Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
lamtecco2

Mỗi ngày một câu chuyện cười

Các bài được khuyến nghị

Lộn:

 

Một anh chàng phải đáp xe lửa tốc hành đi ăn cưới nơi thành phố lân cận. Chỉ còn 10 phút nữa là tầu chạy, anh mới phát giác là mình bị đi chảy, ướt cả quần, dơ cả áo, anh vội chạy vào quán bán quần aó trong ga, chọn được cái quần và cái áo thung rất vừa. Anh tiến tới quầy tính tiền, đưa xếp quần áo mới chọn được cho cô thâu nhân viên, mới hay là không đủ tiền mua cả áo lẫn quần. Vừa để ý mò túi, ngắm ví, anh vừa bối rối nói với cô thâu ngân viên:

 

- Tôi không đủ tiền mua cả hai, vậy tôi chỉ mua cái quần thôi.

 

Còi tầu đã rú lên báo hiệu tầu khởi hành, anh vội cầm gói đồ nhảy vội lên toa xe cuối cùng. Vừa nhẩy lên được thì đoàn tầu chạy. May quá ! Trễ một phút nữa là khỏi đi ăn cưới rồi !

 

Trên toa, anh cảm thấy đi tới đâu thì ở đó mọi người vừa nhìn anh vừa bịt mũi. Anh thấy mắc cở nên vội chạy vào cầu tiêu gần nhứt để thay đồ. Sau khi đóng chặt cánh của cầu tiêu, anh cởi cái quần dài hôi thối liệng qua cửa sổ toa xe, liệng luôn cả quần lót nữa. Anh thấy khoan khoái liệng xong cái của nợ hôi thối làm mất mặt mình trước bao nhiêu khách hàng trên toa. Anh mở gói quần áo mới mua để thay.

 

- Trời ơi! Sao lại thế này ? Chỉ là cái áo thung chứ không phải cái quần dài ?

 

- ???

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Bệnh nhân thô lỗ

Một bệnh nhân tìm đến bác sĩ, lo lắng nói: "Thưa bác sĩ, xin giúp cho. Tôi bị căng thẳng quá đến nỗi liên tục mất bình tĩnh, đối xử tồi với những người xung quanh".

- Bác sĩ: Hãy kể rõ cho tôi nghe về vấn đề của anh xem!

- Bệnh nhân: Thì tôi vừa nói rồi đấy, rõ đồ ngớ ngẩn!

 

Chẩn đoán của bác sĩ

Một anh chàng đến phòng khám tư than thở với bác sĩ: "Bác sĩ ơi, em chán phải nhòm ngó từ ngoài vào các nơi, các chỗ lắm rồi".

- Vậy hả! Anh đang có triệu chứng của một người hoang tưởng. Căn bệnh này nếu trầm trọng anh sẽ phải vào trại bất cứ lúc nào. Rồi còn chuyện tương lai của anh nữa. Nhưng yên tâm, tôi sẽ chữa tận tình cho anh. Bây giờ bắt đầu bằng một câu hỏi thông thường. Anh hiện làm việc gì?

- Dạ, em lau cửa kính các cao ốc ạ!

Hố nặng

Một khách hàng tới quầy tính tiền của siêu thị nói: "Hôm qua tôi mua hàng ở đây và hóa đơn bị tính nhầm tới 100 đôla".

> Chú bé bơ vơ/ Máy cũng nhầm/ Nạn nhân của quảng cáo/ Miệng lưỡi lạng lách

- Quá muộn thưa ông - người quản lý siêu thị nhún vai. - Đáng lẽ ông phải nói ngay từ hôm qua vì chúng tôi đã khóa sổ rồi.

- Có nghĩa là tôi được giữ lại 100 đôla tiền thừa này?

 

Đền bù thỏa đáng

Một nhân viên bảo hiểm sôi nổi thuyết phục khách hàng: "Nếu ông bị mất một ngón tay, ông sẽ được đền bù 10% số tiền bảo hiểm. Còn nếu mất đi một cánh tay, ông được hưởng ngay 50%..."

- Vậy mức đền bù cao nhất là bao nhiêu?

- Vâng, nếu ông bị gãy xương sống, khi đó tôi đảm bảo ông sẽ giàu to...

 

Lời nói thật muộn màng

Một anh lính gặp sĩ quan chỉ huy xin nghỉ phép về nhà thăm vợ ốm. Ông này im lặng một lát, rồi nói.

- Tôi vừa nhận được thư của vợ anh nói rằng cô ấy vẫn bình thường, anh không cần phải về quê nữa.

- Tôi sẽ trở về đơn vị, nhưng ông có hai kẻ nói dối trắng trợn trong tiểu đoàn của chúng ta.

- Ai vậy?

- Trong hai người đó có tôi, bởi tôi chưa hề lấy vợ.

 

Tiếng Anh của bà nội trợ

Ảnh minh họa: cartoonstock

Ảnh minh họa: Cartoonstock

 

Nhiều bà nội trợ có cách học tiếng Anh độc đáo: nhìn vào vật gì thì liên tưởng đến chữ có cách phát âm tương tự. Nhìn vào cái mâm thì nói "Mâm đây": thứ hai (Monday)...

 

Dưới đây là một ví dụ về cách họ học đọc các ngày trong tuần:

 

Nhìn vào cái mâm thì nói "Mâm đây": thứ hai (Monday).

 

Nhìn vào hũ tiêu và nói "Tiêu đây": thứ ba (Tuesday).

 

Nhìn vào cái chổi và nói "Quét đây": thứ tư (Wednesday).

 

Nhìn vào cái thớt nói " Thớt đây": thứ năm (Thursday).

 

Nhìn vào con dao, nói "Phay đây": thứ sáu (Friday).

 

Nhìn vào hũ rượu rắn của chồng và nói "Xà tửu đây": thứ bảy (Saturday).

 

Còn Chủ nhật thì tất cả đều đồng thanh: "sướng đây" (Sunday).

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Nghề trọng tài

 

Ông bố hỏi cậu con trai mê bóng đá:

 

- Con thử nghĩ xem, một cầu thủ sẽ làm gì khi anh ta có tuổi và liên tục phạm sai lầm?

 

- Dạ, anh ta nên chuyển sang làm nghề trọng tài ạ!

o O o

 

Công việc của phóng viên thể thao

 

- Bố ơi! Phóng viên thể thao làm gì hả bố?

 

- À, đó là người ngày thứ sáu tiên đoán đội nào sẽ thắng trong trận đấu sẽ xảy ra vào ngày thứ bảy, nhưng đến thứ hai lại viết bài giải thích vì sao đội đó thua.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Hai cầu thủ Campuchia trở về khách sạn sau chiến thắng Đông Timo. Thấy mặt mũi một chú bị bầm tím hết trơn, chú kia hỏi:

- Bị sao mà te tua vậy?

-Tại cổ động viên đó!!!

-Cổ động viên gì mà chơi ác quá vậy!

Huấn luyện viên nghe thấy vậy đi ngang qua nói:

- Tại cậu ta chứ tại ai! Ghi bàn xong, làm thế nào mà nhảy vào hàng ghế khán giả Đông Timo để ăn mừng?!

 

Một nhà quán quân SEA Games bị ốm, bác sĩ bảo nhiệt độ anh ta rất cao.

- Bao nhiêu thưa bác sĩ? - Anh ta hỏi.

- 41 độ.

- Thế kỉ lục Đông nam Á là bao nhiêu?

 

Giữa trận bóng đá nữ Việt Nam - Myanma. Con trai hỏi bố:

- Bố ơi, sao mọi người la hét chửi bới chú kia thế?

- Tại vì chú ấy ném trứng thối vào ông trọng tài khi ông ấy thổi phạt 11m tuyển Việt Nam rất vô lý!

- Nhưng mà chú ấy ném đâu có trúng?

- Thì tại vì ném không trúng nên chú ấy mới bị chửi đó!

 

Ông bố hỏi cậu con trai:

- Dạo này, con học hành thế nào, thuộc bảng cửu chương chưa? Đọc cho bố nghe bảng đầu tiên xem nào!

- Dạ bảng đầu là: Thái Lan, Việt Nam, Malaysia, Campuchia và Đông Timor!

- Hả?!

theo 24H

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

-Bọn cướp lục lọi, lấy hết ví, lấy đồng hồ và những thứ có giá trị khác của mọi người. Khi mọi việc đang xảy ra thì chợt người kế toán thứ nhất dúi cái gì đó vào tay của người kia.

Vì không được nhúc nhích, người kế toán thứ hai thì thầm hỏi: "Nè, cái gì đấy?"

Người kế toán thứ nhất đáp: "Tớ trả cậu 50 đôla tiền nợ nhé".

 

-Một người đi chơi khuya. Bỗng nhiên từ trong bóng tối có một giọng nói: "Đưa bóp tiền đây."

- Tôi không có bóp!

- Có tiền để trong túi áo không?

- Đáng tiếc, trong túi không có tiền!.

- Quỷ tha ma bắt mày, đưa đồng hồ đây!.

- Hãy ra xem, tôi làm gì có đồng hồ. Tôi là nhà văn nghèo mà!

Tên cướp nói: À! Vậy hãy kể cho tao nghe một câu chuyện lý thú đi!.

Sưu tầm

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chuyện cười - thư của bò gửi cho trâu

 

Trâu thân mến! Tớ viết thư này cho cậu trong tâm trạng tuyệt vọng vô cùng.

 

Chắc cậu cũng hiểu, tuy hình thức có đôi chút khác nhau, nhưng về cơ bản, hai ta có quá nhiều điểm tương đồng, nếu không nói là sự tương đồng duy nhất. Cậu rõ ràng là người bạn đầu tiên và cuối cùng của tớ trên thế gian này.

 

Trâu ơi!

 

Tớ buồn quá! Tớ biết cậu sẽ hỏi: Buồn vì chuyện gì? Trời đất, đời chúng mình thì thiếu chi chuyện buồn hả Trâu. Đã gọi là kiếp trâu bò thì phải biết quen với đau khổ chứ! Thử hỏi đã ai trên thế gian này nhìn thấy trâu bò ở khách sạn năm sao, đi xe Mẹc-xe-đét có tài xế riêng hoặc ăn nhà hàng? Cũng có bao giờ trâu bò cặp kè với người mẫu hoặc diễn viên điện ảnh? Không khi nào cả! Vậy thì khổ là tất nhiên, còn kêu rống (chứ không phải kêu khóc) nỗi gì?

 

Cậu cứ yên tâm, tớ biết thân, biết phận mình. Đã hàng ngàn năm nay, tớ, và cả cậu nữa, âm thầm kéo cày, lặng lẽ gặm cỏ. Chưa hề có cuộc đình công hay bãi công nào do trâu bò khởi xướng. Cũng chưa khi nào trâu bò đòi hỏi hợp đồng lao động hay bảo hiểm y tế.

 

Nhưng Trâu ạ, dù tớ ngu như bò, tớ không biết gì như người ta vẫn rêu rao thì chắc chắn tớ vẫn biết một thứ. Đó là biết nhục.

 

Do biết nhục nên từ cổ chí kim, chưa hề có con bò nào ăn cắp. Bò cũng tuyệt đối không tham nhũng, không làm chứng từ giả, không gian lận thi cử. Chưa một con bò nào mua bằng giả, dù bằng tiến sĩ hay bằng tốt nghiệp phổ thông.

 

Vậy mà đùng một cái, nhân loại phát hiện ra vụ sữa bò có mê-la-min. Bò bị tẩy chay, bị coi thường, thậm chí còn bị bỏ đói và đánh đập.

 

Trâu ơi!

 

Mê-la-min là gì? Nó có hình thù thế nào, nó có tác dụng ra sao? Tớ hoàn toàn mù tịt về chuyện ấy. Đọc đến đây, chắc cậu sẽ bảo: Đã ngu như bò thì cái gì chả mù. Vâng, tớ thừa nhận mình còn kém khả năng. Ví dụ như tớ chả hiểu gì về thị trường chứng khoán, về cổ phiếu hay về lãi suất ngân hàng. Tớ cũng không rành thế nào là căn hộ cao cấp, tớ cũng không thể phân biệt nổi sự khác nhau giữa hoa hậu áo dài và hoa hậu du lịch. Nhưng dù có dốt tới đâu, tớ cũng biết rằng bò không ăn mê-la-min. Bò ăn cỏ. Mê-la-min là do con người trộn vào.

 

Ôi Trâu ơi!

 

Con người xưa nay họ vẫn bảo là khôn hơn chúng ta. Mà đúng họ khôn thật. Con người đã làm ra bao công trình vĩ đại, bao bộ phim, bản nhạc và viết ra bao cuốn tiểu thuyết tuyệt vời (dù tớ không đọc được).

 

Vậy tại sao họ lại làm ra mê-la-min hả Trâu? Tại sao họ đã đưa phi thuyền đến mặt trăng rồi, họ còn đưa một thứ chất mê-la-min gì đó vào bụng bò để vào sữa bò?

Tớ không sao hiểu được điều ấy Trâu ạ. Không hiểu từ lý trí đến tình cảm. Chắc cậu cũng biết, về tình cảm tớ yêu người. Mặc dù người đối xử với tớ, và cả với cậu, không phải lúc nào cũng tốt. Họ lấy thịt chúng mình làm món ăn, họ lấy da chúng mình làm giày dép, lấy sừng chúng mình làm đồ mỹ nghệ, lấy sữa chúng mình đóng vào hộp sắt. Nhưng tớ không giận họ vì điều đó. Có nhiều cách yêu. Cách của tớ là hy sinh.

 

Cả cuộc đời, hay nói rộng hơn, cả kiếp trâu bò tớ và cậu đã không hề phản bội người. Chúng ta có than khóc, nhưng chưa khi nào có dan díu với ai ngoài người. Và chúng ta cũng chưa khi nào đòi ly dị hay đòi chia tài sản.

 

Vậy mà người lại đưa mê-la-min vào thân thể chúng ta. Đưa một cách lén lút, đưa mà không hề hỏi han, không hề quan tâm, không hề báo trước gì cả.

 

Tại sao lại như vậy hả Trâu? Chả lẽ sự hy sinh của chúng ta, sự chịu đựng của chúng ta, sự dịu dàng và ngoan ngoãn của chúng ta chưa đủ đối với người? Họ còn muốn gì? Họ còn định đi xa tới đâu? Sau mê-la-min, còn những chất nào nữa họ còn định tống vào bụng chúng mình?

 

Trâu thân mến!

 

Đó là câu hỏi lớn mà cả mấy tháng nay khiến tớ trằn trọc. Tớ chả biết bày tỏ cùng ai. Tớ không thể hỏi người vì người tuy ăn thịt bò cả đời nhưng chưa khi nào nói chuyện với nó. Tớ đành hỏi cậu.

 

Cậu hãy giải đáp cho tớ biết đi. Cậu hãy làm cho trí tuệ tối tăm của một con bò ngây thơ hiểu được cái vụ mê-la-min này. Tớ mong thư cậu từng ngày, và Trâu ơi, khi cậu trả lời tớ, cũng chính là trả lời mình vì sau sữa bò có khả năng là tới sữa trâu.

Chào cậu.

Bò vàng.

Theo thanhnien.com

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Cười bài học - Học bài cười

(24h) - Có những truyện cười đọc xong cười ra nước mắt, có những bài học học xong vài ngày vẫn... cười!

Bài học 1:

Thấy Quạ ngồi trên cây cả ngày mà không làm gì, Thỏ con hỏi:

- Tôi có thể ngồi cả ngày mà không làm gì như anh không?

- Tất nhiên, tại sao lại không - Quạ nói.

Vậy là Thỏ con ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, Cáo già xuất hiện, vồ lấy Thỏ và ăn thịt.

Bài học rút ra:

Để được ngồi không, bạn phải ngồi ở vị trí rất, rất cao.

Bài học 2:

Gà tây nói với Bò tót:

- Tôi muốn nhảy lên ngọn cây kia nhưng tôi không đủ sức.

- Vậy thì rỉa phân tôi đi - Bò tót khuyên.

Gà tây mổ phân của Bò tót và thấy thực sự đủ sức để nhảy lên cành cây thứ nhất. Ngày tiếp theo, sau khi ăn một ít phân bò, Gà tây nhảy được đến cành cây thứ hai. Cứ thế đến nửa tháng sau, Gà tây đã lên tới ngọn cây. Không lâu sau đó, Gà tây bị một bác nông dân bắn rơi.

Bài học rút ra:

Sự ngu ngốc có thể đưa bạn lên đỉnh cao nhưng không thể giữ bạn ở đó mãi.

Bài học 3:

Chim non đang bay về phía nam để tránh rét thì bị đông cứng và rơi xuống một cánh đồng. Trong khi nó đang nằm đó thì Bò cái tới và phóng uế lên người nó. Trong lúc bị đông cứng vì rét, bãi phân bò lại làm cho Chim non thấy ấm lên và tỉnh lại. Nó cất tiếng hót vì sung sướng thì một chú mèo đi qua nghe thấy. Mèo tìm đến bãi phân bò, lôi Chim non ra rồi ăn thịt.

Bài học rút ra:

1) Không phải bất cứ ai vây bẩn lên bạn cũng đều là kẻ thù.

2) Không phải bất cứ ai kéo bạn ra khỏi chốn bẩn thỉu cũng đều là bạn.

3) Khi bạn đang ở sâu trong chốn bẩn thỉu, hay im lặng.

Theo 24H.Com.Vn

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Ông nói gà bà tưởng vịt

• Lê Xuân Mậu

Ông khách thông gia chỉ nói được tiếng Trung nên câu chuyện cứ phải gián đoạn vì phiên qua dịch lại, nhưng mối giao hảo không vì thế mà kém phần vui vẻ.

Ông giới thiệu về gia thế nhà mình:

– Ông cụ nhà tôi sinh thời là đại phu.

– Úi giời ơi quý hoá quá. Cụ làm quan to ở triều đình cơ ạ?

– Không, chỉ là lang trung thôi mà.

 

Bà quay sang tôi tươi cười:

– Lang trung thì cũng là quan to chứ ông nhỉ? Tôi nghe ngày xưa cụ Nguyễn Công Trứ cũng làm chức ấy.

Nhìn ông bạn Trung Quốc đỏ mặt lúng túng, tôi hiểu ông sợ bị hiểu lầm nên bảo là:

– Không phải thế đâu bà ạ. Ông cụ làm nghề thầy thuốc thôi. Tiếng của họ dùng hai chữ ấy để gọi thầy thuốc mà.

Bà "à" một tiếng, liếc nhanh sang cô phiên dịch chắc có ý oán cô làm bà hiểu lầm.

 

Ông chuyển sang nói về sự quen biết của con ông và con trai bà. Ông bảo:

– Cậu con bà là một chàng trai lỗi lạc.

Bà ngượng nghịu:

– Ông quá khen chứ nó làm gì mà giỏi khác thường?

– Không, tôi biết đánh giá người mà, cậu ấy "lòng dạ ngay thằng" lắm. Lại là một tài tử nữa.

– Trời! Sang bên đó nó lại đi diễn kịch, làm phim hay sao hả, ông?

 

Tôi lại phải nói để bà yên lòng:

– Chắc không phải thế đâu. Ông ấy khen cháu nhà bà có tài đấy thôi. Mà nó học giỏi lại biến đàn ca như thế cũng là người có tài thật.

Thây bà đã vui trở lại, ông tiếp thêm:

– Mà đáo để dã tâm lắm.

Ông lúng túng im bặt khi thấy bà trợn mắt lên, mặt tái lại. Tôi phải bảo bà:

– Bà hiểu lầm rồi. Ông khen con trai bà rất nhiều tham vọng đấy, không phải chê trách đâu.

 

Nghe cô phiên dịch nói lại ông mới hiểu là mình đã làm bà bạn hiểu lầm. Ông vui vẻ bảo:

– Thưa bà, tôi rất vui vì tình bạn của con tôi. Tôi bảo nó cứ toàn quyền. Nhưng tôi cũng bảo nếu quá trớn là tôi thủ tiêu ngay.

Cô phiên dịch phải đưa tay đỡ lấy bà khi thấy bà gần như xỉu đi. Tôi cười bà cô:

– Tại cháu đấy, chữ "thủ tiêu" người Hán đâu có dùng theo nghĩa "giết ngầm" như ta. Họ dùng với nghĩa "bỏ, bỏ đi, huỷ bỏ" tức là huỷ bỏ cái toàn quyền của con gái ông ta thôi. Cháu nên rút kinh nghiệm có nhiều chữ Hán Việt nhưng nghĩa khác hẳn ở tiếng Việt đấy.

 

Cô nghe ra, quay lại giảng giải và xin lỗi bà bạn tôi. Còn ông thông gia người Trung Quốc chắc cùng được dịp để biết rằng không phải là chữ nghĩa nào khi mượn, người Việt cũng cứ phải trung thành với nghĩa gốc Hán như nhiều người nghĩ.

 

 

--------------------------------------------------------------------------------

 

* Tạp chí Ngôn ngữ và Đời sống, số 10 (2004), trang 43

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Trâu ơi!

Mê-la-min là gì? Nó có hình thù thế nào, nó có tác dụng ra sao? Tớ hoàn toàn mù tịt về chuyện ấy. Đọc đến đây, chắc cậu sẽ bảo: Đã ngu như bò thì cái gì chả mù. Vâng, tớ thừa nhận mình còn kém khả năng. Ví dụ như tớ chả hiểu gì về thị trường chứng khoán, về cổ phiếu hay về lãi suất ngân hàng. Tớ cũng không rành thế nào là căn hộ cao cấp, tớ cũng không thể phân biệt nổi sự khác nhau giữa hoa hậu áo dài và hoa hậu du lịch. Nhưng dù có dốt tới đâu, tớ cũng biết rằng bò không ăn mê-la-min. Bò ăn cỏ. Mê-la-min là do con người trộn vào.

 

Ôi Trâu ơi!

Con người xưa nay họ vẫn bảo là khôn hơn chúng ta. Mà đúng họ khôn thật. Con người đã làm ra bao công trình vĩ đại, bao bộ phim, bản nhạc và viết ra bao cuốn tiểu thuyết tuyệt vời (dù tớ không đọc được).

Vậy tại sao họ lại làm ra mê-la-min hả Trâu? Tại sao họ đã đưa phi thuyền đến mặt trăng rồi, họ còn đưa một thứ chất mê-la-min gì đó vào bụng bò để vào sữa bò?

Tớ không sao hiểu được điều ấy Trâu ạ. Không hiểu từ lý trí đến tình cảm. Chắc cậu cũng biết, về tình cảm tớ yêu người. Mặc dù người đối xử với tớ, và cả với cậu, không phải lúc nào cũng tốt. Họ lấy thịt chúng mình làm món ăn, họ lấy da chúng mình làm giày dép, lấy sừng chúng mình làm đồ mỹ nghệ, lấy sữa chúng mình đóng vào hộp sắt. Nhưng tớ không giận họ vì điều đó. Có nhiều cách yêu. Cách của tớ là hy sinh.

 

Cả cuộc đời, hay nói rộng hơn, cả kiếp trâu bò tớ và cậu đã không hề phản bội người. Chúng ta có than khóc, nhưng chưa khi nào có dan díu với ai ngoài người. Và chúng ta cũng chưa khi nào đòi ly dị hay đòi chia tài sản.

 

Vậy mà người lại đưa mê-la-min vào thân thể chúng ta. Đưa một cách lén lút, đưa mà không hề hỏi han, không hề quan tâm, không hề báo trước gì cả.

 

Tại sao lại như vậy hả Trâu? Chả lẽ sự hy sinh của chúng ta, sự chịu đựng của chúng ta, sự dịu dàng và ngoan ngoãn của chúng ta chưa đủ đối với người? Họ còn muốn gì? Họ còn định đi xa tới đâu? Sau mê-la-min, còn những chất nào nữa họ còn định tống vào bụng chúng mình?

 

Trâu thân mến!

 

Đó là câu hỏi lớn mà cả mấy tháng nay khiến tớ trằn trọc. Tớ chả biết bày tỏ cùng ai. Tớ không thể hỏi người vì người tuy ăn thịt bò cả đời nhưng chưa khi nào nói chuyện với nó. Tớ đành hỏi cậu.

 

Cậu hãy giải đáp cho tớ biết đi. Cậu hãy làm cho trí tuệ tối tăm của một con bò ngây thơ hiểu được cái vụ mê-la-min này. Tớ mong thư cậu từng ngày, và Trâu ơi, khi cậu trả lời tớ, cũng chính là trả lời mình vì sau sữa bò có khả năng là tới sữa trâu.

Chào cậu.

Bò vàng.

Theo thanhnien.com

Bò ơi, Bò đừng nghĩ và đừng bao giờ phải lăn tăn teo, phải nghĩ phải nói phải hỏi Trâu về câu hỏi đó nhé! Trâu cũng khổ tâm cũng đau bụng vì melamin lắm lắm ứ, Bò có hiểu nỗi lòng của Trâu "hem" hử bò? Bò buồn 1 thời Trâu buồn 1tỷ đồng, bò "chó" "hỉu" cho Trâu " hem" "hử" bò?

Bò có "hỉu rèng":

1) Không phải bất cứ ai vây bẩn lên bạn cũng đều là kẻ thù.

"hem hôn"

Mai Trâu phải đi lò mổ rồi bò ạ!, Bò thừa biết thịt của Trâu bây chừ đã là món ăn đặc sản sào rau muống của dân nhậu chứ, bò ơi!

Trước khi vĩnh biệt Bò, Trâu xin hỏi Bò một câu cuối cùng thôi, bò có thương Trâu thì Bò hãy lên Net , truy cập vào trang CADVIET. COM trả nhời cho bò một câu thôi, dù có thể Trâu vĩnh viễn không bao giờ nghe được câu trả lời của Bò. Nào Bò đã chuẩn bị tinh thần chưa? Bò hãy suy nghĩ kỹ và cố gắng trả lời Trâu trước 3 giờ sáng, là lúc người ta thịt Trâu nhé!

Câu hỏi của Trâu như sau: Vì sao người ta nói : NGU NHƯ BÒ? Bản thân Trâu có thông minh gì hơn bò đâu? Chúng mình đều làm thân trâu bò kéo cày....

Vĩnh biệt Bò, chúc bò gặp nhiều may mắn và luôn mỉm cười với đời đừng bao giờ than thở...ò ..ò.. ò.. Bò nhé!

xin vĩnh biệt bò! hẹn tái ngộ ở kiếp sau!

Thân chào!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Đọc mấy cái truyện cười trên không cười nổi, đau lòng quá!

@Bò: Bò ơi, trâu làm sao biết được chuyện người ta cho melamine vào sữa (melamine là hợp chất hữu cơ, công thức hóa học là C3H6N6, màu trắng, dạng bột tinh thể tan nhẹ trong nước) Trâu cũng như bò thôi mà. Việc cho melamine vào sữa lừa người tiêu dùng và lừa được cả máy móc xét nghiệm về hàm lượng đạm (protein) cao trong sữa, nhưng thực chất không phải như vậy. <br /><br />Do hầu hết các cuộc kiểm tra protein hiện nay vẫn căn cứ vào hàm lượng ni-tơ, khi thêm melamine vào sữa, chỉ số xét nghiệm sẽ cho thấy hàm lượng ni-tơ rất cao, gây hiểu lầm là lượng protein cao, nhưng đó chỉ là đạm giả, vì ni-tơ trong melamine không có giá trị dinh dưỡng. Các bậc cha mẹ đã vô tình mua phải các sản phẩm sữa nhiễm độc và yên tâm rằng sữa có hàm lượng đạm cao, gây cảm giác ngon miệng khi uống, mà không biết mình bị lừa. <br /><br />Trẻ uống sữa trộn melamine kéo dài sẽ bị thiếu dinh dưỡng, nhưng tệ hại hơn là chất độc melamine sẽ tích tụ qua từng ngày, lắng cặn lại và gây hại cho cơ thể.

@Trâu:Trâu ơi bò cũng như trâu, bò làm sao biết được vì sao người ta nói:” ngu như bò!’

@ cả trâu lẫn bò:Khổ thân trâu bò quá đi, cũng là một kiếp sống, cũng sống trên trái đất tròn như quả trứng gà, nhưng phải khổ sở lam lũ kéo cày, chả biết bia rượu thịt chó mắm tôm hành tỏi là gì…

Trâu bò ơi, không ai giầu ba họ, không ai khó ba đời. Trâu bò hãy vô tư sống, hãy là chính mình trâu bò ạ. Trâu đừng áp đặt ý nghĩ của mình cho bò và ngược lại bò cũng như thế nhé! Suy nghĩ của trâu, quan điểm sống của trâu khác bò, đừng suy bụng trâu ra bụng bò! Hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp, làm những điều tốt đẹp rồi sẽ có ngày trâu bò được lên làm kiếp người. Khi được lên làm kiếp người trâu bò cũng đừng thất vọng nhé, cuộc sống của con người đầy rẫy những phức tạp, trâu bò phải biết thích nghi với cuộc sống, biết vươn lên, tự tin để làm chủ chính. Những khó khăn, những rào cản trên đường đi, có thể làm trâu bò bị sa ngã…không phải là thách thức mà là cơ hội để trâu bò tự hoàn thiện mình, và hoà nhập với cộng đồng, biết hy sinh quyền lợi cá nhân, dám đấu tranh với những cái tiêu cực để xây dựng một xã hội văn minh hạnh phúc!

Thương trâu bò quá trâu bò ạ, mình đã hiểu được nỗi khổ của trâu bò rồi, từ hôm nay mình sẽ không ăn thịt trâu bò nữa …

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Các Pác viết nhân hoá quá, em đang thèm thịt trâu bò nướng, làm em mất cả hứng, hu hu! Trứng gà hình ovan đâu có tròn nhỉ?

Chuyện bịa nhảm nhí, bạn thích cứ ăn thật lực.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Trong 1 cuộc thảo luận gồm 4 nước: Vn, Nhật, Mỹ và Hà Lan:

Nước Nhật khoe: - Nước tui có hoa anh đào đẹp nhất!!

VN tiếp: - Đáng để lót ghế ngồi.

Mĩ , HàLan: - Đúng, đúng..

.Đến Mĩ khoe: - Nước tôi có hoa hồng đẹp nhất!

Vn: - Đáng để lót ghế ngồi.

Nhật, HàLan: Đúng, đúng...

HàLan vội khoe về nước mình: - Còn nước tui có hoa Tulip là đẹp nhất!!

Vn lại nói : - Đáng để lót ghế ngồi.

Nhật, Mĩ: - Đúng, đúng...

Cả ba nước nỗi giận quay sang Vn và hỏi: -Thế Vn có gì mà nói

VN thản nhiên đáp: - Có xương rồng

 

Đi ăn nhà hàng

 

Bồi bàn nói với thực khách:

- Thưa ông, nhà hàng chúng tôi rất hiện đại. Mọi món ăn đều được nấu nướng bằng điện cả.

- Anh có thể vui lòng cho điện giựt miếng thịt bò này thêm một lần nữa được không?

 

o O o

Một ông có tuổi phàn nàn với bồi bàn:

- Này anh, tôi chờ lâu quá, đang định viết di chúc đây.

- Sao lại viết di chúc?

- Tôi định di chúc lại ly bia cho mấy đứa cháu của tôi.

 

o O o

Một người than với bạn:

- Tôi vào nhà hàng, thấy có tấm bảng ghi "Coi chừng nón và áo", và trong khi tôi trông chừng, có người đã chôm mất miếng bít-tết của tôi!

 

o O o

Một người khách dùng bữa tối ở một nhà hàng có dàn nhạc chơi rất tồi. Không chịu được, ông gọi bồi bàn:

- Này dàn nhạc của các anh có thể chơi theo yêu cầu của riêng tôi không?

- Được ạ! Vậy ngài muốn bài gì?

- Tôi muốn từ giờ đến lúc tôi ăn xong, dàn nhạc của anh chỉ chơi tú lơ khơ thôi!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Dốt Hay Nói Chữ

 

Thầy đồ hay chữ, rủi phải bà vợ hư quá nên buộc phải dùng roi để dạy. Lúc đánh vợ ông nói:

 

- Sự bất đắc dĩ mới đánh mình, chứ tôi cũng hiểu rằng: "Giáo đa thành oán".

 

Có anh dốt nghe được cũng về bắt chước đánh vợ, vừa đánh vừa nói:

 

- Sự mất bát đĩa tao mới đánh mày, chứ mày cũng biết, gáo tra dài cán

ST

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Kẻ cắp bà già gặp nhau

 

 

Anh cảnh sát trẻ đẹp trai đứng bên đường và nhìn chằm chằm vào chiếc xe ô tô nơi có một bà sơ già xinh đẹp đang ngồi lái. Bà sơ già nhận thấy ánh mắt đó bèn áp sát xe vào vệ đường và hỏi.

- Con trai, sao con lại nhìn ta như thế?

 

- Thưa sơ, mong sơ thứ lỗi cho sự thô lỗ của con, nhưng con luôn mong ước được nhận một nụ hôn của một nữ tu đức hạnh.

 

Bà sơ suy nghĩ một lát rồi nói:

 

- Điều đó không phải là quá khó, nhưng con phải đáp ứng đủ hai điều kiện: con đang độc thân và là một tín đồ của Thiên Chúa.

 

- Vâng, thưa sơ, con đang độc thân và là một tín đồ của Thiên Chúa đây!

 

- Vậy hãy đi cùng ta vào trong ngõ kia. Ta không muốn mọi người đi đường hiểu nhầm.

 

Và họ cùng đi vào trong ngõ. Sau khi sơ già đặt một nụ hôn âu yếm lên má chàng trai, chàng bỗng òa khóc nức nở. Sơ hỏi:

 

- Lại có chuyện gì thế con?

 

- Huhu… Mong sơ thứ lỗi cho con. Con đã nói dối. Con đã có vợ và con không phải là người của Thiên Chúa.

 

Sơ già khoát tay:

 

- Chàng trai yên tâm đi. Em… cũng không phải là một bà sơ già. Em chỉ mới 18 tuổi và đang trên đường đi đến lễ hội hóa trang của thành phố.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Mỗi ngày một chuyện

Tin bợm, mất bò !

 

(HNM) - Tối 28-7, anh Trần Bá Sơn cùng mấy người bạn đến quán cà phê 37 ở tổ 6, thị trấn Đông Anh ngồi uống nước. Thấy quán có phòng hát karaoke, anh Sơn rủ bạn lên phòng “nghêu ngao” vài bài cho đỡ buồn. Đang lúc cả nhóm tưng bừng với mấy bài hát về “thời hoa lửa”, một thanh niên lạ mặt đẩy cửa phòng bước vào:

- Xin lỗi, xe của ai khóa cổ để dưới tầng hầm ấy nhỉ ?

Sơn nhanh nhảu: Xe của anh, sao thế ?

- Em là nhân viên bảo vệ, cho em mượn chìa khóa để dắt xe, xếp vào cho gọn...

Chẳng cần nghĩ ngợi, Sơn lấy chìa khóa đưa cho “nhân viên” nhà hàng, dặn: Xong việc mang lên đây trả anh nhé.

Cậu “nhân viên” cúi người lễ phép: Dạ vâng ạ...

Ngồi hát gần chục bài nữa, không thấy nhân viên nhà hàng mang chìa khóa xe lên, cả nhóm lục tục ra về. Xuống đến quầy lễ tân, anh Sơn hỏi nhân viên bán hàng: Chìa khóa xe của tôi đâu nhỉ ?

Người bán hàng ngơ ngác: Anh nói chìa khóa xe nào ?

- Lúc nãy có một nhân viên lên phòng mượn chìa khóa xe của tôi để sắp xếp lại xe dưới tầng hầm cơ mà ?

Linh tính mách có chuyện chẳng lành, Sơn bổ xuống nhà xe thì hỡi ôi, chiếc “giấc mơ 2” của mình đã “bay” theo gã thanh niên.

Đến lúc này cả chủ lẫn khách mới hay bị kẻ gian đột nhập, giả danh nhân viên bảo vệ nhà hàng, lấy chìa khóa xe của khách rồi tẩu thoát.

Kể câu chuyện với NXD, anh Sơn mong mọi người hãy thận trọng kẻo có ngày như anh “tin bợm, mất bò” !

Người Xây Dựng

 

ANHTHU

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

PHỤ NỮ KHÓ HIỂU !!!

 

Hai cô bạn gái trò chuyện: "Này cậu, tay trưởng phòng mới đúng là không hiểu gì về phụ nữ. Hôm qua, lúc ăn trưa, anh ta uống mấy ly rượu, lúc về văn phòng cứ đòi hôn mình...".

Cô bạn sốt ruột:

- Rồi thế nào nữa?

- Mình bảo: "Dừng lại ngay, nếu không em sẽ kêu lên đấy!". Thế mà hắn...

- Vẫn sàm sỡ cậu à?

- Không! Hắn ta dừng lại thật!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chế giễu bài bác trí tuệ

Một người bạn tôi bảo phần lớn truyện cười dân gian VN là những câu đùa cợt qua lại của mấy anh đói. Nghe cũng có lý. Ở đây, đề tài ăn uống chiếm tỷ lệ khá lớn .

Chỉ có một bộ phận nhỏ truyện tiếu lâm đi vào ghi nhận tư duy của người Việt , chúng ta nông nổi, chúng ta hay lý sự cùn… Đòn đánh khá trúng.

Nhưng có thể thấy một số truyện đi vào chế giễu cả những đức tính tốt của con người và ngầm đề ra những triết lý bi quan.

Trời sinh ra thế là câu chuyện ông bố vợ với hai chàng rể, một làm ruộng và một học trò. Cuộc đối đáp của họ cho thấy dân gian muốn đi vào giải thích tại sao những sự vật quanh mình lại có đặc tính thế này thế kia. Tại sao con ngỗng cũng như con ễnh ương lại kêu to ? Tại sao sao con vịt nổi mà cái thuyền cũng nổi? Điều đáng nói không phải là sự bất lực, mà quan trọng hơn là sau đó, người ta đi tới kết luận “ dốt đặc còn hơn hay chữ hỏng “. Tức là thôi không bàn nữa, cũng như không nên học. Học mà làm gì, chúng ta sẽ chẳng bao giờ học đến nơi đến chốn, âu là nghỉ cho khỏe.

Đã đành biết cái gì dở dang thì chẳng hay ho gì . Nhưng lẽ nào vin vào cớ rằng học hỏi hiểu biết rất khó , người ta từ bỏ luôn cả sự học ?

Nhiều truyện tiếu lâm khác cũng có thiên hướng hư vô tương tự . Cả sự cẩn thận sự lễ phép đều bị truyện Ba anh đầy tớ mang ra giễu. Anh đầy tớ nọ đang khiêng cáng cho ông chủ, được khen liền đặt cáng xuống để cám ơn. Sự lễ phép quá vô duyên và con người sao quá ngớ ngẩn. Truyện Nói có đầu có đuôi thì bịa ra cảnh một anh bắt đầy tớ phải ăn nói cho mạch lạc, kết quả là cháy mất cái áo. Cái gọi là suy nghĩ nghiêm túc ở đây bị mang ra bài bác coi là không thiết thực, là có hại.

Nhiều người nước ngoài đến VN trước kia đã kín đáo nhận xét là người mình thích bài bác chế giễu những gì khác mình. Những nông nổi hồ đồ đó là một biểu hiện trẻ con , như chữ Tản Đà đã dùng .

Trong sự bài bác nói chung thường có cái lối “tự kỷ trung tâm luận”, coi mình là cái rốn của vũ trụ, cái gì mà mình không biết tức là không cần. Lại có cái tinh tướng không làm được thì không cho người khác làm, không ăn được thì đạp đổ.

Riêng việc chế giễu bài bác trí tuệ nó có liên quan đến những khó khăn trong việc đặt trí óc vào công việc, từ đó tạo nên bản năng tự phát trong suy nghĩ và hành động người Việt. Đời sống khó khăn khiến cho người ta luôn luôn sống trong chen chúc cạnh tranh. Song không sao tìm ra cách cạnh tranh lành mạnh . Thế là sinh ra ý hướng không muốn tuân thủ lối sống chuẩn mực, kiếm sống bằng đủ loại thủ đoạn, cũng như sinh ra thói cạnh khóe chê bai nhau .

Đây là đặc tính của lớp người mà xã hội học gọi là những kẻ chầu rìa. Lớp người này không có khả năng làm giàu về vật chất. Trong sự bất mãn, họ liền tự khẳng định bằng cách tỏ thái độ khinh miệt đối với nhân tố trí tuệ đạo đức và tinh thần con người, đối với nhưng chuẩn mực đã định hình về sinh hoạt và ứng xử, và nói chung đối với kiến thức và sự uyên bác.

Chúng tôi đã có lần nói rằng văn hóa Trung Hoa có truyền thông tôn trọng những người có văn hóa; nhưng ở đây cũng có một dòng nước ngược. Người Trung quốc tự trào ( đã dịch ra tiếng Việt ở Nxb Văn học 2000 ) cho biết người Trung quốc không chỉ xu thời, cầu an, sẵn sàng hối lộ thần thánh hoặc rúc đầu vào cánh, cam chịu trước cuộc đời bất công... mà còn “coi nhẹ trí thức văn hoá, thù hằn tri thức văn hoá “.

Theo những người viết sách “giảo hoạt là sự kết tinh thông minh tài trí của người Trung quốc, khuyết điểm lớn nhất của nó là đối lập chủ nghĩa lý tưởng với chủ nghĩa hành động, nó cười giễu mọi cố gắng của nhân loại...”

Dân ta cũng vậy , do hoàn cảnh riêng của người Việt, những thói xấu này càng ăn sâu vào tâm lý , trở nên một căn bệnh không nặng nề nhưng dai dẳng khó chữa .

Sang thời hiện đại, đặc tính“ cái gì cũng xem thường “ “ khinh thế ngạo vật” “ ghét sự suy nghĩ dùng đến sách vở ” .. sẽ được một người như Nguyễn Công Hoan nối tiếp hoàn thiện.

Trong Đời viết văn của tôi, nhà văn này kể, từ nhỏ ông ham chơi và ngại học . Có lần làm bài bàn về hy vọng, ông viết ở đời tôi không có hy vọng gì, rồi đem nộp thày. Cái lò gạch bí mật của ông kể một anh theo dõi một người có học, ra cái vẻ đang điều tra khoa học lắm, rút cục chỉ bắt gặp một anh ỉa bậy. Truyện thường bị kêu là tục tằn, tán nhảm . Nhưng phải nói cái chính là nó muốn chế giễu một lối sống nghiêm túc có tìm tòi suy xét trước mọi sự kiện chung quanh .

Đặng Thai Mai, một trong những người tạo ra khuôn thước cho văn học sau 1945 rất thích câu nói này của Carlyle Thomas “ Hoàn toàn ỷ thị vào trực cảm vào bản năng là một thái độ kiêu căng điên rồ và nguy hiểm “ (Xem Đặng Thai Mai và văn học ) . Nhưng mẫu người viết văn như Đặng Thai Mai ngày càng hiếm . Các cây bút trẻ thích nói về năng khiếu trực cảm hơn sách vở .

Trong văn xuôi đương thời , các nhân vật có học thường được ưu tiên dành cho nhiều phẩm chất xấu, như xa đời sống , ngại lao động , ham hưởng thụ … và ở chỗ riêng tư người ta cười họ, cho là họ gàn họ dại ( !)

27-10-07 thể thao vănhóa

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
8 triết lý sống đúng nhất:

1. Không mày đố thầy dạy ai.

2. Con đường tới vinh quang không có dấu chân của kẻ lười biếng vì kẻ lười biếng thì làm quái gì chịu đi bộ mà có dấu chân.

3. Học là để hiểu Không hiểu thì phải hỏi Đã hỏi thì phải hiểu Không hiểu thì ... đừng hỏi!

4. Một điểm cũng là thầy nửa điểm cũng là thầy!!

5. Thuận vợ thuận chồng , con đông mệt quá!!

6. Người ta dùng thời gian để kiếm tiền ......rồi lại dùng tiền để đốt thời gian.

7. Tiền không thành vấn đề , nhưng vấn đề là không có tiền

8: Tiền là giấy nhưng giấy không phải là tiền

Anh phải nnói là: thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng mệt!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Một bà goá ở với một cô con gái. Cô con gái càng lớn càng xinh đẹp và đã đến tuổi lấy chồng nhưng bà mẹ không muốn điều đó và tìm mọi cách ngăn cản vì bà sợ...... ở một mình. Nhưng cản riết rồi cũng không đwợc bà đành để cô con gái đi lấy chồng. Một tuần sau cô con gái về nhà, vừa đến cổng đã ôm mặt khóc, bà vội chạy ra và hỏi: Sao vậy con? Cô con gái vừa khóc vừa nói: huhu, lấy chồng "sướng" vậy mà lâu nay mẹ không cho con lấy!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Vào tuổi tám mươi, một nhà triệu phú nói:

 

- Tôi làm giàu là nhờ bán chim bồ câu đưa thư.

 

- Ông đã bán được nhiều bồ câu đưa thư lắm phải không?

 

- Chỉ một thôi. Nhưng nó luôn quay về.

sưu tầm

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Một chiều nọ, ông giám đốc cho cô thư ký đi nhờ xe. Tối hôm ấy, ông và vợ đi nhà hàng. Đang lái xe bỗng ông nhìn

 

thấy khuất dưới sàn ghế sau có một chiếc giày cao gót.

 

Sợ vợ hiểu lầm nên khi bà vợ đang mải ngắm cảnh hai bên đường, ông vội nhặt lấy chiếc giày và ném ra ngoài.

 

Xe đến nơi nhưng bà vợ chưa chịu xuống mà lúi húi tìm kiếm xung quanh ghế ngồi.

 

- Ông ơi! - bà hỏi - Ông có nhìn thấy chiếc giày nữa của tôi đâu không?

 

Sưu tầm

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Một chiều nọ, ông giám đốc cho cô thư ký đi nhờ xe. Tối hôm ấy, ông và vợ đi nhà hàng. Đang lái xe bỗng ông nhìn

 

thấy khuất dưới sàn ghế sau có một chiếc giày cao gót.

 

Sợ vợ hiểu lầm nên khi bà vợ đang mải ngắm cảnh hai bên đường, ông vội nhặt lấy chiếc giày và ném ra ngoài.

 

Xe đến nơi nhưng bà vợ chưa chịu xuống mà lúi húi tìm kiếm xung quanh ghế ngồi.

 

- Ông ơi! - bà hỏi - Ông có nhìn thấy chiếc giày nữa của tôi đâu không?

 

Sưu tầm

 

Ới bác hoan2182 ơi.

Ổng vứt cái giày ấy chỗ mô để mình đi mót về bác nhẩy, Mà nó là chân trái hay chân nào vậy bác????

Mà bác ơi cái đoạn

Sợ vợ hiểu lầm nên khi bà vợ đang mải ngắm cảnh hai bên đường, ông vội nhặt lấy chiếc giày và ném ra ngoài

hình như bác sáng tác ......"nhầm" ....... thì phải??????

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay

×