Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
Happyfeet

KHI TA GỬI ĐI 2 NỤ CƯỜI

Các bài được khuyến nghị

Một câu chuyện của Ấn Độ

HHT

 

Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi.

 

Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò.

 

Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo, nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.

 

Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:

 

- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.

 

Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:

 

- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.

Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.

 

Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.

 

Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:

 

- Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết - những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.

 

:)

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Câu chuyện trên là một bài học hay có nét giống truyện ngụ ngôn“đẽo cày giữa đường”. Tuy nhiên, tôi thấy cần nói rõ: bài học về sự tự chủ là luôn đón nhận ý kiến đóng góp chân thành của mọi người nhưng vẫn phải có sự phân biệt và chọn lọc chứ không thể ai nói gì mình cũng tin.

 

Ý tưởng của bài học thì khá dễ hiểu, nhưng ví dụ thì còn rất xa sự thật. Đúng là đánh giá lung tung thì dễ, còn làm được thì khó, nhưng không phải vì vậy mà chỉ những người biết làm mới được quyền đánh giá và coi thường ý kiến của những người không biết làm. Các nhà phê bình nghệ thuật chưa hẳn đã vẽ được, hát được, hay diễn xuất được như các họa sĩ, ca sĩ, nghệ sĩ, nhưng nhận xét của họ thường chính xác hơn những người làm nghệ thuật nhiều. Trong xã hội không có bao nhiêu người biết làm chính trị, làm lãnh đạo, nhưng không phải vì vậy mà người dân không đánh giá được khả năng và chính sách của những nhà lãnh đạo. Mở tờ báo ra, chúng ta có thể thấy rất nhiều chỗ câu cú, từ ngữ không chuẩn, nhưng chưa chắc ai cũng viết được hay hơn. Chúng ta không mấy ai hát được như các ca sĩ trên sân khấu, nhưng đánh giá ai hát hay, hát dở chỗ nào thì rất nhiều người làm được.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Cách đây không lâu, một người bạn đã tặng tôi một món quà đặc biệt, đó là bộ sách gồm 26 quyển của cùng một tác giả. Dù rất cảm động trước tình cảm cũng như món quà mà anh ấy dành cho mình nhưng 26 quyển sách đối với tôi khi đó thật sự là một “cơn ác mộng”.

 

Thế nhưng, khi vừa đọc lời đề tặng trong cuốn sách đầu tiên, tôi đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ. Lời đề tặng ấy như sau: “ sự uyên bác không đến với con người trong một đêm mà đến từ quá trình tích luỹ không ngừng của họ. Vì vậy, hãy đọc tám trang sách một ngày, em sẽ hoàn tất bộ sách này chưa đầy ba năm”.

 

Lời đề tặng này đã khiến tôi sực tỉnh. Tôi suy nghĩ rất nhiều. Mỗi ngày, tôi chit mất khoảng vài chục phút để đọc hết tám trang sách nhưng trong một năm, lượng kiến thức mà tôi tích luỹ đựơc lại không nhỏ một chút nào. Quả thật, nếu đọc tám trang sách mỗi ngày, thì sau một năm, tôi sẽ đọc được khoảng 3.000 trang và trong 10 năm, con số này sẽ lên đến 30.000 trang. Bên cạnh đó, tôi còn có cơ hội tiếp cận với lượng kiến thức khổng lồ từ những chương trình đào tạo ở trường hay ở các trung tâm :cheers: .

 

Mỗi người có một mục đích khác nhau khi đọc sách. Có người đọc sách với mục đích tìm kiếm thông tin, mở mang kiến thức, trong khi có nhiều người đến với sách chỉ nhằm để giải trí. Việc đọc sách của mỗi người cũng diễn ra theo những cách thức khác nhau. Tôi thường đặt bên giường một vài cuốn sách mình yêu thích để đọc trước khi đi ngủ. Trong khi đó, tôi biết rằng nhiều người khác lại đọc một lúc nhiều cuốn và ưu tiên đọc những chương mục họ cảm thấy hứng thú nhất.

 

Nhiều người đồng ý với tôi rằng, khi đã hình thành cho mình thói quen đọc sách mỗi ngày thì việc chúng ta bị cuốn vào những trang sách cũng là điều dễ hiểu. Quả thật, mỗi cuốn sách mở ra trước mắt chúng ta một chân trời mới và càng đọc nhiều sách, ta lại càng thấy thích thú và say mê.

 

Trước đây, tôi chưa thật sự tin vào câu nói “ mỗi cuốn sách là một món quà”. Nhưng giờ đây tôi hiểu rằng, sách không chỉ là một món quà mà còn là người bạn đồng hành đáng tin cậy của tất cả chúng ta. Sách mang đến cho ta tri thức, giúp ta nâng cao hiểu biết, đồng thời còn có thể giúp ta thư giãn, lấy lại tinh thần lạc quan để vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống thường nhật. hãy hình thành cho mình thói quen đọc sách mỗi ngày, khi đó, bạn sẽ có cơ hội khám phá được nhiều điều mới lạ từ những chân trời mới.

 

 

Tên sách: Vượt lên những chuyện nhỏ

 

:s_big:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Điều ước của 3 cây cổ thụ

Ở một khu rừng nọ có ba cây cổ thụ đang bàn luận về tương lai. Cây thứ nhất nói: "Một ngày nào đó tôi muốn được trở thành chiếc hộp đựng châu báu với hình dáng lộng lẫy". Cây thứ hai nói: "Tôi muốn trở thành con thuyền to lớn . Tôi sẽ chở đức vua và hòang hậu đi khắp thế giới". Và cây thứ ba: "Tôi muốn vươn dài để trở thành cây to lớn nhất trong khu rừng này. Mọi người nhìn lên đồi sẽ thấy tôi vươn xa, chạm đến bầu trời".

 

Một vài năm sau đó một nhóm người đặt chân đến khu rừng và cưa những thân cây. Cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vì tin mong ước của mình sẽ thành hiện thực.

 

Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trại mộc, nó được tạo thành máng đựng thức ăn gia súc và đặt trong kho thóc phủ lên bởi một lớp cỏ. Cây thứ hai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thành một chiếc thuyền nhỏ để câu cá. Cây thứ ba bị chặt thành từng khúc và quẳng lại trong bóng đêm. Đây chẳng phải là những điều mà chúng hằng mong đợi.

 

Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đã đến kỳ sinh nở, người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé và máng cỏ đã trở thành chỗ ở ấm áp cho em. Cây thứ nhất cảm nhận cảm nhận được sự quan trọng của nó và hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ.

 

Vài năm sau, một nhóm người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ hai gặp phải một trận bão lớn. Những người trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưng cây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an tòan và sự bình yên cho chủ nhân. Với cây thứ ba, một ngày, có ai đó đã đến và nhặt những khúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thành một hàng rào ngăn chặn thú dữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sức mạnh để đứng vững trên đỉnh đồi này.

 

Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn, đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễn ra đều có chủ đích. Cả ba cây cổ thụ đều thực hiện được những ước mơ của mình, dù cách thức để đạt đến đích cuối cùng không như mong đợi. Cuộc sống sẽ không phụ những kẻ có lòng.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

HỌC CÁCH THẤT BẠI

 

Có thể nhiều người nói cho bạn biết làm sao để thành công. Có hàng nghìn cuốn sách về chủ đề đó. Các kế hoạch và các công thức luôn sẵn có để bất kỳ ai cũng có thể học theo. Nhưng điều mà bạn ít khi tìm thấy là làm sao để thất bại.

 

Bạn biết đó, thành công không bao giờ được bảo đảm, dù bạn có thực hiện đúng công thức đến đâu đi chăng nữa. Tuy nhiên, thất bại là chắc chắn hơn nhiều, và không chỉ một lần, mà có thể là nhiều lần trong cuộc sống của bạn.

 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn không quan tâm đến người khác. Rất nhiều người nghĩ rằng thế giới này đã được tạo ra cho riêng họ, và họ không để ý đến cảm giác của người khác. Đúng ra, điều chúng ta nên làm là chia sẻ hành tinh này với tất cả mọi người.

 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn bắt đầu sự nghiệp bằng cách tìm một công việc thích hợp với bạn. Bạn cần phải hợp với công việc và làm cho mình ngày càng phù hợp hơn. Đơn giản nhất, cho dù bạn mặc quần jeans và áo phông đẹp đến đâu đi chăng nữa thì việc mặc như thế đi xin việc làm sẽ tăng cơ hội thất bại của bạn.

 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn trèo lên chiếc thang sự nghiệp bằng cách giẫm lên người khác. Như một câu nói: “Bạn sẽ gặp lại chính những người đó khi bạn bị rơi xuống”.

 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn không cố gắng sửa lại một hành động sai bất kỳ khi nào có thể.

 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn nhìn thấy một điều xấu mà lại không dám chống lại nó.

 

Bạn sẽ thất bại nếu bạn chịu một việc bất công mà không dám chiến đấu chống lại nó.

 

Bạn sẽ thất bại nếu chỉ biết đánh giá một ai đó qua vẻ bề ngoài. Sẽ thất bại nếu bạn lấy những sai lầm của ngày hôm nay để bỏ đi tất cả những thành công của ngày hôm qua và làm lu mờ những giá trị tốt đẹp sẽ đến vào ngày mai.

 

Bạn sẽ thất bại nếu không biết tin vào chính bản thân mình.

 

Bạn sẽ trải qua những thất bại lớn nhất nếu bạn tin vào câu nói lãng mạn “Tình yêu có nghĩa là bạn không bao giờ phải nói lời xin lỗi”. Bởi vì trong thực tế, bất kỳ một người nào đó có đủ kinh nghiệm cũng sẽ nói rằng tình yêu là ngược lại. Tình yêu là đủ can đảm để nói xin lỗi khi mình sai.

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

CHẠY

 

Ở một đồng cỏ ở Châu Phi có một đàn linh dương, mỗi sáng khi thức dậy chúng đều biết rằng chúng phải chạy nhanh hơn con sư tử nhanh nhất.

Nếu không chúng sẽ bị ăn thịt.

 

 

 

Cùng ở đồng cỏ đó có một đàn sư tử, mỗi sáng khi thức dậy chúng đều biết rằng chúng phải chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất.

Nếu không chúng sẽ bị chết đói.

 

 

 

Điều quan trọng không phải bạn là con sư tử hay con linh dương mà điều quan trọng là mỗi sáng khi thức dậy

bạn hãy bắt đầu chạy.

 

:cheers:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Bây giờ hầu như trẻ con không có thú vui như ngày trước: đó là được ăn quà mỗi khi bà nội và mẹ đi chợ về. Niềm vui ấy được cô đúc thành câu thành ngữ: "Mong như mong mẹ về chợ". Ngày xưa làng tôi nghèo lắm, chủ yếu làm nghề trồng lúa, bẫy chim, bắt tôm cua, cá...Nam giới thì đi bẫy chim , phụ nữ thì đi bắt tôm, cua, cá. Mỗi khi bà nội tôi, hay mẹ tôi đi chợ, tôi thường mong bà hay mẹ tôi chóng về để được ăn quà. Quà ngày xưa chỉ là: bánh đúc, mẩu sắn luộc, cái bánh đa, hay mấy cái kẹo bột, lạc luộc.. cũng có khi là hoa quả như ổi, bưởi, tấm mía...

Vậy mà cũng có lần bà và mẹ tôi cũng quên không mua quà. Bà và mẹ tôi thường hay lấy lý do là: ối trời ơi, hôm nay bị Tây đuổi phải chạy ba chân bốn cẳng nên không mua được quà...Ngày trước khổ như thế đấy các bạn ạ!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Đây là bài diễn văn của Larry Ellison (chủ tịch Oracle) tại Đại học Yale vào lễ tốt nghiệp năm 2000, và cũng vì nó, ông bị lôi ra khỏi sân khấu khi đang diễn thuyết.

" Là SV tốt nghiệp từ Đại học Yale, tôi xin lỗi các bạn nếu có thể chịu đựng phần mở đầu trước, nhưng tôi muốn các bạn làm một điều gì đó cho tôi. Xin hãy nhìn chung quanh bạn. Hãy nhìn người bạn cùng lớp bên trái bạn. Hãy nhìn người bên phải bạn. Bây giờ, hãy xem xét điều này: 5 năm nữa, 10 năm nữa, thậm chí là 30 năm nữa, kì quặc là những người bên trái bạn sẽ trở thành người thua cuộc.

 

Người ngồi bên phải bạn lúc đó cũng là người thua cuộc. Và bạn, người ở giữa, lúc đó sẽ như thế nào? Bạn có thể mong mỏi điều gì hơn? Rút cục bạn cũng sẽ chỉ là một gã thua cuộc mà thôi. Tất cả đều thua. Tất cả. Thực tế, khi tôi tìm kiếm trong số những người ngồi trước mặt tôi hôm nay, tôi không thấy hàng ngàn tia hi vọng cho một ngày mai tươi sáng. Tôi không thấy hàng ngàn người lãnh đạo tương lai cho hàng ngàn ngành công nghiệp. Tôi chỉ thấy hàng ngàn kẻ thua cuộc. Bạn lo lắng? Dễ hiểu thôi. Sau cùng, tôi, Lawrance "Larry" Ellison, người bỏ ĐH nửa chừng, cả gan hùng hồn thốt ra những điều trái lẽ phải như thế trước khoá tốt nghiệp của một trong những viện có uy tín nhất nước này?

 

Tôi sẽ nói cho các bạn biết tại sao. Bởi vì tôi, Lawrence "larry" Ellison, người giàu thứ hai trên hành tinh, là một kẻ bỏ học nửa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Bill Gates, người giàu nhất TG dù sao cũng là một kẻ bỏ học nửa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Paul Allen, người giàu thứ ba trên TG, cũng bỏ ĐH nửa chừng, mà các bạn thì không. Và cứ tính như thế tiếp tục đi. Cho đến Michael Dell, người giàu thứ 9 trên TG và đang ngày một đi lên rất nhanh, dù sao cũng là một kẻ bỏ học giữa chừng, và bạn, vâng, chính lại là bạn, thì không làm như thế. Bạn thấy đảo lộn rồi phải không? Vâng, có thể như thế mà.

 

Và vì vậy, hãy để tôi chọc giận cái tôi trong bạn bằng cách chỉ ra , một cách thẳng thắn, là bằng cấp của bạn chẳng có giá trị gì hết. Phần lớn các bạn, tôi tưởng tượng là , đã trải qua 4-5 năm ở đây. Bằng nhiều cách, bạn cố gắng học và chịu đựng những gì sẽ xảy ra với bạn trong những năm sắp tới. Bạn đã lập ra một thói quen làm việc tốt. Bạn đã thiết lập nên một mạng lưới các mối quan hệ để có thể giúp đỡ bạn khi bạn vấp ngã trên con đường của mình. Và bạn đã tạo ra những gì có quan hệ suốt đời với từ " cách chữa bệnh".

 

Tất cả điều đó đều tốt. Sự thật là bạn sẽ cần đến mạng lưới đó. Bạn sẽ cần những thói quen làm việc chăm chỉ. Bạn sẽ cần "cách chữa bệnh". Bạn sẽ cần nó, vì bạn không bao giờ bỏ học nửa chừng, và chính vì vậy, bạn sẽ không bao giờ ở trong số những người giàu nhất TG. Và chắc chắn theo cách của bạn, bạn sẽ không bao giờ có thể vươn tới thứ 10-11 như Steve Ballmer. Nhưng mà, tôi không nói cho bạn biết là thực sự ông ta đang làm cho ai phải không?Và để có được thành tích đó, ông ta đã phải bỏ học. Hơi trễ, đó là sai lầm lớn. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, nhiều bạn ở đây, hi vọng là đa số các bạn, tự hỏi rằng"Tôi có thể làm cái gì đây? Không còn hi vọng cho tôi nữa sao?"

 

Thật sự là không. Quá trễ rồi. Bạn đã miệt mài quá nhiều, tôi nghĩ là bạn biết là quá nhiều. Bạn sẽ không là người thứ 9. Bạn có một cái mũ dính liền, tôi không ám chỉ đến cái mũ vuông (đồng phục trong lễ tốt nghiệp) mà các bạn đang đội trên đầu. Bạn thực sự thấy lo lắng? Dễ hiểu mà. Vì thế đây có lẽ là dịp tốt đẻ nuôi dưỡng niềm hi vọng.. Không phải là cho các bạn, mà la cho khoá mới sắp tới kia. Các bạn là đồ phế thải rồi.Và chính vì thế, tôi sẽ để các bạn lĩnh mức lương thảm hại 200.000 đôla 1 năm, nơi mà đơn xin vào làm của bạn sẽ được những thằng bỏ học 2 năm trước đây kí.

 

Thay vào đó, tôi muốn mang lại hi vọng cho những bạn mới vào trường. Tôi muốn nói với các bạn là tôi nhấn mạnh điều này: NÊN BỎ HỌC. Hãy xếp đồ đạc, và cả những ý tưởng lại và đừng quay trở lại nữa.Đứng dậy đi. Bỏ học đi.

 

Điều tôi muốn nói với các bạn là cái mũ và áo choàng tốt nghiệp sẽ kéo bạn xuống như những người bảo vệ kia sẽ lôi cổ tôi xuống khỏi sân khấu này....."

 

( Và đến lúc này thì chủ tịch của Oracle bị mời xuống khỏi sân khấu). :cheers:

 

 

:s_big:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Tôi sẽ nói cho các bạn biết tại sao. Bởi vì tôi, Lawrence "larry" Ellison, người giàu thứ hai trên hành tinh, là một kẻ bỏ học nửa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Bill Gates, người giàu nhất TG dù sao cũng là một kẻ bỏ học nửa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Paul Allen, người giàu thứ ba trên TG, cũng bỏ ĐH nửa chừng, mà các bạn thì không. Và cứ tính như thế tiếp tục đi. Cho đến Michael Dell, người giàu thứ 9 trên TG và đang ngày một đi lên rất nhanh, dù sao cũng là một kẻ bỏ học giữa chừng, và bạn, vâng, chính lại là bạn, thì không làm như thế. Bạn thấy đảo lộn rồi phải không? Vâng, có thể như thế mà.

ôi tiếc quá tôi đã chót học hết đại học mất rồi tiếc quá! bây giờ bỏ dở công ăn việc làm về đánh đề làm giầu có được không nhẩy!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

CÀ RỐT, TRỨNGCÀ PHÊ

 

Một cô gái trẻ nói với mẹ của mình rằng cuộc sống thật khó khăn. Cô không biết sẽ tiếp tục như thế nào. Cô muốn buông xuôi vì đã quá mệt mỏi khi mãi phải đấu tranh.

 

Mẹ cô gái sau khi nghe con nói bèn đưa cô vào bếp. Bà đổ đầy nước vào ba cái bình và đặt chúng lên trên ngọn lửa. Chẳng mấy chốc ba bình nước sôi.

 

Trong chiếc bình đầu tiên, bà đặt vào những củ cà rốt, trong chiếc thứ hai bà đặt những quả trứng, và trong chiếc cuối cùng bà đặt những hột cà phê nghiền. Sau đó bà tiếp tục nấu sôi ba chiếc bình, và không nói một lời nào.

 

Khoảng 20 phút sau, bà tắt lửa. Bà vớt những củ cà rốt ra và đặt chúng vào một cái bát. Bà lấy những quả trứng ra và đặt vào một cái bát khác. Bà lại lấy muôi múc cà phê ra và đặt vào cái bát thứ ba. Quay sang cô con gái, bà hỏi:

 

- “Nào, con hãy nói cho mẹ biết, con nhìn thấy gì?”.

 

- “Dạ, cà rốt, trứng và cà phê”. Cô con gái trả lời rồi hỏi: “Mẹ, điều đó có nghĩa là gì?”.

 

Bà mẹ giải thích rằng mỗi một thứ trong đó đã gặp điều kiện khó khăn như nhau, đó là nước sôi. Mỗi thứ có phản ứng khác nhau. Cà rốt khi chưa bỏ vào nước thì cứng, rắn và dai. Tuy nhiên, sau khi bị bỏ vào nước sôi, nó mềm đi và trở nên yếu ớt.

 

Quả trứng vốn rất dễ vỡ. Lớp vỏ ngoài mỏng manh của nó đã bảo vệ lớp chất lỏng bên trong nó, nhưng sau khi được đặt vào trong nước sôi, phần bên trong quả trứng cứng lại.

 

Những hột cà phê nghiền thì khác. Sau khi bị bỏ vào nước sôi, chúng đã biến đổi nước.

 

“Con là gì?” - bà mẹ hỏi cô con gái. “Khi một hoàn cảnh bất lợi gõ cửa nhà con, con sẽ phản ứng thế nào? Con là củ cà rốt, quả trứng hay hột cà phê?”.

 

Người mẹ giải thích tỉ mỉ cho cô con gái: “Con là củ cà rốt, dường như rất mạnh mẽ, nhưng khi bị đau và gặp hoàn cảnh bất lợi, con yếu mềm và mất đi sức mạnh?

 

Hay con là quả trứng bắt đầu với một trái tim mềm yếu nhưng qua khó khăn lại trở nên cứng rắn? Một số người dễ bị lung lay tinh thần, nhưng sau một cái chết, sự chia ly, những khó khăn về tài chính, họ trở nên cứng nhắc, mặc dù cái vỏ bên ngoài vẫn thế.

 

Hoặc có thể con giống cà phê. Cà phê thực sự làm thay đổi nước nóng, chính là thay đổi hoàn cảnh mang lại nỗi đau.

 

Khi nước bị nóng, cà phê tỏa ra hương vị của nó. Nếu con giống như cà phê, con sẽ sống tốt đẹp hơn và có thể thay đổi tình thế xung quanh con, khi mọi thứ đang trở nên tồi tệ nhất.

 

Trước những ngày tháng đen tối nhất và trước những thử thách cam go nhất, con sẽ nâng bản thân mình lên một tầm cao mới. Sau này khi con gặp hoàn cảnh bất lợi, hãy nhớ tự hỏi mình: “Tôi sẽ là một củ cà rốt, một quả trứng hay là cà phê?”.

 

Cầu mong bạn có đủ niềm vui để làm cho cuộc sống của mình thật ngọt ngào, có đủ thử thách để khiến bạn mạnh mẽ, có đủ đau thương để sống có tình người và có đủ hy vọng để hạnh phúc.

 

Người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải có tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất; họ chỉ hoàn thành hầu hết tất cả những gì xuất hiện trên con đường đời của họ.

 

Tương lai tươi sáng nhất sẽ luôn dựa trên một quá khứ bị lãng quên. Bạn không thể tiếp bước trong cuộc sống nếu như chưa vượt qua những thất bại và nỗi đau trong quá khứ.

 

Khi bạn được sinh ra, bạn khóc và mọi người quanh bạn mỉm cười. Hãy sống cuộc sống của bạn để đến ngày cuối cuộc đời, bạn là người mỉm cười còn mọi người quanh bạn khóc.

 

Theo TruthBook

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chiếc phong bì màu trắng

________________________________________

 

Bố tôi rất ghét ngày lễ tết, không phải là ghét những truyền thống và phong tục, mà là phần "thương mại hoá": việc chi tiêu quá mức, việc cuống cuồng chạy ra siêu thị vào những phút cuối cùng để mua một chiếc cravat cho chú Harry hay một chiếc lược cho bà, những món quà được tặng trong sự vội vã chỉ vì không thể nghĩ ra thứ gì khác.

 

Là con cả và là người "thân" với bố nhất, tôi luôn biết rõ bố cảm thấy thế nào. Chính vì vậy, tới một năm, tôi quyết định không mua tặng bố những món quà thông thường.

Em út của tôi, Kevin, năm đó 8 tuổi. Ngay trước kỳ nghỉ cuối năm, nó cùng đội đấu kiếm của trường "thi đấu giao hữu" với đội đấu kiếm của trại trẻ mồ côi. Đa số những cậu bé trong đội đấu kiếm đó là người da đen, các em mặc những bộ quần áo cũ, thậm chí sờn rách, trái ngược với đội quân hùng hậu của trường Kevin, tất cả đều mặc đồng phục màu xanh với những chiếc mũ bảo vệ bóng loáng.

 

Khi trận đấu bắt đầu, tôi giật mình vì nhìn thấy đội đấu kiếm của trại trẻ mồ côi tham gia mà không hề có mũ bảo vệ. Có lẽ đó là món đồ xa xỉ mà họ không thể mua được.

Tất nhiên, kết cục là đội của trường Kevin đã nuốt chửng đội trại trẻ mồ côi. Nhưng mỗi khi một cậu bé da đen bị thua, cậu ta vẫn cúi chào và mỉm cười tự tin, một kiểu tự hào của trẻ con khi chưa biết nỗi buồn thất bại.

 

Bố ngồi cạnh tôi lắc đầu buồn bã:

 

- Giá như chỉ một cậu bé da đen thắng được... - Bố nói - Chúng rất có tiềm năng, nhưng thua liên tục thế này có thể làm chúng nhụt chí...

 

Bố tôi rất yêu trẻ con và hiểu chúng, vì bố từng làm huấn luyện viên cho đội bóng đá và bóng chày nhi đồng.

 

Đó là khi ý tưởng về một "món quà" cho bố xuất hiện. Ngay chiều hôm đó, tôi "mổ lợn" và đi mua 12 chiếc mũ bảo vệ, rồi gửi đến đội đấu kiếm của trại trẻ mồ côi mà không đề tên người gửi.

 

Vào đêm giao thừa, tôi đặt một chiếc phong bì trắng vào giữa những món quà mọi người gửi đến cho bố. Trong đó, tôi viết về việc tôi đã làm và nói rằng đó là món quà tôi tặng bố. Bố chưa bao giờ vui như thế.

 

Và cứ thế mỗi lần năm mới đến, khi thì tôi gửi cho những trẻ em khuyết tật một ít sách, khi thì gửi một "tài khoản" cho cậu bé ở phố bên cạnh mới bị cháy nhà....

 

Và cứ như thế chiếc phong bì trắng luôn là món quà được bố mở cuối cùng, và đọc cho các em tôi cùng nghe, trong khi tôi đứng bên cạnh bố, đỏ mặt vì tự hào.

 

Đầu năm ngoái, bố tôi đã mất vì ung thư. Vào những ngày cuối năm, tôi quá buồn bã tới mức chẳng nghĩ tới việc chuẩn bị một món quà nào cho ai. Và cũng chẳng chuẩn bị một chiếc phong bì trắng nào.

 

Nhưng sáng hôm sau, tôi thấy trên bàn có tới ba chiếc phong bì trắng. Mỗi đứa em tôi đã làm một chiếc phong bì, kể lại những việc tốt mình đã làm. "Truyền thống" của gia đình tôi đã "lan truyền" tới các em tôi, và tôi chắc chắn rằng sẽ còn kéo dài nữa. Dù bố tôi không còn đọc những phong bì màu trắng vào ngày đầu năm, nhưng tôi tin rằng bố vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi, bất kỳ thời điểm nào.

 

:leluoi:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Ý NGHĨA CUỘC ĐỜI

"Bạn có biết tại sao bạn sống trên đời này? Sự tồn tại của bạn có ý nghĩa như thế nào? Bạn sống cho ai và vì ai ?"

 

Tôi đặt một câu hỏi và nhận được các câu trả lời. Không nhiều, và thường rất ngắn. Một số trích từ trong sách vở, một số không (hoặc có thể tôi không biết), nhưng tất cả đều đáng để suy ngẫm.

 

Tôi xin chia sẻ với bạn những gì tôi nhận được...

 

Một trong những người gửi đến tôi câu trả lời sớm nhất đã nói thế này:

"Tôi sống vì chính tôi. Tôi là tất cả đối với tôi. Tôi sống vì tôi là tôi. Như thế còn chưa đủ sao?"

 

Hoá ra đó lại là một câu hỏi: Sống vì mình, thế vẫn không đủ ư?

 

"Lý do cao đẹp để tôi sống... là để báo hiếu cho bố mẹ. Vì sinh ra là đã nợ bố mẹ một, được nuôi dưỡng là đã nợ bố mẹ mười, và được yêu thương chắc là nợ đời tôi chẳng bao giờ trả hết."

Sống để trả ơn Người...

"Tôi sống vì một người mà tôi chưa gặp, người mà tôi sẽ hy sinh hết mình vì anh ta, người mà tôi sẽ yêu bất kể khi nào miễn tôi còn sống."

Sống vì tình yêu...

 

"Vì chính tôi và những người quan tâm đến tôi, tôi sống. Sống sao cho ngày tôi sinh ra, tôi khóc khi mọi người cười và ngày tôi chết đi, tôi vẫn cười khi mọi người khóc."

 

Và sống vì mọi người... (Và có lẽ bạn đã nghe qua câu này ở đâu đó rồi, phải không?)

 

Tuy nhiên tôi cũng nhận được những câu trả lời "không phải là câu trả lời".

 

"Ý nghĩa? Sống trên đời cũng cần ý nghĩa sao? Được sống, đó là lẽ tự nhiên của cuộc đời. Dù ta có thế nào, làm gì, thì cuộc sống vẫn cứ trôi..."

Có lẽ tôi tạm hiểu "câu trả lời" này như sau: Sống không mang ý nghĩa, vì sống đã là một ý nghĩa rồi.

 

Hay có người đã trả lời tôi bằng một câu của Nguyễn Khải trong Mùa Lạc:

 

"Muốn chết nhưng đời còn dài nên phải sống."

 

Bất ngờ, tôi chợt có một suy nghĩ, và tự cười: Sống vì ta phải sống thôi sao? Ừ, có thể lắm chứ.

 

Và...

"Tôi tồn tại vì tôi sinh ra để tồn tại và sẽ tồn tại theo cách mà tôi muốn tồn tại."

 

Với họ, sống là như thế. Vậy còn bạn, bạn đã bao giờ tìm cho mình câu trả lời?

Về phần tôi, tôi không đưa ra nhận định câu nào đúng, câu nào sai. Tất cả là câu trả lời, nhưng có thể chẳng là gì cả. Một lúc nào đó, bạn có thể thay đổi, hoặc chẳng bao giờ.

Duy có một điều tôi tin rằng đúng và muốn chia sẻ nó với bạn: Ý nghĩa cuộc sống và giá trị của sự tồn tại là điều ta phải đi tìm suốt cuộc đời. Đừng bao giờ bỏ cuộc cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, vì chỉ khi đó, bạn mới thấu hiểu hết giá trị của cuộc đời.

 

Cuối cùng, xin kết thúc bằng một câu nói nổi tiếng của William Shakespeare trong vở kịch The Tempest: "We are such stuff as dreams are made on."

*************************************

 

Tôi vẫn chưa sống hết đời để có câu trả lời chính xác cho riêng mình. Bây giờ, nó vẫn còn là một bí mật, và tôi sẽ không nói ra điều đó cho đến khi "thấu hiểu hết giá trị của cuộc đời mình" :leluoi:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

CÓ NHỮNG NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI BẠN

 

Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ… ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

 

Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

 

Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .

 

Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình : "Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy?"

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.

 

-_- :o

 

 

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Có 1 đôi trai gái đèo nhau long nhong trên cái xe đạp Quốc, khi đến 1 cái dốc, bất ngờ cô gái ôm cổ chàng trai hôn đắm đuối. Chàng trai thích chí cũng đắm đuối theo nhắm tịt cả mắt lại chả bít đất trời đâu. Xe bon bon xuống dốc, hai bên đường hoa cỏ reo vui... Chàng trai trượt tay lái, cả 2 la oai oái... Bốp... Rầm... Xoành...Cái cột điện ở đâu xuất hiện. Hôm sau, chàng trai hớn hở ôm cánh tay bó bột chạy cà nhắc đến phòng cô gái, 4 mắt nhìn nhau cười tươi như mếu. "Em gẫy mấy cái răng?" - Chàng trai âu yếm hỏi. " 5 cái"- Cô gái cười e thẹn. " Để anh lấy xe lăn đưa em ra ngoài chơi nhé". (the end)

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Có một chàng trai trẻ khỏe mạnh tìm việc làm. Anh được nhận làm ở một xưởng gỗ. Anh rất hài lòng về công việc này và luôn cố gắng làm tốt. Người chủ chỉ cho anh cánh rừng nơi anh sẽ làm việc.

 

Ngày đầu tiên, anh chặt được 18 cây. Người chủ khen ngợi và khuyến khích anh. Được động viên, anh cố gắng hơn ngày hôm sau, nhưng chỉ được 15 cây. Ngày thứ ba, anh cố gắng hơn nữa, nhưng vẫn chỉ được có 10 cây.

 

Mỗi ngày trôi qua, ngày hôm sau anh luôn làm được ít hơn ngày hôm trước. Anh không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra và tự nhủ mình. Anh tới xin lỗi người chủ và nhận được câu hỏi:

 

- Lần cuối cùng anh mài rìu của mình là bao giờ??

 

Anh trả lời:

 

- Tôi không có thời gian để mài rìu!! Tôi rất bận làm việc!

 

Cuộc sống là thế, chúng ta luôn bận rộn với cuộc sống, với những toan tính mà quên đi nhiều điều. Chúng ta quên rằng cuộc sống cũng có những điều cần phải chăm lo, những thứ cần chúng ta quan tâm, cũng như anh chàng kia đáng ra cần quan tâm hơn tới chiếc rìu của mình.

 

-_-

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Mỗi ngày trôi qua, ngày hôm sau anh luôn làm được ít hơn ngày hôm trước. Anh không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra và tự nhủ mình. Anh tới xin lỗi người chủ và nhận được câu hỏi:

- Lần cuối cùng anh mài rìu của mình là bao giờ??

Anh trả lời:

- Tôi không có thời gian để mài rìu!! Tôi rất bận làm việc!

 

Theo tôi, lý do để người thợ chán nản với công việc, không phải là người ấy không biết mài rìu! Nguyên nhân chính là người ấy thất vọng vì công việc không đúng với sở thích của mình. Đó chỉ là cái cớ, để người ấy từ chối công việc nên đã nói một câu rất "bí hiểm" là :" tôi không có thời gian để mài rìu!". Qua câu:" Anh không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra..." ta thấy rõ tác giả hoá thân vào nhân vật, chứ không còn là người đứng vai trò kể lại câu chuyện mà mình quan sát. Nếu tác như xử lý tình tiết này khéo, kết cấu câu chuyện sẽ chặt chẽ hơn.

 

Đọc mẩu chuyện trên, tôi lại nhớ đến câu chuyện mà có lần tôi được nghe pccc kể:

Có một nhóm người chuyên lừa đảo để kiếm tiền của những người nghèo, không có công ăn việc làm. Họ bầy ra cách là tuyển lao động cho công ty liên doanh MONEXE. Muốn được vào làm tại công ty liên doanh MONEXE này, phải nộp tiền phí môi giới việc làm. Rất nhiều người nhẹ dạ cả tin đã sa bẫy! Tiền mất mà vẫn không có công ăn việc làm....ưng ý.

Sau mới vỡ lẽ ra ... MONEXE đó là các nghề MỘC - NỀ - XẺ ! Muốn làm được nghề này phải ...học...phải đóng học phí!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Biết tận hưởng những niềm vui nhỏ trong cuộc sống. Đó là một trong những bí quyết của hạnh phúc. Người Nhật Bản thường kể câu chuyện như sau:

 

Một người đàn ông nọ đi qua một cánh đồng, thình lình bị cọp đuổi... Anh ta chạy bán sống bán chết mà vẫn không tìm ra chỗ dung thân. Anh chạy mãi để rồi cuối cùng thấy mình đứng bên bờ vực thẳm. Phía sau lưng, con cọp vẫn không buông tha. Không còn biết làm gì nữa, người đàn ông phải lấy sức để đu lên một cành cây bắc qua vực thẳm. Nhìn xuống dưới thung lũng, anh ta lại thấy một con cọp khác cũng đang nằm chờ chực. Người đàn ông đáng thương chỉ còn niềm hy vọng duy nhất: đó là nằm chờ đợi cho đến khi hai thú vật mệt mỏi bỏ đi...

 

Chờ đợi trong lo sợ vẫn là cực hình lớn lao nhất đối với con người. Giữa lúc anh ta đang phải chiến đấu với sợ hãi và mệt mỏi, thì tình cờ bỗng có hai con chuột bỗng từ đâu xuất hiện trên chính cành cây anh đang đu vào. Hai con vật bắt đầu gặm nhấm lớp vỏ xung quanh cành cây. Bình thường, chuột là một trong những loài thú mà anh gớm ghiếc nhất vì sự dơ bẩn của nó. Tiếng kêu của nó cũng là một âm thanh làm cho lỗ tai anh khó chịu. Thế nhưng, trong cơn sợ hãi tột cùng này, người đàn ông bỗng nhìn thấy hai con chuột thật đáng yêu. Những hàm răng mũm mĩm của chúng trông dễ thương làm sao! Tiếng kêu của hai con vật cũng trở thành một âm thanh êm dịu hơn tiếng gầm thét của hai con cọp. Giữa lúc anh đang theo dõi từng động tác của hai con chuột, thì một con chim bỗng từ đâu bay lại, thả rớt trên cành cây một trái dâu rừng. Anh đưa tay nhặt lấy trái dâu và thưởng thức hương vị ngọt ngào của trái rừng bỗng nên thơ đáng yêu lạ lùng...

 

Bí quyết của hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏ trong cuộc sống mỗi ngày. Có những ngày tù đày, chúng ta mới thấy được giá trị của hai chữ tự do. Có sống xa gia đình, chúng ta mới nhung nhớ những ngày sống bên những người thân. Có những lúc nằm quằn quại trên giường bệnh, chúng ta mới thấy được giá trị của sức khỏe... Cuộc sống của chúng ta tràn ngập những niềm vui nhỏ mà chỉ khi nào mất đi, chúng ta mới cảm thấy luyến tiếc.

 

-_-

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Những vết thương có làm bạn yếu đi?

Steve Goodier

 

0o0*********0o0

 

Tác giả Po Bronson, trong cuốn sách "Tại sao tôi lại yêu quý những con người này?", đã kể một câu chuyện có thật về một cây Đu kì lạ. Cái cây này được trồng vào nửa đầu của thế kỉ 20 ở một trang trại gần Beulah, bang Michigan (Mỹ). "Cuộc đời" nó là cả một câu chuyện đáng để chúng ta nhắc tới.

 

Vào những năm 1950, trong trang trại kia có nuôi một con bò lớn, người ta dùng xích buộc con bò vào cây đu. Nhiều khi nó bực tức hoặc phấn khích, liền chạy quanh cây Đu, kéo theo sợi dây xích kim loại nặng trịch. Sợi xích này đã nghiến thành một đường rãnh hằn rất rõ trên lớp vỏ cây, ở đoạn cách mặt đất khoảng một mét. Nhưng ko hiểu vì sao mà sợi xích vẫn ko thể quật ngã hay làm cái cây khô héo.

 

Sau vài năm, gia đình nông dân sống trong trang trại chuyển nhà, mang cả con bò lớn đi theo. Họ cắt sợi dây xích, nhưng lại bỏ mặc vòng xích quấn chặt quanh cây Đu. Nhiều năm tháng nữa, lớp vỏ cây dần dần hàn gắn vết thương, phủ lấp cả vòng xích hoen gỉ.

 

Thế rồi đến một năm, một thảm họa đã dội xuống Michigan, đó là Dịch Cây Đu Hà Lan ( dịch nấm cây đu bị loài bọ trên vỏ cây làm lây lan). Tất cả các cây đu trong vùng đều bị nhiễm bệnh và chết. Ai cũng cho rằng cây đu già cỗi trong trang trại cũng sẽ chịu chung số phận. Người ta đã định chặt cây đu xuống, rồi chẻ nó ra làm củi trước khi cây Đu chết và rất có thể đổ sầm xuống khi có gió bão. Nói vậy, nhưng cuối cùng, họ lại không nỡ lòng chặt cây Đu già dường như đã trở thành một người bạn thân của gia đình. Thế là họ quyết định cứ để thiên nhiên làm công việc của mình.

 

Nhưng thật kì lạ: Cây Đu không chết. Năm này qua năm khác, nó vẫn đứng nguyên, vươn cao kiêu hãnh. Ko ai hiểu được tại sao lại có một cây đu duy nhất sống được trong cả vùng! Các nhà nghiên cứu bệnh thực vật của trường Đại học bang Michigan đến xem xét cái cây kì lạ. Họ nhìn kỹ "vết sẹo" do sợi xích kim loại để lại trên thân cây - lúc này đã hầu như được che phủ bởi vỏ cây, còn sợi xích thậm chí bị ăn mòn.

 

Các nhà nghiên cứu thực vật cho rằng chính sợi xích đã cứu cây Đu. Lý do là cây đã hấp thu quá nhiều sắt từ sợi xích hoen gỉ, đến mức nó trở nên miễn dịch với các bệnh nấm!

 

Có nhiều người nói rằng những gì không hạ gục được bạn thì sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn. Hay như Emest Hemingway viết: "Cuộc sống làm gãy vỡ tất cả chúng ta, nhưng rồi sau đó, rất nhiều người trong số chúng ta lại trở nên mạnh mẽ nhất chính ở những điểm đã bị gãy vỡ".

 

Nếu có bao giờ bạn đến thăm Beulah, bang Michigan, hãy tìm cây Đu tuyệt vời đó. Nó tỏa rộng tới 20m với vòm lá xanh tươi, đẹp như một chiếc vương miện. Chu vi thân cây phải đến gần 4m.

 

Và bạn đừng quên tìm vết thương mà sợi xích đã để lại trên cây. Nó như một lời nhắc nhớ rằng dù có những tổn thương, những thiệt thòi, nhưng chúng ta cũng vẫn có những hy vọng! Vì nếu chúng ta không gục ngã bởi những vết thương, thì chúng sẽ cho chúng ta sức mạnh cần thiết để đối mặt, vượt qua và sống sót trước nhiều thử thách. Chúng thực sự có thể khiến chúng ta trở thành những con người mạnh mẽ hơn, và tốt đẹp hơn.

 

:leluoi: :s_big:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Những vết thương có làm bạn yếu đi?

Steve Goodier

 

0o0*********0o0

 

 

Có nhiều người nói rằng những gì không hạ gục được bạn thì sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn. Hay như Emest Hemingway viết: "Cuộc sống làm gãy vỡ tất cả chúng ta, nhưng rồi sau đó, rất nhiều người trong số chúng ta lại trở nên mạnh mẽ nhất chính ở những điểm đã bị gãy vỡ".

 

 

:leluoi: :s_big:

 

đúng như các cụ cổ xưa nói gương vỡ lại lành !

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

0

zero

 

Bạn sẽ làm gì khi có một ngày thức dậy thấy bên mình không còn gì nữa cả. Tiền trong túi không còn, việc làm không có, người yêu chia tay, bạn bè, gia đình ở xa... Cuộc sống coi như mất hết ý nghĩa. Vậy mà đến lúc đó, tôi lại tự dưng mỉm cười.

 

Con số không tròn trĩnh để người ta soi mình vào đó và chợt nhận ra những thất bại. Như một chiếc gương soi trung thực để thấy ta từ thuở tập bò, tập đi vội vàng tập chạy rồi thì .... té ngã. Có kẻ té rồi nằm luôn, có kẻ gượng dậy để ... té tiếp. Trong suốt cuộc đời bao nhiêu lần ta ngã, bao nhiêu lần đứng dậy ta có nhớ hết không?

 

Khi tiền trong túi không còn, tôi nghĩ đến hàng triệu người trên thế giới vẫn còn đang đói khát. Khi việc làm không có tôi tin cũng có hàng triệu người khác cũng đang chạy đôn chạy đáo tìm việc như mình. Khi tình yêu vỡ tan, tôi viết thêm vào thời gian biểu của mình một số giờ học thêm hoặc đi ngủ. Và rồi tôi mìm cười. Cuộc sống vẫn cứ trôi. Đôi khi ta chao đảo. Rồi sau đó ta sẽ nhận ra và lấy lại thế quân bình. Một câu danh ngôn nào đấy đại ý là như vậy. Hình như tôi là người lạc quan.

 

Và khi người ta no đủ, người ta sẽ không thể có được cảm giác thử sức khao khát và hy vọng. Bởi vậy cho đến già ta vẫn cứ là bé thơ khi chơi thứ đồ chơi này đến chán ngấy rồi lại đòi thứ khác. Tôi khao khát no đủ nhưng sẽ chẳng bao giờ no đủ. Lúc biết mình đang đi vào cái vòng tròn của con số không, tôi sẽ hít một hơi dài rồi vùng vẫy. :s_big:

 

Có biết bao nhiêu người trên Trái Đất này tìm ý nghĩa cuộc sống bằng cách ban tặng cuộc đời mình đến những nơi xa xôi, những người cùng khổ. Thế thì tại sao ta thấy đời mất hết ý nghĩa khi lại bắt đầu bằng bàn tay trắng

 

Hãy cứ tin đi, bằng cách mỉm cười khi mình thất bại, sẽ thấy cuộc đời lại mỉm cười. Khi ta không còn gì hết, không có gì hết, đời sẽ ban tặng ta một cái gì đó mới mẻ hơn, hạnh phúc hơn. Sau hạnh phúc là bất hạnh, đi hết bất hạnh rối sẽ gặp hạnh phúc. Điều đó chẳng phải là quy luật sao?

 

Theo Chicken Soup

 

:P :leluoi:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

1- Khi yêu ai đó, đừng viết tên họ vào hình trái tim mà hãy viết vào đường XLINE. Bởi vì đường XLINE không có điểm bắt đầu và điểm cuối.

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

SÁNG NGÀY MAI...

 

Ngư dân cuối cùng sống sót trong vụ bão đánh đắm tàu trôi dạt đến một hoang đảo. Khi anh tỉnh lại, bốn bề mênh mông biển nước, xung quanh là những mảnh ván vỡ của tàu, còn ngư trường quen thuộc thì đã lùi xa rất xa. Mệt mỏi, hoảng loạn và tuyệt vọng, anh liên tục lẩm nhẩm cầu khẩn một phép mầu kỳ lạ xảy ra, nhưng cảm thấy vô vọng.

 

Kiệt sức và chán nản vì chờ đợi, anh quyết định dựng lên một cái lều nhỏ làm bằng những mảnh vỏ tàu để chống lại thời tiết khắc nghiệt trên đảo và chứa những tài sản cuối cùng mà anh còn giữ được.

 

Sang ngày thứ sáu của cuộc sống trên hoang đảo, sau chuyến lặn lội tìm kiếm thức ăn trên đảo, anh quay lại bờ biển với căn lều khi trời đã tối. Nhưng chưa kịp tới gần nó thì một tia sét giáng thẳng xuống làm căn lều bốc cháy dữ dội, khói bốc ngùn ngụt. Suy nghĩ đầu tiên đến với anh là mình thật bất hạnh, đến một chỗ nương thân cũng chẳng còn và tất cả với anh coi như đã hết.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, chàng ngư phủ bất hạnh bị đánh thức bởi tiếng còi của một chiếc tàu thủy đang tiến lại gần đảo. Nó đến để cứu anh.

 

- Làm sao các anh biết tôi đang ở đây? - Anh hỏi vị thuyền trưởng sau khi đã yên vị trên tàu.

 

- Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cấp cứu, lửa cháy và khói bốc cao từ phía đảo. Đó chẳng phải là tín hiệu kêu cứu của anh sao?

 

Con người thường dễ nản chí khi mọi việc trở nên tồi tệ, và hầu như quên mất rằng, mọi việc có thể hoàn toàn thay đổi vào "sáng sớm ngày hôm sau...".

 

:cheers: B)

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
SÁNG NGÀY MAI...

 

Ngư dân cuối cùng sống sót trong vụ bão đánh đắm tàu trôi dạt đến một hoang đảo. Khi anh tỉnh lại, bốn bề mênh mông biển nước, xung quanh là những mảnh ván vỡ của tàu, còn ngư trường quen thuộc thì đã lùi xa rất xa. Mệt mỏi, hoảng loạn và tuyệt vọng, anh liên tục lẩm nhẩm cầu khẩn một phép mầu kỳ lạ xảy ra, nhưng cảm thấy vô vọng.

 

Kiệt sức và chán nản vì chờ đợi, anh quyết định dựng lên một cái lều nhỏ làm bằng những mảnh vỏ tàu để chống lại thời tiết khắc nghiệt trên đảo và chứa những tài sản cuối cùng mà anh còn giữ được.

 

Sang ngày thứ sáu của cuộc sống trên hoang đảo, sau chuyến lặn lội tìm kiếm thức ăn trên đảo, anh quay lại bờ biển với căn lều khi trời đã tối. Nhưng chưa kịp tới gần nó thì một tia sét giáng thẳng xuống làm căn lều bốc cháy dữ dội, khói bốc ngùn ngụt. Suy nghĩ đầu tiên đến với anh là mình thật bất hạnh, đến một chỗ nương thân cũng chẳng còn và tất cả với anh coi như đã hết.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, chàng ngư phủ bất hạnh bị đánh thức bởi tiếng còi của một chiếc tàu thủy đang tiến lại gần đảo. Nó đến để cứu anh.

 

- Làm sao các anh biết tôi đang ở đây? - Anh hỏi vị thuyền trưởng sau khi đã yên vị trên tàu.

 

- Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cấp cứu, lửa cháy và khói bốc cao từ phía đảo. Đó chẳng phải là tín hiệu kêu cứu của anh sao?

 

Con người thường dễ nản chí khi mọi việc trở nên tồi tệ, và hầu như quên mất rằng, mọi việc có thể hoàn toàn thay đổi vào "sáng sớm ngày hôm sau...".

 

:cheers: B)

Ngay đêm hôm đó, anh cùng thủy thủ đoàn trên đường trở về đất liền. Thật không may, tàu bị va vào đá ngầm và đắm. Sáng hôm sau, anh tỉnh lại thấy xung quanh thật tươi sáng. Anh hỏi một người gần đó xem đây là đâu, có gần với nhà anh không. Họ trả lời không biết địa điểm mà anh vừa nói, còn đây là thiên đường.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
SÁNG NGÀY MAI...

 

Ngư dân cuối cùng sống sót trong vụ bão đánh đắm tàu trôi dạt đến một hoang đảo. Khi anh tỉnh lại, bốn bề mênh mông biển nước, xung quanh là những mảnh ván vỡ của tàu, còn ngư trường quen thuộc thì đã lùi xa rất xa. Mệt mỏi, hoảng loạn và tuyệt vọng, anh liên tục lẩm nhẩm cầu khẩn một phép mầu kỳ lạ xảy ra, nhưng cảm thấy vô vọng.

 

Kiệt sức và chán nản vì chờ đợi, anh quyết định dựng lên một cái lều nhỏ làm bằng những mảnh vỏ tàu để chống lại thời tiết khắc nghiệt trên đảo và chứa những tài sản cuối cùng mà anh còn giữ được.

 

Sang ngày thứ sáu của cuộc sống trên hoang đảo, sau chuyến lặn lội tìm kiếm thức ăn trên đảo, anh quay lại bờ biển với căn lều khi trời đã tối. Nhưng chưa kịp tới gần nó thì một tia sét giáng thẳng xuống làm căn lều bốc cháy dữ dội, khói bốc ngùn ngụt. Suy nghĩ đầu tiên đến với anh là mình thật bất hạnh, đến một chỗ nương thân cũng chẳng còn và tất cả với anh coi như đã hết.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, chàng ngư phủ bất hạnh bị đánh thức bởi tiếng còi của một chiếc tàu thủy đang tiến lại gần đảo. Nó đến để cứu anh.

 

- Làm sao các anh biết tôi đang ở đây? - Anh hỏi vị thuyền trưởng sau khi đã yên vị trên tàu.

 

- Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cấp cứu, lửa cháy và khói bốc cao từ phía đảo. Đó chẳng phải là tín hiệu kêu cứu của anh sao?

 

Con người thường dễ nản chí khi mọi việc trở nên tồi tệ, và hầu như quên mất rằng, mọi việc có thể hoàn toàn thay đổi vào "sáng sớm ngày hôm sau...".

 

:cheers: B)

Đây là lời cảm ơn thứ 300 của các thành viên CADviet dành cho happyfeet,chúc bác luôn vui vẻ và post thêm nhiều bài nữa.Cám ơn vì câu truyện

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Ngay đêm hôm đó, anh cùng thủy thủ đoàn trên đường trở về đất liền. Thật không may, tàu bị va vào đá ngầm và đắm. Sáng hôm sau, anh tỉnh lại thấy xung quanh thật tươi sáng. Anh hỏi một người gần đó xem đây là đâu, có gần với nhà anh không. Họ trả lời không biết địa điểm mà anh vừa nói, còn đây là thiên đường.

 

ZEEE MAY QUÁ NHỈ ! THIÊN ĐÀNG ĐÓ NHA :cheers:

 

Đây là lời cảm ơn thứ 300 của các thành viên CADviet dành cho Happyfeet, chúc bác luôn vui vẻ và post thêm nhiều bài nữa.Cám ơn vì câu truyện

 

:cheers: Cám ơn cái thanks thứ 300 nhiều nhiều :cheers:

 

Những cảm giác bình thường tuyệt vời

 

Đó là khi:

 

- Chợt hiểu ra rằng mình đang được yêu thương. :cheers:

 

- Cười nhiều đến mức thấy... đau cả miệng. :lol2:

 

- Nhận được một ánh mắt "đặc biệt". B)

 

- A, mình có email. :cheers:

 

- Nghe thấy bài hát mình ưa thích trên tivi, trong quán cà phê, trên xe buýt ... ( chứ không phải tự bật CD)

 

- Chui trong chăn và nghe mưa rơi bên ngoài.

 

- Bước ra khỏi phòng thi ( sau khi làm được bài, tất nhiên :s_big: )

 

- Nhận được điện thoại của một người bạn ở xa. :)

 

- Tìm được tờ 1000đ (hay 500đ thôi cũng được) trong túi áo khoác mà đã không sờ đến từ năm ngoái. ;) (cái này hơi bị thường xuyên :P )

 

- Mở cuốn album cũ và ngắm hình ảnh của mình từ hồi còn bé tí. Mình đã từng bé thế này ư? :o

 

- Có ai đó nói rằng mình rất tuyệt. B)

 

- Gặp bạn bè. (everyday)

 

- Nghe một người nói lại rằng một người khác nói điều gì đó tốt đẹp về mình. ^_^

 

- Tỉnh dậy sớm và chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật và có thể ngủ thêm một chút. (hơi bị hiếm T_T)

 

- Mơ một giấc mơ đẹp. ^_^

 

- Uống sữa đậu nành nóng.

 

- Tìm được lời bài hát mà mình thích, để mình có thể hát theo mà không ngại rằng mình hát sai.

 

- Tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy một- người- đặc- biệt nào đó. :blush:

 

- Nghe thấy tiếng cười của đứa bạn thân hay của người - ấy ^^.

 

- Gặp một người bạn cũ đã lâu không liên lạc và chợt thấy rằng người đó vẫn không thay đổi, vẫn quý mến bạn như trước. :cheers:

 

- Nhìn khuôn mặt của một người khi họ mở món quà mà bạn đã chuẩn bị rất công phu. (surprise ;) )

 

-Tỉnh dậy mỗi sáng và nghĩ rằng mình sẽ có một ngày tốt đẹp. :)

 

- Mỗi ngày vào Cadviet và thấy số thanhs của mình được tăng lên, bài mình post có ý kiến (bất luận là ý kiến gì B) ) :s_big:

 

Đó là những cảm giác rất bình thường nhưng cũng rất tuyệt vời. Bạn hãy cùng tôi tận hưởng để biết mình đang hạnh phúc nhé ;) .

 

:) :)

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay

×