Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet

Happyfeet

Vip
  • Số lượng nội dung

    923
  • Đã tham gia

  • Lần ghé thăm cuối

  • Ngày trúng

    23

Bài đăng được đăng bởi Happyfeet


  1. “ Không biết mình chịu đựng được điều này bao lâu nữa đây!” – cậu bé nghĩ, đưa tay quyệt gọt nước mắt hờn tủi cứ trực rơi xưống má, rồi thuận chân đá hòn cuội nằm lăn lóc trên đường. “ Mình đã phải ngồi ghế dự bị suất cả mấy tháng trời. Thật không công bằng tí nào. Đồng ý là mình đá không giỏi lắm, nhưng ai cũng biết mình là người chạy nhanh nhất đội cơ mà…”. Cậu đá viên cuội dưới chân bay vèo qua đám cỏ xanh ven đường. “ Dù chạy giỏi đến thế nào đi nữa cũng đâu có ý nghĩa gì. Mình chẳng làm được điều gì nên hồn cả. Chắc cha thất vọng về mình lắm…” – càng nghĩ, cậu càng thấy buồn hơn.

     

    Cha là người cậu yêu quý nhất trên đời. Từ ngày còn là một đứa bé con, cậu đã hiểu được nỗi khó nhọc của cha qua mái đầu sớm bạc, qua tấm áo ướt đẫm mồ hôi và nụ cười mệt mỏi khi cha trở về nhà sau một ngày làm việc nặng nhọc.Ngay từ sớm tinh mơ lúc mọi người còn đang chìm trong giấc ngủ, cha đã trở dậy, đeo lon cơm mẹ chuẩn bị từ tối hôm trước lên ghi đông, rồi lọc cọc đạp xe đi làm; đến khi cha trở về, cậu đã làm xong bài tập ở nhà và chuẩn bị đi ngủ. Hai cha con chỉ kịp nói với nhau vài lời, những lời lặp lại hàng ngày. “ Con làm xong bài tập rồi chứ?”. “ Dạ, xong rồi cha ạ!”. “ Giờ đá bóng thế nào?”. “ Vẫn như bình thường ạ!”. Con đã được vào sân đá chính rồi chứ?”. “Dạ chưa.”. “ Cố gắng lên con trai. Con là niềm tự hào của cha đấy!”…

     

    Cậu muốn mình làm được một điều gì đó để cuộc sống nặng nhọc vì mưu sinh của cha có thêm chút niềm vui. Thế nhưng, một cậu bé mười hai tuổi biết làm gì hơn ngoài cố gắng có được chút “ tiếng tăm ” trên sân cỏ mini. Tình yêu dành cho người cha đã khiến cậu có nỗ lực gấp hai, gấp ba những cậu bạn trong đội bóng, nhưng điều đó không gây ấn tượng gì cho thầy huấn luyện. Không ai đành lòng nói ra sự thật rằng ngoài nhiệt tình, cậu không hề có năng khiếu ở bộ môn này.

     

    Làn gió nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu bé. Chợt cậu ngẩng cao đầu và bắt đầu chạy. Những dòng suy nghĩ miên man khiến cậu không qua tâm mình chạy đi đâu và cũng chẳng nhận thấy mình đã ra đến ngoại ô, Đến khi dừng chân thở dốc cậu mới nhận ra mình đang đứng giữa cánh đồng xanh mướt, bên cạnh một cái nhà kho cũ kĩ. Con kênh nước trong vắt uốn lượn bên đường khiến cậu chợt cảm thấy lòng mình dịu lại.

    - Ông ơi – cậu rụt rè bắt chuyện với một ông lão nông dân cao lớn và phúc hậu đang đứng cạnh nhà kho – ông cho cháu một ngụm nước, được không ạ ?

     

    Ông lão dịu dàng :

    - Tất nhiên rồi, cháu vào đây ngồi cho đỡ nắng chứ ? – ông chỉ vào một bó rơm to đã được buộc gọn gàng trước nhà kho.

    - Cái nhà kho này đẹp thật ! – cậu bắt chuyện mà mắt vẫn nhìn những tấm ván tường sơn trắng xếp cạnh nhau một cách đều đặn.

    Ông lão mỉm cười, đôi mắt nhìn xa xăm như nhớ về một điều gì đó thật đẹp. Nhìn những hàng cột trên xà nhà, ông nói như tâm sự :

    - Nó đã chẳng thay đổi bao nhiêu so với khi ta tự tay xây nó từ thời ta còn là một chàng thanh niên.

     

    Đoạn ông quay sang hỏi cậu bé :

    - Cháu đang có chuyện buồn phải không nào ?

    - Vâng, ông ạ ! – dường như chỉ đợi câu mở lời đó, cậu nói ngay không chút đắn đo. Nỗi buồn chất chứa trong lòng cậu đang rất cần có một người để cậu bày tỏ. cậu buồn bã thừa nhận :

    - Cháu chơi bóng không tệ lắm ! Dù cháu có cố gắng như thế nào cũng không thể khá hơn được, trong khi cháu chỉ muốn mình chơi bóng thật giỏi để cha mẹ cháu tự hào về cháu. Ông biết không, cha cháu rất mê bóng đá mà chẳng có mấy thời gian rảnh để đến sân xem như những người khác. Cháu nghĩ rằng cha sẽ mừng lắm nếu cháu được chơi chính thức trong trận đấu giao hữu của trường. Vậy mà cháu đã chẳng làm được gì cả.

    Hiểu được những tâm sự ngổn ngang trong lòng cậu bé, ông lão cũng đăm chiêu suy nghĩ, cố tìm lời an ủi. Nhưng trước khi ông kịp nói, một tiếng động đột ngột vang lên bên trong nhà kho khiến cậu bé giật nảy mình. Khi cậu ngoái đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, cậu mới để ý đến một ô cửa sổ bằng kính gần sát mái nhà.

    - Nó sảy ra hoài thôi. – Ông lão nói.

     

    - Gì thế ông ? – cậu ngạc nhiên hỏi, mắt không rời khỏi ô cửa.

    - Mỗi mùa hè, chim chóc hay bay đến trú ở nhà kho này. Rồi khi muốn bay đi, chúng đều cố gắng vượt qua ô cửa sổ đó.

    - Nhưng ô cửa đó không mở được mà, phải không ông ?

    - Đúng thế. Đó chỉ là một ô cửa tò vò gắn cố định. Nhưng lũ chim không biết điều đó. Càng cố gắng thoát ra, chúng càng kiệt sức và hoảng sợ.

    - Rồi sao hả ông ?

     

    - Chúng cứ đâm đầu vào đó cho đến khi không còn bay được nữa. Đôi khi ta thấy chúng chết trên những bó rơm. Những con còn lại sợ hãi cứ nằm một chỗ và rồi cũng chết. Mỗi ngày hè ta đều đến đây giúp chúng bay đi.

     

    - Hôm nay ông để cháu làm giúp ông nhé! Cậu hăng hái chạy vào nhà kho.

    Trên sàn nhà bám đầy bụi là một chú chim nhỏ nằm yên run rẩy. Có lẽ chú đang rất sợ hãi và hoảng loạn sau cú va chạm vừa rồi. Cậu nhẹ nhàng đặt chú trong lòng bàn tay rồi mang ra ngoài. Ngỡ ngàng trước bầu trời xanh mở ra trước mắt, chú chim chấp chới đôi cánh nhỏ rồi bay vút lên cao. Cậu bé đứng yên nhìn cho đến khi cái chấm nhỏ biến mất khỏi tầm mắt, rồi thở dài :

     

    - Nó cứ cố gắng đâm đầu vào ô cửa sổ nhỏ mà không chịu để ý tới cánh cửa đang mở rộng như thế này !

    Ông lão đứng dậy, đến bên cậu bé, rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay chai sần của mình lên đôi vai cậu :

    - Chúng ta luôn có một sự lựa chọn khác, cháu ạ ! Chỉ cần cháu quan sát xung quanh, biết đâu sẽ có một con đường khác tốt đẹp hơn.

     

    Đôi mắt cậu bé chợt sáng lên như vừa hiểu ra điều gì. Cậu mừng rỡ, vừa chạy đi vừa hét lớn :

    - Cháu hiểu rồi ông ơi, cháu hiểu rồi ! Cảm ơn ông nhé !

    Cậu quyết định sẽ tham gia đội chạy bộ của trường thay vì cứ ngồi dự bị trong đội bóng. Ngay từ ngày còn bé cậu đã rất thích chạy, cậu từng được mệnh danh là ” đôi chân sóc ”, thế mà chẳng hiểu sao cậu lại có thể quên mất điều ấy cơ chứ !

    :cheers: :)

    Nguồn : Sách Điều kỳ diệu từ cách nhìn cuộc sống.

    • Vote tăng 2

  2. Bức tranh tuyệt vời !

     

     

    Một họa sĩ suốt đời ước mơ về một bức tranh đẹp nhất trần gian. Ông đến hỏi một vị giáo sĩ để biết được điều gì đẹp nhất.

     

    Vị giáo sĩ trả lời: "Tôi nghĩ điều đẹp nhất trần gian là niềm tin vì niềm tin nâng cao giá trị con người".

    Hoạ sĩ cũng đặt câu hỏi tương tự với các cô gái và được trả lời: "Tình yêu là điều đẹp nhất trần gian, bởi tình yêu làm cho cay đắng trở nên ngọt ngào, mang đến nụ cười cho kẻ khóc than, làm cho điều bé nhỏ trở nên cao trọng, cuộc sống sẽ nhàm chán biết bao nếu không có tình yêu".

    Cuối cùng họa sĩ gặp một người lính mới trở về từ trận mạc. Được hỏi, người lính trả lời: "Hòa bình là cái đẹp nhất trần gian, ở đâu có hòa bình là ở đó có cái đẹp." Và họa sĩ đã tự hỏi mình: "Làm sao tôi có thể vẽ cùng lúc niềm tin, hòa bình và tình yêu ?..."

    Khi trở về nhà, ông nhận ra niềm tin trong ánh mắt các con, tình yêu trong cái hôn của người vợ. Chính những điều đó làm tâm hồn ông ngập tràn hạnh phúc và bình an. Họa sĩ đã hiểu thế nào là điều đẹp nhất trần gian. Sau khi hoàn thành tác phẩm, ông đặt tên cho nó là: "Gia đình".

    Thật vậy, gia đình là nơi đầy ắp tiếng cười của trẻ thơ, tiếng hát của người mẹ và sức mạnh của người cha. Nơi đó có hơi ấm của những con tim biết yêu, là ánh sáng của đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, là sự ân cần, là lòng chung thủy.

     

    Gia đình là ngôi thánh đường đầu tiên cho tuổi thơ học những điều hay lẽ phải, niềm tin và lý tưởng sống.

     

    Đó là nơi chúng ta tìm về để được an ủi, nâng đỡ.

    Đó là nơi những món ăn đơn sơ cũng thành mỹ vị.

    Đó là nơi tiền bạc không quí bằng tình yêu.

    Đó là nơi ngay cả nước sôi cũng reo lên niềm vui hạnh phúc.

     

    :cheers: :)

    • Vote tăng 3

  3. Có chuyện cũng giống thế:

    Trên đời này có những chuyện vô duyên chưa từng thấy.

     

    Cũng như câu chuyện sau đây của tôi:

    Tôi bước vào phòng vệ sinh để giải tỏa tâm trạng,

    bỗng từ phòng wc bên cạnh có tiếng vọng ra ” anh ở bên đó sao rồi?” ===>> Không thể nói cô gái là người gọi điện thoại trước, họ đang ở giữa cuộc nói chuyện mà. (1)

    vì lịch sự tôi đáp lại: ” tôi vẫn ổn, còn cô?”

    Cô gái trả lời;” em vẫn khỏe, anh đang làm gì bên đấy đấy”,

    tôi thành thật trả lời : ” tôi đang đi vệ sinh, còn cô”,

    bỗng cô gái la lên: ” thôi em cúp máy nha,

    có thằng cha điên nào ở phòng bên cứ phá đám”

     

     

     

    Chẳng biết đứa nào mới là điên,gọi điện cho bạn trai trong lúc đang WC thì đúng là điên hết mức....thằng con trai kia mà biết tình hình lúc đó mà không cho đứa bạn gái này out luôn mới là lạ!

     

    Từ (1) ===>> Kết luận của pác Trung Kiên không chính xác. (2)

     

     

    Từ (1) + (2) => Chúng ta có một tình huống "vô duyên chưa từng thấy" thứ ba :)

     

     

    PS: Giờ mà pác nào còn tâm trạng thì mời lên đầu trang nghe nhạc tiếp ạ :cheers:

    • Vote tăng 1

  4. Ối bác Happyfeet ơi, nghe bằng cách gì vậy? Down ở đâu? Chứ nghe bằng mắt thế này chán quá......

     

     

    Vẫn nghe được bình thường mà pác Bình? Pác xem lại coi thế nào? :cheers:

    • Vote tăng 1

  5. Có nhiều thứ chỉ có tình yêu mới làm được ! Chỉ có tình yêu mới có thể trả lời cho ta biết là tiếp tục hay chấm dứt... Lời bài hát thật cảm động và sâu sắc. Có thể bạn sẽ thấy một chút buồn khi nghe bài này nhưng nó sẽ lắng lại và bạn sẽ thấy nó thật đúng. Những ai từng yêu và khổ vì yêu chắc sẽ rất "thấm" bài này ^^. Mọi người cùng thưởng thức nhé.

     

     

    Hihi Happy bỏ 10 chỗ trống, mọi người nghe và luyện tiếng Anh luôn hén ^^. Không khó chút nào, nếu không nghe ra thì xuống cuối trang có đáp án ^^.

     

    ONLY LOVE

    Trade Marks

     

     

    Two a.m. and the 1. ____ is falling

    Here we are at the crossroads once again

    You're telling me you're so confused

    You can't make up your 2. ____

    Is this meant to be

    You're asking me

     

    But only love can say

    Try 3. ____ to walk away

    But I believe for you and me

    The sun will 4. ____ one day

    So I'll just play my part

    And pray you'll have a change of heart

    But I can't make you see it through

    That 5. ____ only love can do

     

    In your arms as the 6. ____ is breaking

    Face to face and a thousand miles apart

    I've tried my best to make you see

    There's 7. ____ beyond the pain

    If we give enough, if we learn to trust

     

    But only love can 8. ____

    Try again to walk away

    But I believe for you and me

    The sun will shine one day

    So I'll just play my part

    And 9. ____ you'll have a change of heart

    But I can't make you see it through

    That something only love can do

     

    I know if I could find the words

    To 10. ____ you deep inside

    You'd give my dream just one more chance

    Don't let this be our last good-bye

     

    But only love can say

    Try again to walk away

    But I believe for you and me

    The sun will shine one day

    So I'll just play my part

    And pray you'll have a change of heart

    But I can't make you see it through

    That something only love can do

    That something only love can do...

     

     

     

    1. rain, 2. mind, 3. again, 4. shine, 5. something, 6. dawn, 7. hope, 8. say, 9. pray, 10. touch

    • Vote tăng 5

  6. Cuộc gặp gỡ kỳ lạ sau bao năm tháng

     

    Đó là một buổi chiều mùa xuân đẹp trời tại công viên trung tâm. Khi ấy, Max - một người nổi tiếng được hầu hết mọi người trong vùng biết đến như một biểu tượng thành đạt trong kinh doanh và cuộc sống - đang ngồi trên chiếc băng ghế dài, vô tư ngắm nhìn dòng người tản bộ quanh những lối đi rợp bóng mát trong công viên. Đôi mắt sáng và đôn hậu của ông biểu lộ sự lắng đọng của một người trải nghiệm và ánh lên cái nhìn của một tâm hồn rất trẻ trung. Tiếng cười thơ ngây của những đứa trẻ đang đùa nghịch gần đó làm cho ông như muốn quay trở lại thời niên thiếu của mình. Ông ngước nhìn những nhánh cây đu đưa trong cơn gió thoảng nhẹ của buổi ban chiều cùng những tia nắng lung linh trên thảm cỏ xanh mượt phủ đầy những cây cỏ bốn lá mềm mại như nhung trải rộng dưới chân, chưa bao giờ ông thấy lòng mình bình yên đến thế. Một buổi chiều đẹp như muôn thuở!

     

    Đột nhiên, từ đâu đến một ông già dáng vẻ mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Max. Ông ấy là Jim - cũng khoảng tuổi Max - cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông cũng toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng. Ông đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, đặc biệt ba mươi năm gần đây là thời gian khó khăn hơn bao giờ hết. Đã lâu lắm rồi ông không biết thế nào là mùi vị của niềm vui, thành công hay hạnh phúc.

     

    Khi đưa ánh mắt nhìn sang người đối diện, cả hai chợt thấy có điều gì dường như quen lắm, gợi lên từ rất xa xăm nhưng cũng thật gần gũi.

     

    - Anh là Max phải không? - Ông già lên tiếng hỏi.

     

    - Còn anh có phải là Jim không? - Max nhìn thật lâu và hỏi với giọng ngạc nhiên không xiết.

     

    - Ôi! Bao nhiêu năm đã trôi qua! - Ông lão tên Jim thốt lên.

     

    - Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! - Max nghẹn lời.

     

    Họ đứng dậy ôm chầm lấy nhau.

     

    Max và Jim từng là đôi bạn rất thân từ hồi họ còn sống ở khu phố nghèo. Ngày ấy, lúc nào người ta cũng thấy hai thằng bé gần nhom quấn quýt đùa giỡn bên nhau. Chúng chia cho nhau từng hòn bi, miếng bánh và lũ trẻ trong khu phố chẳng thể nào dễ dàng bắt nạt được chúng vì bất cứ ai "đụng" tới đứa này là đứa kia sống chết xông ra bảo vệ bạn hết mình. Tuổi thơ nhọc nhằn, vất vả nhưng ấm áp tình bạn giữa hai người bạn nhỏ đột ngột bị gián đoạn khi cả hai vừa bước qua tuổi thứ mười.

     

    - Tôi đã nhận ra ngay đôi mắt xanh của cậu, Jim ạ - Max xúc động.

     

    - Còn tôi thì không thể nào lầm vào đâu đượccái nhìn thẳng thắn và chân thành của cậu... từ cách đây năm mươi năm vẫn không thay đổi chút nào. Tôi vẫn nhớ cậu, dù ngần ấy thời gian đã qua... - Jim nói giọng run run.

     

    Sau khi bồi hồi nhớ lại và cùng nhau hàn huyên những kỷ niệm thời thơ ấu được một hồi lâu, Max nói:

     

    - Anh bạn cũ thân mến, giờ cậu hãy kể cho tôi nghe tình cảnh của cậu bây giờ đi... Tôi nhận thấy trong mắt cậu phảng phất một nỗi buồn lớn lắm.

     

    Jim thở dài:

     

    - Cuộc đời tôi là một chuỗi dài những thất bại liên tiếp.

     

    - Chuyện là như thế nào?

     

    - Chắc cậu còn nhớ cái ngày mà gia đình tôi dọn đi lúc chúng ta mới lên mười. Tôi đã ra đi và không bao giờ trở lại. Chắc cậu không biết lý do tại sao phải không? Lúc đó, một người chú của cha tôi vừa mới qua đời nhưng ông ấy lại không có con cái gì cả. Thế là cha tôi được thừa hưởng toàn bộ gia tài của ông chú để lại. Cha mẹ tôi không muốn để mọi người biết chuyện nên đã phải đổi nhà, đổi xe, đổi cả hàng xóm lẫn bạn bè và chúng ta cũng mất liên lạc từ ngày đó.

     

    - Thì ra chuyện là như vậy. Tôi cứ luôn thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy đến với cậu. Chắc là món tiền thừa kế đó lớn lắm phải không?

     

    - Đó là cả một gia tài khổng lồ. Ngoài tiền bạc, gia đình tôi còn được thừa hưởng một nhà máy dệt đang rất ăn nên làm ra. Với tài năng của mình, cha tôi ngày càng khuếch trương nhà máy đó lên. Khi cha tôi mất đi, tôi thay ông quản lý nó. Nhưng thật xui xẻo. Mọi việc cứ ngày càng tệ đi cho tới ngày hôm nay.

     

    - Thế chính xác chuyện gì đã xảy ra với cậu nào?

     

    - Trong một thời gian dài quản lý công ty, tôi đã không thực hiện bất kỳ sự thay đổi nào vì mọi việc dường như diễn ra rất xuôi chèo mát nái. Nhưng sau đó các đối thủ cạnh tranh xuất hiện ngày càng nhiều và thế là lượng sản phẩm bán ra của công ty tôi bắt đầu sụt giảm. Lúc đó sản phẩm của tôi vẫn là loại tốt nhất, nên tôi nghĩ khách hàng sẽ hiểu rằng mặc dù hàng của những hãng khác rẻ hơn nhưng chất lượng thì không thể nào bằng công ty tôi được. Nhưng khách hàng có biết gì về các loại tốt hay xấu đâu. Họ cứ chuộng loại vải vừa rẻ vừa hợp thời trang hơn.

     

    Jim ngừng lại hít một hơi dài. Thật không dễ dàng gì cho ông khi phải một lần nữa nhớ lại tất cả những chuyện này. Còn Max thì vẫn im lặng. Ông không biết phải nói gì để chia sẻ với người bạn thiếu thời trước tình cảnh này. Jim tiếp tục kể:

     

    - Lợi nhuận đi xuống trầm trọng nhưng nhà máy vẫn tiếp tục hoạt động, thu nhỏ quy mô làm ăn, cắt giảm chi phí đến tối đa, thế nhưng càng ngày doanh thu của công ty lại càng giảm sút. Tôi cũng đã xem xét đến việc tạo ra một sản phẩm mới nhưng chẳng có nhà đầu tư nào chịu bỏ tiền vốn ra cả. Tôi không có nhiều sự lựa chọn lúc đó. Tôi đã nghĩ đến việc mở một dãy cửa hàng của riêng mình và đã bỏ công nghiên cứu về việc này mất gần một năm. Nhưng cuối cùng khi tôi đã có thể thực hiện được ý tưởng này thì lại không còn đủ tiền nữa. Thế là tôi vỡ nợ. Tôi buộc lòng phải bán nhà máy, đất đai, nhà cửa... tất cả tài sản của mình. Tôi đã có tất cả, có những gì mà mình hằng mong muốn và cũng đã mất tất cả. Quả là may mắn không bao giờ ở bên tôi.

     

    - Thế sau đó cậu đã làm gì? - Max hỏi.

     

    - Tôi không còn biết phải làm gì nữa. Tất cả những người đã từng sát cánh bên tôi thời hoàng kim giờ đều ngoảnh mặt lại. Ngay cả vợ tôi cũng bỏ tôi mà đi. Tôi làm hết việc này đến việc khác nhưng chẳng việc nào làm được lâu cả. Cuộc đời tôi xuống dốc đến độ đã có lúc tôi biết cơn đói là như thế nào. Mười lăm năm gần đây tôi đã phải cố gắng hết sức để có thể sống được qua ngày. Tôi sống nhờ vào số tiền mọi người thưởng cho khi làm giúp họ những công việc lặt vặt. Và có lúc tôi đã phải nhận thức ăn thừa từ những người hàng xóm tốt bụng. Quả thật cuộc đời đã không mang lại cho tôi nhiều may mắn, mà kết cục lại bất hạnh như thế này đây.

     

     

    Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max:

     

    - Thế còn cậu? Cuộc sống của cậu như thế nào? Cậu có gặp nhiều may mắn không?

     

    Max mỉm cười trả lời:

     

    - Chắc cậu còn nhớ là nhà tôi rất nghèo, nghèo hơn cả nhà cậu khi chúng mình còn sống ở khu phố đó. Gia đình tôi mấy đời đều nghèo khó, rất nhiều đêm chúng tôi đã đi ngủ với cái bụng trống không, đói cồn cào. Cậu chắc còn nhớ mẹ cậu đã nhiều lần sẻ bớt thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu là cuộc sống của nhà tôi khó khăn như thế nào. Tôi nghĩ là cậu cũng biết tôi không có đủ tiền để đi học. Mười tuổi, tôi đã bắt đầu phải đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình, đúng ngay cái hồi mà nhà cậu biến mất một cách bí ẩn.

     

    Max dừng lại, hồi tưởng một lúc rồi mới tiếp tục nói:

     

    - Mới đầu tôi đi rửa xe. Sau đó tôi kiếm được chân xách hành lý ở một khách sạn lớn. Rồi tôi xin được làm bảo vệ ở một khách sạn hạng sang khác. Khi hai mươi hai tuổi, một cơ hội lớn đã đến với tôi.

     

    Jim tò mò hỏi:

     

    - Cơ hội gì thế?

     

    - Tôi mua được một cửa hàng nhỏ sắp đóng cửa. Tôi đã dùng hết số tiền mình dành dụm được và chạy vạy đi vay khắp nơi mới mua được nó. Đó là một cửa hàng sản xuất túi da. Tôi đã từng nhìn qua hầu như tất cả các loại túi xách hồi còn làm ở các khách sạn sang trọng, vì thế tôi biết người giàu thích những loại túi nào. Thế là tôi chỉ việc làm lại những kiểu túi mà tôi đã xách không biết bao nhiêu lần khi còn là một thằng bé khiên đồ cho khách.

     

    Max say sưa kể tiếp:

     

    - Lúc đầu tôi phải vừa may vừa bán. Tôi làm việc hầu như không nghỉ, ngày cũng như đêm lẫn cuối tuần và ngày nghỉ. Năm đầu tiên công việc kinh doanh của tôi diễn ra khá suôn sẻ, vì thế tôi đầu tư nhiều hơn vào việc sản xuất túi xách với các nguyên liệu da thật và đã đi khắp nơi để tìm hiểu về cách làm ăn của những cửa hàng da khác. Tôi cần phải hiểu rõ hơn bất cứ ai khác về các loại túi da. Tôi đã học hỏi rất nhiều khi đi quan sát những cửa hàng khác. Hễ có dịp là tôi lại hỏi bất cứ người nào đang dùng giỏ xách da về những điểm mà họ thích cũng như không thích khi dùng nó.

     

    Max bồi hồi nhớ lại những ngày xưa. Ông tiếp tục:

     

    - Doanh thu cứ thế tăng dần lên. Trong mười năm liên tục, tôi luôn tái đầu tư những gì mình đã có được. Tôi cũng luôn tìm kiếm những cơ hội mới ở bất kỳ nơi nào có thể. Mỗi năm, tôi đều thay đổi những chiếc túi bán chạy nhất, tôi luôn chỉnh sửa lại kiểu dáng để làm cho chúng ngày càng hấp dẫn hơn. Tôi không bao giờ trì hoãn công việc của ngày hôm nay sang ngày hôm sau. Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình. Tôi đã có được cửa hàng thứ hai, thứ ba, rối thứ tư, và cứ thế... Cho đến bây giờ, tôi đã có hơn 2000 công nhân làm việc cho 20 nhà máy của mình trên khắp thế giới. Và tôi cũng giúp đỡ và chia sẻ với rất nhiều người còn khó khăn trong cuộc sống. Nói cho cùng thì mọi việc cũng đâu có dễ dàng gì. Tôi đã làm việc say mê với tất cả tâm huyết để có được ngày hôm nay và tôi tự hào với những gì mình đã đạt được.

     

    Jim ngắt ngang lời Max:

     

    - Thấy chưa, cậu đã may mắn hơn tôi. Đời chỉ là thế mà thôi.

     

    Max nói to ngạc nhiên:

     

    - Cậu nghĩ thế thật sao? Có thật cậu chỉ đơn giản nghĩ là tôi đã quá may mắn phải không?

     

    Jim vội trả lời, giọng ôn hòa:

     

    - Ồ, tôi không có ý làm cho cậu bực mình hay coi nhẹ những gì cậu đạt được. Nhưng tôi không nghĩ sự thành công của cậu chỉ hoàn toàn là nhờ vào bản thân cậu mà thôi. Số phận chỉ mỉm cười với những ai may mắn được nó chọn. Và nó đã mỉm cười với cậu chứ không phải với tôi. Đơn giản chỉ có thế mà thôi, có đúng vậy không?

     

    Max im lặng, suy nghĩ một hồi lâu rồi lên tiếng:

     

    - Cậu nghe đây, tôi chẳng hưởng một gia tài nào cả, nhưng tôi đã được thừa hưởng một điều còn quý giá hơn từ ông nội của mình. Cậu có biết thế nào là sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự hay không?

     

    - Không - Jim trả lời nhưng không thật sự quan tâm lắm.

     

    - Tôi đã học được điều khác biết giữa sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự qua một câu chuyện kỳ lạ mà người ông quá cố thường kể cho tôi nghe. Rất nhiều lần, và ngay cả bây giờ nữa, tôi luôn nghĩ rằng câu chuyện này đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Nó luôn bên tôi trong những lúc sa cơ thất thế, lúc tôi sợ hãi, hoài nghi, mất niềm tin, thất vọng lẫn khi tôi thành công, hạnh phúc.

     

    Cũng nhờ vào câu chuyện này mà tôi đã quyết định dùng hết số tiền cật lực dành dụm suốt sáu năm để mua lại cái cửa hàng cũ kỹ đó. Cậu chuyện cũng đã giúp tôi thực hiện nhiều quyết định rất quan trọng cho cuộc đời mình.

     

    Max kiên nhẫn nói tiếp trong khi Jim vẫn lơ đãng nhìn đâu đâu:

     

    - Có lẽ ở tuổi sáu mươi như thế này thì chẳng còn ai lại muốn nghe kể chuyện cổ tích nữa, tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta không quá già đến nỗi không còn cần nghe một câu chuyện hữu ích nữa. Người ta thường nói: "Còn nước - còn tát. Còn sống - còn hy vọng." Nếu cậu muốn thì tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện đó.

     

    Jim im lặng không trả lời:

     

    - Câu chuyện đặc biệt này đã giúp ích rất nhiều người trong mọi tầng lớp xã hội, ngành nghề, từ những vận động viên, nghệ sĩ, tới cả những nhà khoa học hay nhà nghiên cứu, kinh doanh, sinh viên, cho mọi người ở mọi độ tuổi. Những người thấy được sự khác biệt giữa sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự đã đạt được những kết quả ngoài mong đợi trong công việc. Nó cũng giúp nhiều người tìm được người mà họ hằng mơ ước. Tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện này vì nó đã giúp ích cho chính bản thân tôi. Và tôi cũng đã chứng kiến sự hiệu nghiệm của nó ở không biết bao nhiêu người.

     

    Nghe đến đây, Jim không thể nào còn thờ ơ được nữa. Ông nói:

     

    - Thôi được rồi, cậu hãy nói đi: Điểm khác biệt giữa sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự là gì?

     

    Max trầm ngâm một hồi lâu rồi mới cất tiếng trả lời:

     

    - Gia đình cậy đã may mắn khi bất ngờ được thừa hưởng một gia tài lớn. Nhưng sự may mắn đó lại không tùy thuộc vào chúng ta, đó là lý do tại sao nó không kéo dài lâu được. Ngược lại sự may mắn thật sự là do chính cậu tạo ra, nó phụ thuộc vào cậu. Đó mới chính là sự may mắn thật sự.

     

    Jim nghe thế, rất lấy làm ngạc nhiên:

     

    - Có nghĩa là cậu không tin vào điềm may à?

     

    - Được rồi, nếu cậu muốn thì tôi cũng công nhận rằng sự may mắn "trên trời rơi xuống" quả thật là khó hiện hữu trên đời nhưng rất ít khi nó xảy đến với chúng ta và nếu có thì cũng chẳng kéo dài được mấy. Cậu không biết là chín mươi phần trăm những người từng trúng vé số đã phá sản hay trở về tình cảnh trước đây trong vòng cchưa đầy mười năm kể từ ngày họ trúng số sao? Ngược lại, sự may mắn thật sự có thể đến với ta nếu ta thật lòng mong nó đến. Chính vì vậy mà ta gọi nó là sự may mắn tốt lành, là điều mà ai trong chúng ta cũng đều mong ước.

     

    - Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào?

     

    - Cậu có muốn nghe câu chuyện đó không?

     

    Jim lưỡng lự. Nhưng rồi ông chậc lưỡi đồng ý. Dẫu sao thì nghe câu chuyện này ông cũng có mất mát gì đâu. Ông cũng thấy vui vui khi thấy người bạn thời niên thiếu - đã nửa thế kỷ nay mới gặp lại - của mình lại muốn kể cho ông nghe một câu chuyện cổ tích ở vào cái tuổi đã bạc trắng mái đầu. Đã lâu lắm rồi mới có người trò chuyện với ông như thể ông vẫn còn là một cậu bé vậy.

     

    - Được rồi, cậu hãy kể đi. Tôi nghe đây...

     

    :cheers: :)

    • Vote tăng 3

  7. Lại một bài hát nữa muốn chia sẻ cùng mọi người ^^. Bài hát này cũng là một món quà của một người bạn. Giai điệu cũng như lời bài hát đậm chất lãng mạn ướt át, đúng kiểu tình yêu nồng cháy ^^. Bảo đảm ai chưa có người yêu nghe xong phải kím người yêu liền hihi. Nghe và cảm nhận nhé ^^.

    You’re so sexy

    Heaven help me please

    I need to get my mind right

    And it’s so hard because

    You’re so incredible

    Those lips of yours so luscious

    I just wanna bite

    And I could do that all night

     

    (Sexy gloss, Matte or Frost)

    Don’t matter cause it’s coming off

    You’re so sexy, I can’t help myself

    (Ruby Red, Pink Champagne)

    Don’t matter cause it ends the same

    Never lasting when I get to you

     

    Crazy crazy wonderful

    Can you really feel it?

    Uh oh oh

    I wanna be your cherry kiss

    You can put your lips like this

    Crazy crazy wonderful

    Can you really feel it?

    Uh oh oh

    I wanna kiss you all the time

    That’s how I go through lipstick

     

    Cocoa lover

    I can’t get used to how you make me feel

    I just wanna get where you are (???)

    Unequivocal the way they move

    So wet and smooth

    I keep coming back

    I can’t get enough no

     

    (Sexy gloss, Matte or Frost)

    Don’t matter cause it’s coming off

    You’re so sexy, I can’t help myself

    (Ruby Red, Pink Champagne)

    My lipstick always ends the same

    Never lasting when I get to you

     

    Crazy crazy wonderful

    Can you really feel it?

    Uh oh oh

    I wanna be your cherry kiss

    You can put your lips like this

    Crazy crazy wonderful

    Can you really feel it?

    Uh oh oh

    I wanna kiss you all the time

    That’s how I go through lipstick

     

    Cause you got me so

    So, so, so, so, so crazy

    Ooh and you just so

    So, so, so, so, so wonderful

    It’s so crazy wonderful

     

    Crazy crazy wonderful

    Can you really feel it?

    Uh oh oh

    I wanna be your cherry kiss

    You can put your lips like this

    Crazy crazy wonderful

    Can you really feel it?

    Uh oh oh

    I wanna kiss you all the time

    That’s how I go through lipstick

    Repeat x2

     

    So, so, so, so crazy

     

    PS: Lời tiếng anh không khó lắm, mọi người có thể tự cảm nhận được mà ha ^^.

    • Vote tăng 2

  8. BÀI HỌC TỪ CÂY LÊ

     

     

    Một người cha có 4 người con. Ông muốn dạy các con mình không nên đánh giá mọi việc quá vội vàng...... nên đã bảo lần lượt từng người trong số họ đến thăm một cây lê ở rất xa. Người con cả ra đi vào mùa đông, người con thứ hai đi vào mùa xuân, người con thứ ba vào mùa hè và người con út vào mùa thu.

     

    Khi những người con quay về, ông đã gọi tất cả lại và yêu cầu họ tả lại những gì họ nhìn thấy.

     

    Người con cả nói rằng cây lê đó xấu xí, khô cằn.

     

    Người con thứ hai không đồng ý và nói nó có có rất nhiều chồi lộc và đầy hứa hẹn.

     

    Người con thứ ba thì nói cây lê đó hoa lá sum sê, mùi hương ngọt ngào và trông rất đẹp. Đó là cây lê đẹp nhất mà anh từng thấy.

     

    Người con út không đồng ý với 3 anh chị của mình. Anh nói rằng cây lê đó trĩu nặng trái chín.

     

    Nghe xong, người cha giải thích cho các con rằng tất cả họ đều đúng bởi họ đã nhìn thấy cây lê vào những mùa khác nhau. Tuy nhiên, những gì họ nhìn thấy chỉ là một mùa trong đời cây lê.

     

    Ông bảo rằng họ không thể đánh giá một cái cây, hay một con người chỉ qua một mùa hay một giai đoạn và rằng bản chất của con người cũng như những niềm vui và tình yêu trong cuộc sống chỉ có thể được đánh giá vào giai đoạn cuối khi tất cả các mùa đã đi qua.

    Nếu bạn quyết định bỏ cuộc khi mùa đông đến, bạn sẽ bỏ lỡ những hứa hẹn của mùa xuân, vẻ đẹp của mùa hè và sự thu hoạch của mùa thu.

     

    Đừng để nỗi đau của một mùa phá hủy niềm vui của các mùa còn lại.

     

    Đừng đánh giá cuộc sống chỉ thông qua một giai đoạn khó khăn. Hãy kiên trì vượt qua giai đoạn khó khăn, chắc chắn những điều tốt đẹp hơn đang chờ bạn phía trước.

     

     

    Sưu tầm

     

    :cry: :cry:

    • Vote tăng 2

  9. Đọc xong chuyện này thấy BUỒN quá! Buồn ! Vợ chồng kiểu gì các bác nhể??? Tại sao vợ bị bệnh mà chồng ko cho tiền chữa nhể??? Tại sao chồng lại cầm tiền mà ko đưa cho vợ giữ nhể??? Tại sao??? Tại sao??? Tại sao???

     

    Chắc tại ông chồng này cũng có "bệnh" đó pác Haanh à. Môi trường ngày càng "ô nhiễm" nên ai cũng từ từ bệnh hết cả gòi. Đến khổ. Họ sợ công an "nhàn cư vi bất thiện" đó mà.

     

     

    Trời, chồng có tiền mà đưa vợ giữ thì lúc đó VTC New lại có tin "Chồng trộm của vợ 2 cây vàng để... chữa bệnh " à bác!

     

    Cái avatar "đẫm máu" quá pác Kiên! :cry:

    • Vote tăng 1

  10. Những điều độc nhất vô nhị trên thế giới

     

    Em bé ngồi tắm cho trăn, người phụ nữ mặc bikini kéo cày, chuyến tàu đông kỷ lục ở Pakistan... là những hình ảnh độc nhất vô nhị từ khắp nơi trên thế giới.

    DANTRI_1855461.jpg

     

    Chỉ có ở Pakistan.

     

    DANTRI_18556232.jpg

    Chỉ có ở Ai Cập.

     

    DANTRI_18558389.jpg

    Chỉ có ở Nga.

     

    DANTRI_1860514.jpg

     

    Chỉ có ở Thái Lan.

    DANTRI_1864186.jpg

    Chỉ có ở bang Texas (Mỹ).

     

    DANTRI_1866326.jpg

     

    Chỉ có ở Ấn Độ.

     

    DANTRI_1868701.jpg

    Chỉ có ở Brazil.

     

    DANTRI_18612139.jpg

     

    Chỉ có ở Amsterdam (Hà Lan).

     

    DANTRI_18614279.jpg

     

    Chỉ có ở Châu Phi.

    DANTRI_18619529.jpg

     

    Chỉ có ở Đức.

    Đàm Loan

    Theo Cool

    (Theo DANTRI )

     

    PS: Điều độc nhất vô nhị của Việt Nam là gì mọi người nhỉ? ^^

    • Vote tăng 3

  11. Đây là bản dịch lời bài hát Love to be loved by you của Marc Terenzi mà mình rất thích. Khi nào buồn buồn nghe rất tâm trạng ^^. Bài hát này mình thích ngay khi nghe nó lần đầu. Giai điệu bài hát có lúc êm ả quyến rũ lại có lúc cao trào mãnh liệt và ca từ thì thật giàu xúc cảm và sự lãng mạn. Mình rất muốn chia sẻ cảm xúc của mình với các bạn, hi vọng các bạn sẽ thấy thích bài hát này như mình. :cry:

     

     

    Lời bài hát bằng tiếng anh chạy trên you tube đó mọi người !

     

    YÊU ĐỂ ĐƯỢC YÊU

     

    Anh không tin rằng mình đứng đây

    Và đã chờ đợi bao nhiêu năm

    Và hôm nay anh đã tìm được người trong trái tim anh

    Em đã từ từ thay đổi cuộc đời anh

    ...biến tất cả thành sự thực lung linh

    Và có những dòng nước trong giấc mơ của anh

    Có những điều cần phải biết

    Em có thấy được không

     

    Em yêu

    Làm sao anh có thể nói với em

    ...rằng anh yêu em hơn cả chính mình

    Làm sao anh cho em thấy được

    ...anh đang lóa đi trước anh sáng trong em

    Khi em đến bên anh và anh có thể chạm đến em

    Để biết rằng giấc mơ hóa thành sự thật

    Anh yêu em để được em yêu.

     

     

    Trong mắt em hiện lên lo lắng

    Khi đang chờ lời thề nguyện trăm năm

    Nhưng anh không biết có thốt được nên lời

    Anh mù lòa vì sắc đẹp của em

    Nhưng những tia sáng trong dòng suối mùa hè

    Anh nhắm mắt để không làm mình chói lóa

    Hãy nắm tay anh và dắt bước cho anh

     

    Em yêu

    Làm sao anh có thể nói với em

    ...rằng anh yêu em hơn cả chính mình

    Làm sao anh cho em thấy được

    ...anh đang lóa đi trước anh sáng trong em

    Khi em đến bên anh và anh có thể chạm vào em

    Để biết rằng giấc mơ hóa thành sự thật

    Anh yêu em để được em yêu.

     

    Anh biết người ta nói tình yêu đôi ta không mãnh liệt để là mãi mãi

    Và anh biết người ta nói chúng ta sẽ chia tay vì nhiều lẽ đau buồn

    Nhưng làm sao họ hiểu

    Tình yêu của anh và em đến từ thiên đường

    Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi

    Vì đó là nơi dành cho cả hai ta

     

    Em yêu

    Làm sao anh có thể nói với em

    ...rằng anh yêu em hơn cả chính mình (luôn yêu em_

    Làm sao anh cho em thấy được (cho em thấy)

    ...anh đang lóa đi trước anh sáng trong em

    Khi em đến bên anh và anh có thể chạm vào em (khi em đến bên anh)

    Để biết rằng giấc mơ hóa thành sự thật (em có biết không)

    Anh yêu em để được em yêu.

    Anh cần yêu để được yêu

    Anh yêu em để được em yêu

    Yêu em để được em yêu ư.

    • Vote tăng 8

  12. Trong bất cứ việc gì, nó tốt hay xấu là tuỳ theo cách ta nhìn nhận nó như thế nào thôi.

     

     

    Hai đứa trẻ nọ có một người cha tối ngày say xỉn. Tuổi thơ của chúng trôi qua với hình ảnh một người cha rất đáng sợ mỗi khi nhậu say về. Năm tháng qua đi, hai cậu đã lớn và mỗi người có một cuộc sống của riêng mình.

     

    Một nhà tâm lý học đi tìm thực tế cho bài nghiên cứu "Tác động của sự say xỉn" đã tìm đến hai người. Một người giờ đây đã trở thành phiên bản mới của cha cậu ngày xưa: một tay bợm nhậu suốt ngày chìm trong bia rượu. Còn người kia lại là một trong những người đi đầu trong việc phòng chống bia rượu.

     

    Nhà tâm lý học hỏi người đầu tiên: Tại sao anh trở thành bợm nhậu?

    Và hỏi người thứ hai: Tại sao anh lại tham gia phong trào bài trừ rượu bia?

    Thật là bất ngờ, cả hai cùng đưa ra một câu trả lời: Có một người cha như vậy đương nhiên là tôi phải trở thành người như thế này rồi.

    Có ai đó đã từng nói: Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối.

    Hoàn cảnh không bao giờ là nguyên nhân cho những hành động không đúng mực, tiêu cực hoặc sai trái. Nó chỉ là lý do để những kẻ lười biếng, không có ý chí và tâm hồn hẹp hòi vịn vào đó để tự bào chữa cho mình mà thôi.

     

    Trong cuộc sống, không có trở ngại nào lớn bằng việc mình cho bản thân mình cái quyền được vấp ngã.

     

    :cry: :cry:

    • Vote tăng 2

  13. NÓ KHÔNG ĐOÁN SAI ĐÂU. Nó là máy làm sao sai được nhẩy???[/b]

     

     

    Đấy là tại "tui" hoặc là dốt toán, cộng trừ sai bét hoặc là mắt cận nặng rùi hoặc nhìn gà hoá cuốc :cry:

     

     

    Dốt toán thi vào đại học kể ra cũng tài đáo để ! he he he

     

     

    Bác ý thi đại học khối Cờ bác haanh ạh :cry:

     

     

    Người bị cận đeo kính vào nhìn rõ hơn người không bị cận

     

     

    1 + 1 = 2 (theo toán học)

     

    1 (người) + 1 (kon zịt) = 1 cái chợ (theo dân gian)

     

    1 (Gp8+6) + 1 (Haanh) = topic toàn spam (theo Cadviet chấm cơm)

    • Vote tăng 1

  14. Vừa vào quán Mr Sơn liền rủ Mr Bình "đi chợ sắm đồ". Chả biết sắm món gì mà lát sau 1 cô tiếp ziên đem ra 1 cái dĩa có cái gì đập đập :huh:

     

    Nó nè mọi người :angry:

     

    timti.jpg

     

    Sau đó 1 cô tiếp ziên khác đem ra 1 thùng đá, trong thùng đá có 2 cái chai nho nhỏ (Happy lén đọc tên thì thấy nó ghi là "Volka Hà Nội"), mà đỏ tươi (Happy quên chụp gòi ^^). Mr Sơn liền rót ra 4 cái ly, Mr Bình liền lấy 1 cái đập đập bỏ zô 1 cái ly........

     

    Và nó nè mọi người :cry:

     

    IMG_0935.jpg

     

    Sau đó Mr Sơn giành giựt cái đập đập còn lại zí Mr Đương và Mr Hùng. Cuối cùng, chiến thắng :cry:

    Cụng ly nè :cry:

     

    IMG_0959.jpg

     

    Mặc dù thua cuộc chạ có gì bỏ zô ly nhưng Mr Hùng cũng ráng cười để mà........ làm gì chả biết :cry:

    IMG_0949.jpg

     

    Thắng thua là chiện thường tình cụng ly cứ cụng thôi .......... 1...2.....3 ......dzô

     

    IMG_0937.jpg

    Cụng ly xong đang cay xé họng thì may sao món mồi thứ nhất được mang ra.

    Đây "Thịt rắn Hổ Hành xào lá Cách" ăn zí bánh tráng (chú thích thêm, bằm xào không phải chặt khúc xào :wacko: )

    IMG_0942.jpg

    (đó cái chai ở góc trái dưới đó, đo đỏ đó)

     

    Sau đó là món Cá Lóc nướng trui cuốn bánh tráng, chủ nhà được quyền đụng đũa trước ^^.

     

    IMG_0945.jpg

    (Món này bên trong cũng còn đo đỏ luôn, eo ơi )

    Kệ ! Quất láng cho món thứ ba mau dọn ra. :cry:

     

    Đây ! Lẩu Rắn Hổ Hành đậu xanh.

     

    IMG_0957.jpg

    (Mr Sơn: khoan chụp đã, để anh kím cái đuôi cho nó chĩa lên đã :leluoi:

    Mr Bình: Hô hô zòi nó cũng sẽ thuộc zìa ta )

    Bị Mr Bình tranh mất cái duôi mọi người xem mặt Mr Sơn này :cry:

    IMG_0938.jpg

     

    Vaduong: He hé đáng đời bác nhé, ỷ lớn hiếp nhỏ hả :lol2:

     

    IMG_0940.jpg

     

    Sau màn ăn uống là màn đàm đạo zô cùng sôi nổi và hào hứng (Happy cũng lượm lặt được khối thứ ^^). Đến 9h30 thì chủ quán đuổi :s_big: . Mọi người giải tán. Hết phim các bác ạ ^^. Đại hội cafe lần 2 kết thúc hứa hẹn một đại hội khác hoành tráng hơn. Muốn biết thêm hồi sau sẽ rõ ^^.

     

    PS: À quên còn 1 chiện ly kỳ hấp dẫn nữa. Chiện là theo đơn đặt hàng thì lẽ ra chỉ có 2 cái đập đập thui, zị mừ sau khi MR BÌnh và Mr Sơn quất xong 2 cái đó, thì bỗng đâu lòi ra thêm 1 cái nữa, mọi người ai cũng ngơ ngác, không biết cuối cùng thì thật hư thế nào nhỉ Mr Sơn?

    • Vote tăng 3

  15. Sao chưa có hình bác Bình nhỉ ?

    Bác Happy đi đâu roài

     

     

    Ờ ờ,

    Thì cũng phải tân trang tí chút chớ, đừng nóng, từ từ sẽ thấy.

     

     

    Em đang đợi hình ấy ấy ấy .... :cry:

     

     

    Uống ngày hôm qua mà trái tim "con ấy" nó vẫn cứ đập bình bịch trong bụng em mới chết chứ! :cry:

    Happyfeet bị say "con ấy" nên quên post hình lên rồi :cry:

     

     

    Mọi người làm gì mà nôn xem như xem ảnh cưới zị :leluoi:

     

    Cái gì cũng phải từ từ chứ zí lại sáng giờ Happy phải "nhập ziện" cái ấy ấy nên chưa có rảnh.

     

    Thui pót 1 tấm đỡ ghiền trước hén :cry:

     

    IMG_0904.jpg

    • Vote tăng 2
×