em là sinh viên năm cuối chưa biết sau ngày ra trường thế nào lo Wé

Ra trường kiếm đủ tiền không phải xin thêm bố mẹ tiền là hạnh phúc là ước mơ của nhiều người. Còn phải gặp may mắn nữa, sinh viên ra trường như thân phận người con gái, may thì được vào nhà chồng có phúc ,đỡ khổ về tinh thần và vật chất.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Hự, sao lương tháng mà lại 5-6 tháng mới lấy được 1 lần, thế thì sống kiểu jì :-s

Ai cũng có lương nhưng không ai đủ sống.

Ai cũng không đủ sống nhưng ai cũng sống.

Ai cũng sống nhưng không ai hài lòng.

Ai cũng không hài lòng nhưng ai cũng giơ tay “đồng ý”!

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Hự, sao lương tháng mà lại 5-6 tháng mới lấy được 1 lần, thế thì sống kiểu jì :-s

Thì công ty có lán trại ko phải thuê nhà, còn ăn thì có bếp ăn, cuối tháng trừ vào tiền luơng mà bác. Chắc bác ít đi công trường nên không biết. Ở giữa rừng thì biết tiêu tiền vào đâu. Ngày trước cứ nghĩ con trai là phải vào trường kĩ thuật còn bọn con gái thì vào trường kinh tế. Bây giờ nghĩ lại ôm hận cả 1 đời bác ạ. :undecided:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Thì công ty có lán trại ko phải thuê nhà, còn ăn thì có bếp ăn, cuối tháng trừ vào tiền luơng mà bác. Chắc bác ít đi công trường nên không biết. Ở giữa rừng thì biết tiêu tiền vào đâu. Ngày trước cứ nghĩ con trai là phải vào trường kĩ thuật còn bọn con gái thì vào trường kinh tế. Bây giờ nghĩ lại ôm hận cả 1 đời bác ạ. :undecided:

Bác nói cứ đúng ý em. Đi công trường là thế đó, nhưng nói ra làm công trường nhẹ đầu hơn thiết kế tí, làm thiết kế cứ quanh năm xào đi xào lại mấy dự án mà không biết chừng nào nó mới làm xong, chán quá. Đời thằng kỹ thuật khổ không kể hết các bác ạ.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay
Đăng nhập để thực hiện theo  

×