Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
Đăng nhập để thực hiện theo  
Theghost

Thơ tình đê!!!(Châm ngôn cũng hay)

Các bài được khuyến nghị

EM VẪN ĐỢI CHỜ

 

Ân tình trên lá ai ghi

Bao năm chẳng một chút gì phôi pha

Đôi đời tuy đã cách xa

Còn đây dư ảnh chưa nhoà trong tim

 

Người ơi em vẫn đi tìm

Bóng hình ghi đậm trong tim em rồi

Tình xưa dẫu có ngậm ngùi

Nhưng là cả một khoảng trời như mơ

 

Rằng em vẫn đợi vẫn chờ

Tình người thưở ấy bây giờ nơi đâu?

Trời làm đẫm giọt mưa ngâu

Cho em tê tái ngàn sau cõi lòng

 

Em còn mơ một tình nồng

Đợi người sưởi ấm tim hồng bơ vơ

Tình người nét đậm trên thơ

Bao lâu người hỡi...đợi chờ bao lâu..?

 

MTHS

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
EM VẪN ĐỢI CHỜ

 

Ân tình trên lá ai ghi

Bao năm chẳng một chút gì phôi pha

Đôi đời tuy đã cách xa

Còn đây dư ảnh chưa nhoà trong tim

 

Người ơi em vẫn đi tìm

Bóng hình ghi đậm trong tim em rồi

Tình xưa dẫu có ngậm ngùi

Nhưng là cả một khoảng trời như mơ

 

Rằng em vẫn đợi vẫn chờ

Tình người thưở ấy bây giờ nơi đâu?

Trời làm đẫm giọt mưa ngâu

Cho em tê tái ngàn sau cõi lòng

 

Em còn mơ một tình nồng

Đợi người sưởi ấm tim hồng bơ vơ

Tình người nét đậm trên thơ

Bao lâu người hỡi...đợi chờ bao lâu..?

 

MTHS

Người em gái này đã trót yêu màu tím rồi :cheers:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Mến tặng tất cả các anh, các chị bài thơ em thích nhất của tác giả người Acmenia tên là Silva

Em bảo anh đi đi

(Người dịch: Huyền Anh)

 

Em bảo: anh đi đi!

Sao anh không ở lại ?

Em bảo: đợi chờ chi!

Sao anh xa em mãi ?

Lời em buông cứng cỏi,

Lệ em trào mắt đen.

Sao anh tin lời nói,

Mà không nhìn mắt em ?

  • Vote tăng 3

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Thơ tình IT (5)

 

Tình yêu modem cũng đẹp như thơ

Khác chi chuyện Romeo thời hiện đại

Cuối tháng cầm tờ hóa đơn điện thoại

Chàng Romeo bỗng cảm thấy... hơi buồn.

 

Chàng không thể nhìn nàng qua modem

Chàng không thể hôn nàng qua bàn phím

Chàng không thể cầm tay nàng âu yếm

Chàng chỉ nói "yêu em" và cứ thế Enter.

 

Và hai người cứ yêu vậy trong mơ

Trong chiếc khung con mỗi lần hội thoại.

Đêm càng khuya, họ càng mê mải

Nói chuyện trăng sao, mật ngọt thiên đường.

 

Nàng hỏi chàng: "Anh cứ nói yêu thương..."

Thế mà bỗng nhiên anh biến đi đâu mất"

Chàng vội vã: "Ơ kìa, anh nói thật...

Anh bị out, vừa lập tức chui vào".

 

Họ cứ yêu nhau như mận yêu đào

Ôm computer mỗi ngày mấy tiếng

Chat mãi chat hoài không hết chuyện

Tình yêu cứ theo năm tháng vơi đầy.

 

Và bên ngoài kia trái đất vẫn quay

Qua chiếc modem những mối tình vẫn nở

Cũng lắm gian truân, cũng nhiều trắc trở

Cũng "I love you", rồi cũng lại Enter.

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Thơ tình IT - Mạng là gì ... ?

Mạng là gì khi mỗi phút cô đơn

Chào tiếng Hi ta tìm em hờn dỗi

Mạng là khi ta bực mình xốc nổi

Bao tâm tư trút hết cả cho người

 

Mạng là gì ta chẳng có tiếng cười

Thân quen lắm giữa cái tên rất lạ

Ta gặp người, gặp một nửa giống ta

Mạng là nơi giữa cuộc đời rất vội

Không thấy nhau nhưng vẫn cứ muốn ngồi

 

Mạng là gì ta tìm những nickname

Dẫu là ảo vẫn êm đềm nỗi nhớ

Biết đằng ấy cũng buồn đau trăn trở

Gửi lòng mình qua bàn phím lạnh trơ

 

Mạng là gì? Đừng phân vân được mất

Đời ngoài kia cũng có thật đâu mà

Có khi thật cũng có khi là giả

Cũng vui, buồn. Cũng giận. Cũng xót xa

 

Mạng là nơi giữa có hay không?

Một tâm hồn cảm thông, đồng điệu

Có hay không một điều kỳ diệu

Để ta làm một cuộc phiêu lưu

 

Mạng là gì? Cũng như đời rộng lớn

Tìm Thực - Hư ẩn hiện giữa tim người

Có thể nói những điều không thể nói

Rất ngây ngô mà không sợ họ cười

 

Mạng là nơi ta chẳng biết vì đâu

Không login cũng thấy mình nhớ lắm

Tôi với em hai đầu trời xa thẳm

Hạnh phúc gì? Chẳng có những lần thăm

 

Hai phương trời được kết nối bởi Modem

Tôi với em hai cái tên rất lạ

Chơi trốn tìm mà chẳng thấy mặt nhau

Mạng là nơi liệu có phép nhiệm màu ...?

 

 

--------

Sưu tầm

____________

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Thơ tình mùa bóng đá

Anh đơn độc một mình một bóng

Tìm lối vào khung thành cổng nhà em

Đổ bê tông rồi hàng hậu vệ rắn

Chẳng thể nào mơ đến chuyện ghi bàn

 

 

Anh loay hoay định sút những mấy lần

Hoa hồng ném biên ào qua cửa sổ

Nhưng khung thành dễ đâu bỏ ngỏ

Bố em ngồi dõi mắt trông ra

 

 

Chiến thuật này chẳng thể sút xa

Anh mạo hiểm dẫn bóng vào cấm địa

Với hy vọng rằng em ra mở cửa

- Cháu tìm ai !

Anh bị phạt mất rồi ...

Anh một mình tiền đạo cắm lẻ loi

Thất thiểu về sân nhà tìm bóng

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Thơ tình mùa bóng đá

Anh đơn độc một mình một bóng

Tìm lối vào khung thành cổng nhà em

Đổ bê tông rồi hàng hậu vệ rắn

Chẳng thể nào mơ đến chuyện ghi bàn

Anh loay hoay định sút những mấy lần

Hoa hồng ném biên ào qua cửa sổ

Nhưng khung thành dễ đâu bỏ ngỏ

Bố em ngồi dõi mắt trông ra

Chiến thuật này chẳng thể sút xa

Anh mạo hiểm dẫn bóng vào cấm địa

Với hy vọng rằng em ra mở cửa

- Cháu tìm ai !

Anh bị phạt mất rồi ...

Anh một mình tiền đạo cắm lẻ loi

Thất thiểu về sân nhà tìm bóng

Ối giời ơi,

Cái nhà bác này hăng máu quá, cứ đòi ghi bàn ngay thì làm sao mà xơi được. Muốn ghi được bàn thì phải biết lừa, biết dê, biết động tác giả ..... cơ bác ạ. Chứ bác cứ hùng hục như trâu húc mả kiểu đó thì không bị đối phương mua giò là chuyện lạ bác ơi.

Ráng về chùa tập lại đi bác nhé.....

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Anh mạo hiểm dẫn bóng vào cấm địa

Với hy vọng rằng em ra mở cửa

- Cháu tìm ai !

Anh bị phạt mất rồi ...

Anh một mình tiền đạo cắm lẻ loi

Thất thiểu về sân nhà tìm bóng

He he he he ...về sân nhà bu nó tát cho ù tai!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Thơ bóng đá

Anh sút vào em một trái buồn

Còn em đẩy lại trái cô đơn

Chúng mình cùng bỏ khung thành trống

Chẳng thấy đứa nào có thủ môn

Mời các Bác yêu thơ , mê bóng đá hoạ thơ , bình thơ !

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Bài Thơ Không Muốn Gửi Cho Anh ...

 

--------------------------------------------------------------------------------

 

Em uớc anh là kẽ vô danh

Chẵng ai trêu chọc chẵng ai dành

Không kẽ đoái nhìn không kẽ liếc

Để rồi em chiếm trọn tim anh

 

Em uớc anh là kẻ bình dân

Rơi rơi mái tóc bụi phong trần

Nắng cháy da mồi trông lam lũ

Không bạn không bè chẵng người thân

 

Bởi vì em muốn rằng ....

 

Chỉ có mình em iu anh thôi

Chỉ có mình em để anh cười

Chỉ có mình em làm anh giận

Chỉ có mình em khiến anh vui

 

Em uớc anh là gã tù nhân

Trong ngục tim em chỉ một ngăn

Cữa kính muôn đời không chìa khoá

Không thể buớc ra dù một lần

 

Em uớc anh là cũa riêng em

Để thuơng để nhớ để ru êm

Lời thơ tiếng nhạc câu ân ái

Theo giấc mộng về đêm từng đêm

 

TTTT

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Mến tặng tất cả các anh, các chị bài thơ em thích nhất của tác giả người Acmenia tên là Silva

Em bảo anh đi đi

(Người dịch: Huyền Anh)

 

Em bảo: anh đi đi!

Sao anh không ở lại ?

Em bảo: đợi chờ chi!

Sao anh xa em mãi ?

Lời em buông cứng cỏi,

Lệ em trào mắt đen.

Sao anh tin lời nói,

Mà không nhìn mắt em ?

Mình đọc đâu đó 1 bản dịch khác như này:

Em bảo anh cút đi

Sao anh không ở lại

Em bảo anh đừng lại

Sao anh lại đi ngay

Lời nói thoảng gió bay

Đôi mắt đen đẫm lệ

Sao mà anh ngốc thế?

Không nhìn vào mắt em!

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Mình đọc đâu đó 1 bản dịch khác như này:

Em bảo anh cút đi

Sao anh không ở lại

Em bảo anh đừng lại

Sao anh lại đi ngay

Lời nói thoảng gió bay

Đôi mắt đen đẫm lệ

Sao mà anh ngốc thế?

Không nhìn vào mắt em!

 

 

Người con trai phải như thế nào thì người con gái mới dám đuổi ...cút đi, bình thường chả người phụ nữ nào gớm ghiếc và ghê gớm nói nặng lời !

 

NẾU HÒN SỎI NÓI.

 

Bec-tôn-bi-retsco(Đức)

 

Hòn sỏi kia khi anh ném lên trời,

Nếu sỏi nói:''Tôi sẽ rơi trở xuống''

Anh có thể tin sỏi kia nói đúng.

Khi anh ngâm người vào vũng nước kia,

Nếu nước nói:''Tôi sẽ làm anh ướt.

''

Anh có thể tin nước kia nói thật.

Nhưng nếu cô bạn gái của anh viết thư và hẹn giờ gặp mặt

Thì xin anh đừng tin,

Vì đó đâu phải là qui luật của tự nhiên.

(Thơ dịch)

Cảm ơn anh đã đọc thơ em! Đàn ông mê thơ hơn bóng đá như bác hơi bị quý hiếm, rất hiếm!!!!! he he :rolleyes: :(

Việt Nam thắng Xin_ ga_po 2 - 1 bác có bít hok?

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Người con trai phải như thế nào thì người con gái mới dám đuổi ...cút đi, bình thường chả người phụ nữ nào gớm ghiếc và ghê gớm nói nặng lời !

 

NẾU HÒN SỎI NÓI.

 

Bec-tôn-bi-retsco(Đức)

 

Hòn sỏi kia khi anh ném lên trời,

Nếu sỏi nói:''Tôi sẽ rơi trở xuống''

Anh có thể tin sỏi kia nói đúng.

Khi anh ngâm người vào vũng nước kia,

Nếu nước nói:''Tôi sẽ làm anh ướt.

''

Anh có thể tin nước kia nói thật.

Nhưng nếu cô bạn gái của anh viết thư và hẹn giờ gặp mặt

Thì xin anh đừng tin,

Vì đó đâu phải là qui luật của tự nhiên.

(Thơ dịch)

Cảm ơn bác đã đọc thơ em! Đàn ông mê thơ hơn bóng đá như bác hơi bị quý hiếm, rất hiếm!!!!! he he :rolleyes: :(

Việt Nam thắng Xin_ ga_po 2 - 1 bác có bít hok?

Mình không mê bóng đá thì đúng rồi. Nhưng cũng không mê thơ :rolleyes: . Khi vào caviet việc đầu tiên là mình xem bài viết mới, duyệt qua 1 lượt cái nào tham gia được thì thm gia cái nào không thì bỏ qua. Cái bài dịch kia là bài học về tâm lý phu nử của thầy dạy văn lớp 10 nó là bài học đầu tiên nên mình nhớ như in.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Anh Là Người Bạc Bẽo

Tác Giả: Xuân Diệu

Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,

Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay

Mới hôm kia tình tự đến mê say

Sang bữa nay anh làm như mất hết

Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt,

Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao?

Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,

Là đất xấu hạt gieo không nảy nở

Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ

Giận hờn như anh chẳng được em yêu

Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều

Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

THƯ CỦA JULIA GỬI DON JUAN

- TÁC GIÁ: G. BYRON-

 

"Anh ra đi, đi xa, vâng phải thế

Tốt cho anh nhưng em biết điều này

Chỉ đau khổ mình em. Trái tim anh rất trẻ

Em chẳng có quyền âu yếm nữa từ nay.

Còn tim em sẽ yêu - yêu chừng nào có thể

Và bây giờ em viết gửi anh đây

Bức thư nhỏ, nếu mực nhoè, khó đọc

Đừng nghĩ nước mắt rơi, ồ không, em không khóc

 

Em đã yêu anh, đang yêu, và kết quả

Vì tình yêu mất hạnh phúc gia đình

Mất danh dự, lương tâm, tất cả

Nhưng chẳng bao giờ em tiếc đã yêu anh

Em biết lỗi lầm em -không nói quá-

Và khắt khe với chính bản thân mình,

Nhưng không viết thư này, em không thể -

Em chẳng có gì để trách anh, quả thế.

 

Với đàn ông, tình yêu không quan trọng

Với phụ nữ, than ôi, là cả cuộc đời

Là hạnh phúc, tương lai, lẽ sống

Mà rất dễ một lần vô ý đánh rơi.

Và đàn ông, khi trái tim trống rỗng

Có thể lấp đầy bằng công việc, vui chơi

Còn phụ nữ chúng em đáng thương, bé nhỏ

Chỉ biết yêu - khổ đau, rồi lại yêu -đau khổ

 

Anh sẽ được yêu, và sẽ yêu người khác

Lại say mế với cái mới đi tìm

Em chỉ biết sống cuộc đời đạm bạc

Và nối buồn chôn kín ở trong tim

Nhưng khát vọng đắm say và tình yêu tàn ác

Có bao giờ cam khuất phục, nằm im..

Hãy nhớ em, yêu em.. Ồ không, không, xin lỗi

Tất cả đã qua rồi, anh đừng tin em nói!

 

Cả thể xác, tâm hồn em mong manh bé nhỏ

Nhưng em tín em đứng vững ở đời này

Em chỉ nghĩ về anh, như suốt đời sóng vỗ

Lên mãi một bờ âu yếm, mê say

Và cũng chỉ vì anh em buồn, vui, sướng khổ

Sống âm thầm trong nỗi nhớ từ nay

Như chiếc kim la bàn về một phương rung nhẹ

Tim em hướng về anh, chỉ về anh, cũng thế

 

Em nói hết những gì em muốn nói

Và giờ đây bên trang giấy thần thờ

Phải gấp gửi, nhưng em không làm nổi

Không muốn vội vàng phải đơn chiêc bơ vơ

Em đã sống, đã yêu anh, lầm lỗi,

Và tiếc sao mình không được chết trong mơ

Trong nỗi buồn...Nhưng không, em phải sống

Dể cầu Chúa, yêu anh, theo anh trên đường rộng"...

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chiêu tuyết cho nàng Hoạn Thư

Tác giả: Hà văn Thùy

Các nhà bình luận Truyện Kiều trong khi dành nhiều giấy mực cho những Thúy Kiều, Thúy Vân, Kim Trọng, Từ Hải…lại dường như bỏ quên Hoạn thư. Có lẽ vì nàng là nhân vật phụ, đóng vai trò phản diện, không có gì đáng để những bậc chính nhân quân tử luận bàn? Hơn nửa thế kỷ qua, khi văn học trở thành công cụ của cuộc đấu tranh giai cấp, Hoạn thư mất đi vai trò nhân vật tiểu thuyết, trở thành con người mang thành phần phong kiến địa chủ. Mặc nhiên nàng là kẻ thù giai cấp xấu xa. Ít ai bình luận về nàng, càng không ai dám bênh vực nàng. Chính vì vậy, nàng bị hàm oan.

 

Nhận thấy sự bất công, chúng tôi ra tay vén áo giải oan, chiêu tuyết cho nàng.

Với mỗi người chúng ta, ngay từ khi biết học khôn, đã nghe trong câu chuyện của người lớn những lời ghen Hoạn thư, máu Hoạn thư hay chỉ vắn tắt Hoạn thư. Rồi lờ mờ hiểu ra rằng, Hoạn thư là ghen tuông, sâu xa hơn thì là kẻ ghen tuông hiểm ác. Đấy là ý niệm đầu tiên ta hiểu về nàng. Chính ý niệm ấy đã chi phối ta suốt cả cuộc đời, khiến ta cứ tưởng rằng mình đã hiểu đúng. Một vật cản, ngăn ta nhìn xa hơn... Đã mấy ai hiểu được rằng, sống giữa dân gian, ý nghĩa của thành ngữ đã khác xa sự minh triết ban đầu? Có nghĩa rằng thành ngữ đã làm nhòe đi ý nghĩa gốc của tác phẩm. Hoạn thư là hình tượng nghệ thuật cao hơn, đa chiều kích hơn ý nghĩa thông tục nói về sự ghen tuông mà nay mọi người vẫn hiểu.

 

Chúng ta – và có lẽ cả nàng Kiều – đều nghĩ rằng, cái phiên tòa báo ân báo oán này là dịp để trả thù thật xứng đáng cho những gì Kiều từng phải chịu. Một cuộc trả thù ngoạn mục, chắc là Hoạn thư phải thịt nát xương tan như những lời bóng gió nói với chàng Thúc:

Vợ chàng quỷ quái tinh ma,

Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau.

Kiến bò miệng chén chưa lâu,

Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu cho vừa.

 

Ngay đấy bày ra cảnh công đường khiến người ta khiếp vía:

 

Dưới cờ gươm tuốt nắp ra,

Chính danh thủ phạm tên là Hoạn thư.

Thoắt trông nàng đã chào thưa:

“Tiểu thư cũng có bây giờ đến đây!

Đàn bà dễ có mấy tay,

Đời xưa mấy mặt đời này mấy gan!

Dễ dàng là thói hồng nhan,

Càng cay nghiệt lắm, càng oan trái nhiều.”

 

Có lẽ khi nói những lời như thế, trong lòng Kiều cũng ngun ngút mối thù sắp trả và có cái khoái cảm của kẻ sắp báo được thù. Biết đâu trong đó chả có ý làm cho kẻ thù của mình xương tan thịt nát? Dường như chính Hoạn thư cũng hiểu hoàn cảnh của mình:

 

Hoạn thư hồn lạc phách xiêu,

Khấu đầu dưới trướng giở điều kêu ca.

Có lẽ lúc đó nàng cũng nghĩ, kêu để mà kêu, chớ mong gì được tha với tội lỗi mình đã gây ra:

Rằng: “Tôi chút phận đàn bà,

Ghen tuông thì cũng người ta thường tình.

Nghĩ cho khi các viết kinh,

Với khi khỏi cửa dứt tình chẳng theo.

Lòng riêng riêng những kính yêu,

Chồng chung chưa dễ ai chiều cho ai.

Trót lòng gây cuộc chông gai,

Còn nhờ lượng bể thương bài nào chăng.”

 

Ở đây, trong hoàn cảnh hiểm nghèo, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, ta lại thấy một Hoạn thư đầy bản lĩnh. Là bị cáo, nàng cũng là luật sư tự bào chữa cho mình. Khấu đầu trước kẻ tình địch thắng thế theo đúng lễ, nàng chỉ nói sự thực, cái sự thực cùng lý lẽ không thể chối cãi. Sau khi đưa ra chứng lý không thể phản bác, nàng còn khôn ngoan nhấn mạnh đến tình còn nhờ lượng bể thương bài nào chăng!

Chính cái tình quyện trong cái lý ấy khiến quan tòa Thúy Kiều phải thay đổi thái độ, xóa bỏ bản án định trước, chuyển sang phán quyết mà có lẽ nàng chưa hề nghĩ tới:

 

Khen cho: “thật đã nên rằng,

Khôn ngoan đến mực, nói năng phải lời.

Tha ra thì cũng may đời,

Làm ra thì cũng ra người nhỏ nhen.”

Đã lòng tri quá thì nên,

Truyền quân lệnh xuống trướng tiền tha ngay.

 

Có thể lúc đó, cả nàng Kiều, cả những người dự phiên tòa đếu bất ngờ với phán quyết lạ lùng. Nhưng rồi sau đó, mọi người công nhận là phải, là đúng và là sự nhất quán trong nhân cách nàng Kiều.

Được tha bổng, như vậy đứng về pháp lý, Hoạn thư vô tội, nàng được khôi phục quyền công dân. Lúc này ta có thể bình về phẩm hạnh của nàng Hoạn thư.

Trước hết, nàng là người đàn bà thông minh. Phải là người thông minh tuyệt vời mới soạn thảo, đạo diễn và diễn xuất thành công một vở kịch đời lớn đến vậy.

Thứ hai, Hoạn thư là người có bản lĩnh siêu việt. Tuy là nguời ghen tuông ngoại hạng nhưng Hoạn thư nén tình cảm lại, nén những bực tức thông thường lại để đạt mục đích cuối cùng. Chỉ người có bản lĩnh lớn mới hành xử đựoc như nàng.

 

Thứ ba, Họan thư là người nhân hậu, có tấm lòng bao dung, thương người quý tài. Khi tình địch trong tay, nàng có trăm ngàn cách để trả thù, mà dịp thuận lợi nhất là khi Kiều trốn đi mang theo đồ thờ của Quan Âm các. Nếu là người ác độc, nàng có quyền cho bắt Kiều lại, với tang chứng rành rành, sẽ roi đòn cho tan xương nát thịt rồi lầu xanh lại trả về phường lầu xanh. Nhưng Hoạn thư không làm thế, một phần vì nể chồng, không muốn làm tổn thương chàng Thúc nhưng cũng một phần vì tâm nàng nhân hậu, không muốn đẩy con người vì tài nên trọng, vì tình nên thương đến chỗ tận diệt. Chính cái tâm nhân hậu này đã cứu nàng trong cuộc trả thù về sau.

Như vậy, ta thấy, Hoạn thư là một phụ nữ Việt Nam với những phẩm chất tốt đẹp, đáng cho mọi người, không chỉ phụ nữ mà cả cánh mày râu học để làm người. Trọng nàng Hoạn thư, ta càng kính phục cái tâm và cái tài của thi hào Nguyễn Du.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

47411254292062.jpg

Hai sắc hoa tigôn

(T.T.Kh)

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn

Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn

Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc

Tôi chờ người ấy với yêu thương

 

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng

Dải đường xa vút bóng chiều phong,

Và phương trời thẳm mờ sương cát,

Tay vít dây hoa trắng lạnh lòng.

 

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,

Thở dài trong lúc thấy tôi vui.

Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ,

Anh sợ tình ta cũng thế thôi.

 

Thuở đó nào tôi có hiểu gì,

Cánh hoa tan tác của sinh ly,

Cho nên cười đáp: mầu hoa trắng

Là chút lòng trong chẳng biến suy.

 

Đâu biết lần đi một lỡ làng

Dưới trời đau khổ chết yêu đương.

Người xa xăm quá, tôi buồn lắm

Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường.

 

Từ đấy thu rồi thu lại thu,

Lòng tôi còn giá đến bao giờ.

Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ

"Người ấy" cho nên vẫn hững hờ.

 

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,

Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,

Mà từng thu chết, từng thu chết,

Vẫn giấu trong tâm bóng một người.

 

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết

Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa

Nhung hồng tựa trái tim tan vỡ

Và đỏ như màu máu thắm phai

 

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi,

Một mùa thu cũ rất xa xôi.

Đến nay tôi hiểu thì tôi đã

Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

 

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,

Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu...

Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,

Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.

 

Nếu biết rằng tôi đã có chồng,

Trời ơi, người ấy có buồn không?

Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ,

Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Đời vẫn cô đơn !

Cho tôi lại chút dại khờ

Như xưa yêu chẳng biết ngờ vực chi

Khôn ngoan giờ để làm gì

Cho tim ngần ngại hết thì xuân trong.

Cho tôi lại chút mềm lòng

Bâng khuâng mét mặt mơ vòng tay ngoan

Bây giờ hơn thiệt tính toan (toán)

Thời gian đi hết tôi còn cô đơn.

 

Đời là bể khổ ,tình là dây oan...có đúng thế k?

(thơ sưu tầm)

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Mình đọc đâu đó 1 bản dịch khác như này:

Em bảo anh cút đi

Sao anh không ở lại

Em bảo anh đừng lại

Sao anh lại đi ngay

Lời nói thoảng gió bay

Đôi mắt đen đẫm lệ

Sao mà anh ngốc thế?

Không nhìn vào mắt em!

 

 

Em lại thấy có bản dịch "hao hao" giống của bác Phạm Quốc Duy

 

Em bảo anh đi đi

Sao anh không ở lại

Em bảo anh đừng lại

Sao anh vội về ngay.

Lời nói thoảng gió bay

Đôi mằt huyền đẫm lệ.

Sao mà anh ngốc thế?

Không nhìn vào mắt em!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

BÀI THƠ THỨ NHẤT

 

Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,

Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...

Nhưng mà nghệ sĩ từ đâu lại,

Êm ái trao tôi một vết thương!

 

Tai ác ngờ đâu gió lại qua,

Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,

Thổi tan âm điệu du dương trước,

Và tiễn người đi bến cát xa...

 

Ở lại vườn Thanh có một mình,

Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh.

Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,

Yêu nắng chia xa, nắng lướt mành!

 

Và một ngày kia tôi phải yêu,

Cả chồng tôi nữa lúc đi theo,

Những cô áo đỏ sang nhà khác,

Gió hỡi, làm sao lạnh rất nhiều !

 

Từ đấy không mong, không dám hẹn

Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,

Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,

Người ấy ghi lòng: "Vẫn nhớ em" !

 

Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,

Bỗng ai mang lại cánh hoa tim...

Cho tôi ép nốt dòng dư lệ,

Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên !

 

Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ,

Đã bạc hoa tàn dấu xác xơ.

Tóc úa giết dần đời thiếu phụ,

Thì ai trông ngóng, chẳng nên chờ!

 

Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá,

Vì tôi vẫn nhớ hẹn nhau xưa!

"Cố quên đi nhé, câm mà nín,

Đừng thở than bằng những giọng thơ!"

 

Tôi run sợ viết, lặng im nghe,

Tiếng lá thu khô siết mặt hè...

Như tiếng chân người len lén đến,

Song đời nào dám hẹn ai về?

 

Tuy thế tôi tin vẫn có người,

Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi!

Biết đâu... tôi: Một tâm hồn héo,

Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi!

T.T.KH (Tiểu Thuyết Thứ Bảy số 182, ngày 20/11/1937)

BÀI THƠ CUỐI CÙNG

Anh hỡi! Tháng ngày xa quá nhỉ?

Một mùa thu cũ, một lòng đau...

Ba năm ví biết anh còn nhớ,

Em đã câm lời, có nói đâu?

 

Đã lỡ, thôi rồi! Chuyện biệt ly,

Càng khơi càng thấy lụy từng khi...

Trách ai đem cánh "Tigôn" ấy,

Mà viết tình em được ích gì?

 

Chỉ có ba người đã đọc riêng,

Bài thơ "Đan áo của chồng em",

Bài thơ đan áo nay rao bán,

Cho khắp người đời thóc mách xem...

 

Là giết đời nhau đấy biết không?

... Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung,

Giận anh em viết dòng dư lệ,

Là chút dư hương ! Điệu cuối cùng !

 

Từ đây, anh hãy bán thơ anh,

Còn để yên tôi với một mình...

Những cánh hoa hồng, hừ đã ghét,

Thì đem mà đổi lấy hư vinh !

 

Ngang trái đời hoa đã úa rồi,

Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi...

Buồn nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp,

Đi nhớ người không muốn nhớ lời !

 

Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây...

Tôi run sợ viết, bởi rồi đây,

Nếu không yêu được thì tôi... chết !

Đêm hỡi làm sao tối thế này?

 

Năm lại năm qua cứ muốn yên,

Mà phương ngoài gió chẳng làm quên,

Và người vỡ lỡ duyên thầm kín...

Lại chính là Anh? Anh của em!

 

Em biết làm sao được, hỡi trời?

Giận anh, không nỡ, nhớ không thôi,

Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt...

Sợ quá đi anh! "Có một người".

T.T.KH (Tiểu Thuyết Thứ Bảy số 217, ngày 23/7/1938)

 

T.T.KH là ai?

T.T.Kh. với những câu thơ xót xa cảm động:

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời

ái ân lạt lẽo của chồng tôi

Và từng thu chết, từng thu chết

Vẫn giấu trong tim một bóng người...

Vậy T.T.Kh. là ai? Nam hay nữ? Bút danh này chỉ thấy ghi ở ba bài thơ đăng trong Tiểu thuyết thứ bảy và một bài trên báo Phụ nữ, rồi thôi, không thấy xuất hiện nữa.

 

Ông Hoài Thanh, năm 1941, có soạn cuốn Thi nhân Việt Nam cũng trích dẫn T.T.Kh. với lời ghi chú: "Sau khi bài thơ kia đăng rồi, xóm nhà văn bỗng xôn xao, đến mấy người nhất quyết T.T.Kh. chính là người yêu của mình. Và người ta đã phê bình rất náo nhiệt. Có kẻ không ngần ngại cho những bài thơ ấy là những áng thơ kiệt tác...".

Hôm nay xin công bố với bạn đọc, một thông tin chúng tôi được biết về T.T.Kh. Người kể còn sống, mà T.T.Kh. cách đây bốn năm vẫn còn gặp. Chúng tôi thấy cần phải công bố ngay vì nó có lợi cho việc là văn học sử sau này.

 

Số là vào dịp hội đền Bà Tấm năm nay (Kỷ Tỵ, 1989), chúng tôi rủ nhau sang Phú Thụy dự hội. Cùng đi có nhà thơ Lương Trúc thuộc lớp thơ trước Cách mạng tháng Tám, năm nay đã 74 tuổi (tên thật là Phạm Quang Hòa), bạn thân với các nhà thơ Thâm Tâm, Nguyễn Bính và Trần Huyền Trân. Chính bài Tống biệt hành Thâm Tâm viết tặng Phạm Quang Hòa khi đi hoạt động cách mạng. Nguyễn Bính cũng có bài thơ tặng Phạm Quang Hòa mở đầu bằng hai câu:

Tôi và anh: Bính và Hòa

ở đây xa chị, xa nhà, xa em...

Và đây kết thúc bằng hai câu:

Ðây là giọt lệ phân ly

Ngày mai tôi ở, anh đi, bao giờ...?

Nhà thơ Lương Trúc là người cung cấp tư liệu, và tất nhiên ông sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm về họ tên tác giả Hai sắc hoa ti-gôn được công bố dưới đây. Cùng nghe hôm đó với tôi có nhà thơ Trần Lê Văn và nhà thơ Tú Sót.

 

T.T.Kh. tên thật là Trần Thị Khánh, người yêu của Thâm Tâm. Hai người yêu nhau, nhưng biết không lấy được nhau, hẹn giữ kín mối tình, để đỡ phiền đến gia đình của nhau sau này. Cô Khánh đọc Tiểu thuyết thứ bảy in truyện ngắn Hoa ti-gôn của Thanh Châu (số tháng 9-1937) xúc động, tự thổ lộ câu chuyện riêng bằng bài thơ Hai sắc hoa ti-gôn và gửi đăng Tiểu thuyết thứ bảy.

Bài thơ in ra gây xôn xao trong làng văn chương như ông Hoài Thanh ghi nhận. Tiếp đó để giải thích lý do viết bài Hai sắc hoa ti-gôn, T.T.Kh. gửi đến Tiểu thuyết thứ bảy một bài nữa, với tiêu đề là Bài thơ thứ nhất và viết tặng riêng Thâm Tâm bài thơ Ðan áo.

 

Lại càng xôn xao, nhiều người cho là nam giới giả danh, nhiều người nhận là người yêu của mình, trong số này có nhà thơ Nguyễn Bính.

Thâm Tâm hồi ấy còn trẻ, với tính hiếu thắng của tuổi trẻ, ông đã gửi báo Phụ nữ đăng bài thơ Ðan áo để minh chứng với thiên hạ rằng T.T.Kh. chính là người yêu của mình. Tất nhiên không có sự đồng ý của T.T.Kh.

Và thế là T.T.Kh. giận, cô viết bài thơ lấy tiêu đề Bài thơ cuối cùng gửi đăng ở Tiểu thuyết thứ bảy, vừa hờn vừa giận đầy yêu thương, và cũng từ đấy T.T.Kh. "tắt lịm" trên thi đàn.

 

Sau này, Thâm Tâm có viết một bài thơ dài để trả lời T.T.Kh. bài Các anh, (tập thơ mới của Thâm Tâm, nhà xuất bản Văn học 1987, có in bài Các anh nhưng đây chỉ mới trích một phần).

 

Lời bàn: Có người viết hàng trăm bài thơ, in hơn chục tập thơ, mà không gây được mộ vang hưởng nào trong nghệ thuật thơ. T.T.Kh. viết bốn bài, có bài đã gây được vang hưởng.

 

Thơ hay đâu cần nhiều.

Phê-lích ác-ve (Félix Arvers, 1806-1850) chỉ nhờ bài Tình tuyệt vọng mà tên tuổi được ghi trong văn học sử Pháp. Mới hay trong "lãnh địa" nghệ thuật, số lượng chỉ là cái không đáng kể. T.T.Kh. cần phải đợc xem xét và đáng giá như một tác giả của dòng thơ lãng mạn trước Cách mạng tháng Tám. Ðiều đó không có gì là quá đáng.

 

Ðược biết T.T.Kh. về sống ở Thanh Hóa đã bốn năm nay, không biết bây giờ bà còn hay mất, nhưng cứ xin phép cho chúng tôi được công bố điều bí mật trên vì nghĩ rằng:

Thời gian đi đã dài, nhà thơ Thâm Tâm đã mất, ông nhà cũng quy tiên. Vả lại, cũng vì công việc của văn sử học, nếu đã tìm ra tác giả của một tác phẩm nổi tiếng thì dù đắn đo đến đâu rồi cũng phải công bố.

 

Hoàng Tiến

(Nhân dân Chủ nhật số 23 tháng 7-1989)

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Ngược

….Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh

ngược phố tan tầm, ……Ngược chiều gió thổi

ngược lòng mình tìm về nông nổi

lãng du vô định cánh chim trời....

 

….Em ngược thời gian, em ngược không gian

ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm

ngược trái tim từ bao giờ chai lặng…..

...em đánh thức nỗi buồn…

.... em gợi khát khao xanh….

 

... Mang bao điều em muốn nói cùng anh

chợt sững lai... trước cây mùa trút lá

trái đất sẽ thế nào nếu màu xanh không còn nữa

và sẽ thế nào khi trong em không anh ?!?....

 

…em trở về im lặng của đêm

chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ

phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió

riêng chiều nay em biết – em một mình....

 

Em bước ngược giấc mơ để tìm về cảm xúc cũ

của mùa đông đầu tiên minh` gặp nhau...

Anh ngơ ngác... tìm e giữa dòng người xuôi ngược....

Khó lắm ... tìm được em khó lắm anh à...

Em bước ngược yêu thương... để tìm về dối trá,

để nói anh đi đi….

... để nhẫn tâm thấy anh đau khổ....

... để mong con tim mình bình yên đi một chút...

để rồi... lại bước ngược những dằn vặt và ám ảnh trở về anh...

 

Bước ngược những sợ hãi và lo toan...

để tìm về nơi bình yên của những cơn bão lòng...

Thèm sà vào lòng anh lắm nhưng lại sợ...

Sợ lắm vì biết anh sẽ lại đi...

Đâu sẽ là bến bình yên của những cơn bão tới?

Em bước ngược những hoài nghi và tham vọng,

gọi anh quay trở về... mặc kệ tất cả, du` ngay mai em biet’ em kho^ng anh……..

Em bước ngược những tình yêu vĩ đại...

bước qua những tình yêu mãi mãi...

để dành cho anh một tình yêu nhỏ xíu...

bé lắm nhưng là của riêng em thôi...

Một tình yêu đặc biệt của riêng em!

Em bước ngược sự ích kỉ để nghĩ thật nhiều cho anh......

 

©ஜ๑¤º♥Chubby_Chup♥º¤๑ஜ'sBlog

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Anh đắp tượng em bằng cát

Đến khi buồn anh hôn em một phát

Ôi nụ hôn chua chát

Miệng toàn cát là cát

 

Buồn buồn ra đứn bờ ao

Ai ngờ chó cắn buồn ơi là buồn

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Anh đắp tượng em bằng cát

Đến khi buồn anh hôn em một phát

Ôi nụ hôn chua chát

Miệng toàn cát là cát

 

Buồn buồn ra đứn bờ ao

Ai ngờ chó cắn buồn ơi là buồn

 

Mến tặng anh anhtaicn bài thơ:

 

THƠ: Chị gửi anh ấy lại cho em

Chị em mình

chưa bao giờ ta gặp nhau đâu

Nhưng thẳm sâu

lại biết về nhau đấy

Bởi mình cùng

yêu một “gã dở hơi”

Có khác chăng

chị là người đến trước

Còn em là

người hiện tại phía sau…

 

Qua đi rồi những ngày tháng yêu nhau

Chị và anh bây giờ thôi chung bước

Em đừng buồn, đừng lo chị là người đến trước

Sẽ ám ảnh tâm hồn trong kí ức người yêu em.

 

Chị gửi anh ấy lại cho em

Em hãy xem như đó là duyên là số

Em hãy cùng anh đắp xây một tổ

Ấm gia đình vang tiếng nói cười vui.

 

Rủi may cuộc đời đâu ai thể trốn chui

Cũng chẳng thể cứ mong là có được

Em hãy cứ hồn nhiên mà sánh bước

Đừng nghĩ ngợi nhiều mà chới với nghe em.

 

Chị gửi anh ấy lại cho em

Đừng hỏi chị vì sao bao dung thế

Tình yêu con người rộng dài sâu hơn bể

Chị vẫn để dành cho cuộc sống mai sau.

 

Chị vẫn để dành…

để dặn những người từng đã yêu nhau…..

 

Hoàng Yến Anh

PS: Ngày xưa khi yêu nhau, anh thường hay khoe với tôi về các cô gái vẫn dành tình yêu cho anh. Sau này, khi chia tay anh cũng thường hay kể với tôi rằng vẫn có rất nhiều người đến với anh. Bao giờ cũng vậy, tôi chỉ cười….Có một lần anh nói với tôi rằng có một vài cô gái đang yêu anh đã lẳng lặng ra đi khi họ vô tình đọc được Blog của tôi. Khi tôi hỏi anh vì sao họ biết về tôi, vì sao họ biết tôi và anh đã từng yêu nhau, anh chỉ cười mà không bao giờ cho tôi lời giải đáp. Và tôi biết, ở chân trời quê hương Việt Nam thân yêu, có một người bạn gái cũ của anh và những cô gái đang dành tình cảm cho anh vẫn từng ngày dõi theo những dòng cảm xúc của tôi trong âm thầm. Và tôi đã viết bài thơ này như một thông điệp gửi tới các em rằng: Quá khứ tình yêu cũng chỉ là những khoảng trời đã đi qua, đến một lúc nào đó tình yêu và nước mắt cũng sẽ cạn kiệt đến không thể ngờ. Quá khứ dẫu đẹp cũng chỉ là một đoạn đường mà chị và anh đã đi qua, hãy đấu tranh cho tình yêu và giữ gìn hạnh phúc, bởi hiện tại mới là điều đáng để trân trọng, các em nhé !

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay
Đăng nhập để thực hiện theo  

×