Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
Happyfeet

KHI TA GỬI ĐI 2 NỤ CƯỜI

Các bài được khuyến nghị

BIẾT VÀ KO BIẾT

- Nếu tôi được trả tiền cho những gì tôi không biết thì có lẽ tôi đã giàu to rồi. Tuy nhiên, người ta chỉ trả tiền cho một số rất ít kiến thức mà tôi biết được! Người điềm tĩnh trả lời.

1. Phấn Trắng Bảng Đen Và Lòng Biết Ơn

 

"Nhất tự vi sư bán tự vi sư

 

Phi sư phụ phi đáo nhân

 

Dù chỉ học thầy một chữ

 

Hay nửa chữ cũng ghi ơn” ...

 

Chuyện cổ tích ngày xưa kể rằng khi nước Nam chưa có chữ quốc ngữ theo hệ thống mẫu tự ABC mà còn dùng Hán tự viết nét bằng cọ: Có một anh học trò thấy một đàn kiến khi kéo nhau bắc cầu qua sông, cả lũ kiến gần như sắp bị dòng nước lũ cuốn đi, anh động lòng từ tâm liền bẻ một cành cây bắc cầu cho kiến di chuyển. Kỳ thi Hương năm đó anh làm bài thi, rủi ro một chữ anh viết thiếu một nét nên nếu đọc thì khác nghĩa, chắc chắn giám khảo đánh rớt, nhưng may mắn thay, chữ mà thiếu nét đã được những con kiến bám chặt vào, nên nét chữ thiếu thành đủ. Giám khảo đã chấm điểm cho anh đậu khoa thi năm đó. Người đời cho rằng kiến đã trả ơn cứu mạng của anh học trò từ tâm ấy nên công danh anh được hanh thông.

 

Sự thực câu chuyện trên đây chỉ là dụ ngôn, mà đã là dụ ngôn thì không có thật, nhưng nó cũng đem đến cho ta một ý nghĩ “biết ơn” nào đó và cách xử sự trong đời.

 

Trên sân khấu của nhà hàng Hương Xưa, tôi nhìn người nam ca sĩ có gương mặt quen thuộc, có cái nhân dáng quen thuộc và lời ca tiếng hát đó lại cũng quen thuộc nữa. Xin thưa đó chính là một giáo sư trước đây cách hơn phần tư thế kỷ đã là thầy tôi. Tôi vui lắm khi nghe tiếng ca ngọt ngào, du dương mang một ước mơ về tình yêu mà người thi sĩ gửi gấm trong thơ, người nhạc sĩ ký thác nỗi cảm tác trong từng nốt nhạc, cũng như người ca sĩ cố gắng lột tả trọn vẹn nỗi bâng khuâng, khi nhân vật trong bài ca là tình nhân, hay là nỗi dịu dàng khi nhân vật ấy gần người yêu, rồi nhớ đến ánh trăng khuya của một thuở hẹn họ tình tự mà đã có khi còn ở Sài Gòn trong ký ức dấu yêu.

 

Trong nỗi cảm nhận miên man của cử tọa đang lắng nghe, tôi cho là cả bộ ba Du Tử Lê, Phạm Đình Chương và thầy cũ của tôi đang đứng hát thật là một sự kết hợp tuyệt diệu. Bài "Đêm Nhớ Trăng Sài Gòn", hình như nó là một trong những nhạc phẩm mà ông thích thú nên khi hát, ông đã diễn tả đúng mức khi hát bài này. Tuy ông là ca sĩ tài tử, nhưng lại bắt nhịp ca trong nỗi đắm say, ông ngân dài như đưa chúng tôi về với Sài Gòn trong quyến luyến, y như cái tâm trạng mà lúc tôi đau xót rời xa chốn này:

 

“Đêm về trên bánh xe lăn

Tôi trăng viễn xứ, hồn thanh niên vàng

Tìm tôi đèn thắp hai hàng

Lạc nhau cuối phố, sương quàng cổ cây

Ngỡ hồn tu xứ mưa bay

Tôi chiêng trống gọi, mỗi ngày mỗi xa

Đời tan, tan nát chiêm bao

Tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào …”

 

Thầy tôi, người mang bản tính năng động, ông luôn luôn vui vẻ và thích dí dỏm khi làm MC, ông trẻ trung trong giọng nói, và ông cũng trẻ trung trong tâm hồn. Lúc vừa qua ông hát, đã như lột hết tâm tình về những kỷ niệm quê hương như thầm nói:

 

"Các anh chị em thân mến, ngày xưa tôi đứng trước các em và đằng sau là bảng đen và phấn trắng, ngày hôm nay phía trước tôi đây cũng là các em, nhưng đằng sau tôi không còn phấn và bảng đen nữa, thay vào đó là ban nhạc đệm cho tôi hát lên những ca khúc ân tình, những hoài niệm của hoài hương và của dĩ vãng còn rong ruổi trong vùng ký ức cũ của tôi, hay cũng là của chúng ta.

 

Chỉ tiếc rằng những ngày cũ đó không được kéo dài lâu hơn mà phải đợi hơn một phần tư thế kỷ sau mới được nối tiếp. Thú thực rằng ngày nào tôi còn gặp lại các anh chị là ngày ấy vẫn là hạnh phúc cho tôi. Cái hạnh phúc kế tiếp là tôi được hát những ca khúc mà anh chị em thích. Như thế thì chúng ta đã có những hạnh phúc chung, hay nói khác đi là sở thích hay văn hóa chung, có đúng như vậy không các anh chị?"

 

Có bao giờ quý vị nhớ đến cái bảng đen đầy phấn trắng có lần đã rơi trên tóc thầy cô giáo của chúng ta không? Có chứ! Nhưng nhiều người không được may mắn như chúng ta, vì họ học ở trường đời nhiều hơn trường lớp, nhưng họ cũng học được lòng biết ơn các nhà mô phạm từ những câu chuyện nhỏ, như câu chuyện của Fred Bauer kể dưới đây:

 

“Hôm đó có người giãi bày tâm sự rằng họ nhận thức được dường như ít khi bày tỏ lòng biết ơn đối với những người thân sống gần gũi, hay xóm giềng lân cận đã dành cho họ nhiều điều ưu ái. Điều này nói lên rằng tất nhiên là chúng ta không nên đợi đến những ngày lễ lộc, kỷ niệm để mới nói lên lời cảm ơn đối với người thân hay ân nhân mà mình đã từng mang ơn”.

 

Giá như tôi học được điều gì đó về nghệ thuật cám ơn thì đó chính là: Hãy cám ơn ngay bây giờ, vì khi nói lên lời cám ơn không những chỉ làm rạng rỡ, mát lòng ân nhân mà còn thể hiện tính văn minh lịch sự của người thọ ơn. Nếu bạn cảm thấy bị hắt hủi, xua đuổi, bạn đừng vội bi quan, yếm thế mà hãy ra tay cứu vớt người khác. Rất có thể đó là phương thuốc giúp bạn tìm lại niềm lạc quan, yêu đời.

 

Trước khi trở thành nhà văn nổi tiếng, A.J. Cronin từng là một bác sĩ. Hồi ấy, có nhiều bệnh nhân đến yêu cầu Cronin điều trị cho họ chứng bệnh lo âu, hồi hộp, sợ sệt, hay mất niềm tin hoặc luôn ngờ vực. Quý vị nghĩ Cronin xử trí làm sao không? Ông ghi cho họ toa thuốc thật lạ lùng: Toa thuốc “biết nói lời cám ơn” rồi căn dặn bệnh nhân: “Trong vòng sáu tuần, bạn phải nói lời cám ơn mỗi khi nhận được sự giúp đỡ của bất cứ ai dù đó chỉ là việc mọn. Và để tỏ ra rằng lời cám ơn kia xuất phát từ tấm lòng thành, bạn hãy mỉm cười với ân nhân khi thốt lên hai tiếng “cám ơn”. Lạ thay, sau sáu tuần điều trị, hầu hết bệnh nhân của Cronin đều cảm thấy bệnh của mình thuyên giảm một cách rõ rệt.

 

Trong nhiều trường hợp, chúng ta không thể bày tỏ ngay lòng biết ơn của mình. Nếu rơi vào hoàn cảnh này, bạn không nên thụ động, giữ im lặng mãi mà hãy mạnh dạn nói lời cám ơn ân nhân của mình ngay khi gặp lại họ.

 

Vừa mới đây, tôi có dịp về thăm lại quê nhà trong một thời gian ngắn. Trong khi tôi đếm bước dọc theo đường làng quen thuộc, kỷ niệm thời thơ ấu bỗng dạt dào đến trong tâm trí tôi. Rồi bỗng nhiên trên đường về làng, tôi gặp lại cô giáo Hương. Cô đã gợi trong tôi thời tôi còn mài đũng quần trên ghế trường trung học. Năm ấy, tôi ngồi lớp chín. Tôi mê chơi môn đá bóng hơn là chú tâm vào việc học. Hậu quả là tôi bị tụt hậu môn tiếng Pháp. Khi phát giác ra môn yếu kém của tôi, cô giáo Hương nói: “Ồ, học tiếng Pháp có khó khăn gì đâu, rất thú vị nữa là đằng khác. Sau bữa cơm chiều nay, em sang nhà cô, cô sẽ chứng minh cho em thấy điều đó”.

 

Trong nhiều tuần lễ kế tiếp, cô dạy kèm tôi học tiếng Pháp cho đến khi tôi theo kịp chúng bạn. Năm ấy tôi tròn 14 tuổi. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra rằng cô giáo Hương khả kính, vừa tích cực giảng dạy ở trường vừa làm tròn nhiệm vụ trong gia đình, lại còn dành riêng mỗi ngày một giờ để dạy kèm tôi học tiếng Pháp nữa. Sự cố gắng giúp đỡ tôi của cô giáo Hương lúc ấy, tôi xem như là chuyện rất bình thường. Nhưng giờ đây, khi gặp lại cô, tôi bỗng nhận thức một cách sâu sắc rằng cố gắng của cô dành riêng để dạy tôi học tiếng Pháp trước đây quả là sự hy sinh vô bờ bến mà hàng năm dài tôi hầu như quên lãng. Tôi chạy đến ôm choàng lấy cô, giọng thổn thức: “Những điều mà cô dành cho em trước đây đã vượt xa nhiệm vụ bình thường của một cô giáo. Xin cô nhận lòng biết ơn chân thành của người học trò cũ, dù cho lời cám ơn được thốt lên muộn màng.” Cô đáp lời tôi bằng nụ cười ấm áp, mãn nguyện và đôi mắt rạng rỡ niềm tin.

 

Nếu nhà văn lớn A. J. Cronin viết ra những cám ơn nhân đã dạy dỗ mình nên người thì tôi lại sực nhớ câu chuyện của người bạn Iran (Ba Tư) mà tôi mới quen. Anh ta kể sau khi Shah hoàng bị lật đổ, chính quyền mới hồi giáo lên thay thế, người lôi thầy giáo ra tra tấn chính là anh, anh bị bắt buộc nếu không làm việc này thì anh sẽ bị chính quyền mới hành quyết tức khắc, khi thuật lại câu chuyện trên anh buồn lắm và nói anh là nạn nhân của một chế độ vô luân. Người thầy mà anh xúc phạm đến là người thầy tốt, ông đã cố dạy những đứa trẻ tinh nghịch, ông xử phạt chúng theo kỷ luật nghiêm minh của nhà trường. Khi đất nước thay đổi thì người bạn tôi, và người thầy giáo của đám học trò tinh nghịch đã gây cho người thầy cũ cái cảm giác chán chường, rồi cả hai cùng về sống ở vùng băng tuyết phía bắc gần nước Canada, ông thầy thì sống ẩn dật.

 

Người Việt Nam chúng ta có những câu nói mà người học trò lớn nhỏ đều được giáo huấn như "Không thầy đố mày làm nên", sau này người học sinh đã lớn tuổi lại tìm thấy ý nghĩa của câu nói tôi cho là rất chí lý: "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư".

 

Thật ra mọi việc trong cuộc sống con người cũng tùy thuộc vào môi trường của đứa trẻ sinh sống, hiền lành hay ngỗ nghịch là do tình trạng gia cảnh, môi trường của xóm giềng chung quanh hay bạn bè mà chúng kết thân. Có đứa thay đổi tâm trạng hiểu thầy cũ, thì cũng có đứa ương ngạnh, vẫn cố chấp những chuyện cũ trong vùng ký ức.

 

Rèn luyện để làm con người đã khó rồi, mà làm sao cho đám học trò tinh nghịch, lêu lổng trở nên người hữu dụng cho xã hội lại càng khó hơn, chỉ vì sự hẹp hòi, ích kỷ đã in hằn sâu trong tâm thức của chúng.

 

Cùng với cái tâm tình dành cho những ai đã thất bại vì nạn đổi đời của tháng Tư Đen 75 tại quê hương VN của tôi, họ đã chịu đựng nhiều nỗi cay đắng truân chuyên. Thầy tôi ca bài hát mang nhiều tính chất triết lý của cuộc sống. Đó là bài "Bông Hồng Cho Người Ngã Ngựa", nhạc của Lê Uyên Phương sáng tác, lời thơ Nguyễn Hoàng Đoan. Tôi nghe trong nỗi chua xót và đắng cay, tôi cảm thấy cay đắng vì lũ học trò xưa phản thầy, họ vong ơn với vị thầy cũ, và hình như họ vong ơn với nhiều người. Mắt tôi đã cay vì nước mắt tuôn trào khi nhớ đến hoàn cảnh vị thầy trong khung cảnh băng giá kia, hình ảnh ấy vẫn chập chờn trong suy nghĩ của tôi. Giọng ca của thầy tôi bây giờ lại chuyên chở cả một kiếp nhân sinh mà hai người thi sĩ và nhạc sĩ đã đưa vào bài hát này:

 

"... Không phải là bông hồng

 

Dành cho người hạnh phúc

 

Những người không biết khóc

 

Những người không biết cười

 

Những người tim bằng đất

 

Không phải là bông hồng

 

Dành cho những búp bê

 

Những búp bê biết khóc

 

Những búp bê biết cười

 

Búp bê tim bằng nhựa

 

Đây là một bông hồng

 

Gửi về người ngã ngựa."

 

Sống tại Hoa Kỳ hằng năm người ta có ngày lễ Tạ Ơn (Thanksgiving), mục đích của nó như tên gọi, là tạ ơn đối với những ai giúp đỡ, cưu mang cho cuộc sống này được khá hơn. Nó có thể bao gồm cho tình thầy trò. Bởi vì: "Không thầy đố mày làm nên”. Người bạn láng giềng nhà tôi lúc trước, nay cư ngụ trong vùng Northwest Houston thuật cho tôi nghe chuyện cũ khi còn ở Sài Gòn, là một sinh viên sư phạm đã kể lại những “buồn nhiều hơn vui” trong đời dạy học của mẹ mình, anh suy tư đôi phút rồi kể như sau:

 

“Tôi còn nhớ rất rõ lúc tôi ngồi trầm ngâm trước lá đơn xin thi vào trường đại học cách đây ba năm. Mẹ tôi (một nhà giáo tóc đã bạc, gần ba mươi năm trong nghề) đứng cạnh tôi, nói nhỏ nhẹ: “Con ạ, dẫu sao nghề giáo vẫn là một nghề cao quí”. Mẹ tôi nói hai chữ “cao quí” thật nhỏ và mắt mẹ rưng rưng. Tôi thấu hiểu ước muốn của mẹ tôi. Không cần đắn đo, tôi ghi vào lá đơn: Trường Đại Học Sư Phạm. Tất nhiên trong chọn lựa cũng có phần của tôi.

 

Sau tháng Tư Đen năm 75, nhà tôi dọn về ở trong một con hẻm sâu. Có một đêm nọ gần chín giờ, một người đàn ông tóc muối tiêu dắt chiếc xe đạp vào hẻm và hỏi tìm nhà cô giáo Hạnh. Khi mẹ tôi ra mở cửa, người đàn ông cúi hẳn người xuống, rụt rè: “Thưa cô, cô còn nhớ em không, em là trò Huân đây...”. Mẹ tôi ngờ ngợ, có lẽ không nhớ ra. Khi vào nhà nói chuyện, chú Huân kể lại: “Hồi em học lớp 9, ngồi đầu bàn, thường tinh nghịch để chân thẳng ra ngoài. Cô đi lên đi xuống giảng bài say sưa, đụng phải chân em, cô vấp té, đầu va vào bàn... Cô nhớ không? Hồi đó, sợ quá em không nói được một lời xin lỗi với cô. Thế cho nên em ân hận mãi cho tới bây giờ. Hơn 25 năm rồi, cô nhỉ?”.

 

Ở ngoài Trung chú Huân chạy xe ôm, có dịp vào thành phố chú quyết tìm cho được người thầy cũ là mẹ tôi. Để thăm và nói một lời... và chỉ một lời để xin lỗi. Khi trao những chiếc bánh nổ của quê hương miền Trung cho mẹ tôi, chú Huân bùi ngùi nói: “Em có chút quà của miền Trung... để cô nhớ đến tụi em”. Đêm đó là một trong những đêm vui của mẹ tôi.

 

Có một lần mẹ tôi bị bệnh nằm ở bệnh viện Bình Dân, một bác sĩ khoảng 40 tuổi cứ ở bên mẹ tôi. Khi mẹ xuất viện, mỗi đêm người bác sĩ ấy lại lội vào con hẻm đến nhà theo dõi sức khỏe cho mẹ tôi. Đó là một học trò cũ của mẹ. Anh ấy cứ nhắc đi nhắc lại: “Không có cô, đời em chưa biết ra sao...”. Anh ấy kể: hồi học cấp III, gia đình quá khó khăn, đã nhiều lần anh đã quyết định nghỉ học, nhưng mẹ tôi đến, giúp đỡ, khuyên bảo và anh lại tiếp tục đi học, nay anh đã đậu làm bác sĩ cũng là nhờ mẹ tôi.

 

Thỉnh thoảng mẹ tôi nhận được những lá thư, những thiệp chúc tết, thiệp báo hỉ... từ phương xa gửi đến. Tất cả đều ghi những lời trân trọng, ân tình. Mẹ tôi dành riêng một ngăn tủ gìn giữ tất cả và thỉnh thoảng mẹ tôi lại giở ra xem, và tôi thấy bà mỉm cười hạnh phúc.

 

Nhưng đời dạy học của mẹ tôi cũng có quá nhiều những đắng cay, ngậm ngùi thậm chí đến tủi nhục. Có một lần đi dạy về, vừa bước vào cửa mẹ ôm mặt òa khóc. Tôi hỏi mãi, mẹ mới chịu kể lại rằng: “Mẹ đang dạy trong lớp thì một người sang trọng đến hành lang, gật đầu ra hiệu muốn gặp mẹ. Mẹ bước ra, người ấy trao cho mẹ một xấp vải và chiếc phong bì, nói: “Xin cô cho cháu nó vào học lại”. Mẹ từ tốn trả lời: “Trường hợp cháu đã quá nhiều lần vi phạm kỷ luật, ban giám hiệu đã quyết định cho nghỉ học. Có gì xin ông gặp ban giám hiệu”. Người ấy cứ dúi quà vào tay: “Cô nhận đi, không sao đâu, miễn là lo được cho cháu”. Mẹ nghiêm giọng: “Xin lỗi ông, tôi không lo được, xin ông cứ mang lên ban giám hiệu”. Người ấy bỏ đi và thòng theo câu nói: “Rách mà làm phách!”. Mà đúng vậy, mẹ càng đeo đuổi nghề, càng ngày càng rách thật. Rách đến mức hồi tôi còn nhỏ, mẹ đã từng phải cắt chiếc áo dài cưới của mẹ để may cho tôi một chiếc áo mới, để tôi đến trường ngày khai giảng... Lần ấy mẹ tôi xót nhưng không đau. Lần này vừa đau vừa xót vì có người đã xúc phạm đến danh dự của bà.

 

Tôi băn khoăn tự hỏi sao ngành giáo chức của mẹ tôi thê lương và bẽ bàng đến thế. Sách vở thì lại cho là nghề giáo cao quí lắm mà. Tôi tự hỏi và rồi tự suy nghĩ . . .

 

Một lần khác, một phụ huynh tổ chức đám cưới cho con trong một nhà hàng sang trọng ở đường Trần Hưng Đạo đã mời mẹ tôi tới dự. Mẹ lọt ở giữa những khách khứa hào nhoáng, mẹ tôi trao chiếc phong bì là quà mừng cho đôi lứa tân hôn. Vị phụ huynh ấy đẩy tay mẹ tôi ra và từ chối, rồi nói một câu rất tự nhiên: “Tiền bạc đâu mà cô mừng cho cháu. Mời cô cốt là để cô bồi dưỡng cho sức khoẻ”. Nghe xong câu nói đó mẹ tôi cúi mặt, xấu hổ tê tái người và mẹ đã tìm cách lẳng lặng ra về. Đến nhà, vào phòng, mẹ kéo chiếc chăn đắp lên ngực, mắt mở lớn nhìn lên trần nhà, và nước mắt cứ tuôn trào ...

 

Tôi không nhớ hết được bao nhiêu lần mẹ tôi đã khóc như vậy. Cứ sau mỗi lần ấy, mẹ lại kéo chiếc hộc tủ có nhiều kỷ niệm đẹp của đời dạy học của mình ra và mẹ im lặng đọc từng lá thư, ngắm từng chiếc thiệp. Hình như lòng mẹ thanh thản trở lại, nhưng cuộc sống lúc đó cứ không để yên cho lòng mẹ thanh thản, lại muôn vàn đắng cay, muôn vạn điều nhức nhối. Vậy mà mẹ vẫn muốn tôi trở thành cô giáo. Năm sau đó tôi ra trường, cũng đứng trên bục giảng trong lớp. “Dẫu sao mẹ nói rằng đó vẫn là một nghề có ích nhất cho đời. Người thầy luôn mở rộng tấm lòng bao la, quảng đại để chấp nhận những thử thách khó khăn nhất xảy ra cho đời mình, và với tấm lòng vị tha, người thầy luôn để lại những dấu ấn đẹp cho mỗi cuộc đời...”

 

Trong những ý tưởng bâng quơ, vui lẫn buồn, tôi ngẫm nghĩ sống mà không biết yêu thương, ơn nghĩa thì “Sanh Bất Nhược Tử” (Sống mà như chết), chết mà còn để lại cho đời những tấm gương sáng thì “Tử Bất Nhược Sanh” (Chết mà như sống). Vậy thì người ta tri ân những nhà triệu phú hay tri ân những nhà giáo nghèo? Hỏi tức là đã trả lời, nhà triệu phú cũng sẽ được tri ân như vậy nếu như họ biết làm việc từ thiện mà không khoe khoang cho mọi người biết. Riêng tôi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì còn được nói hai tiếng “cám ơn” chứ không phải nói lời “rất tiếc”.

 

Đó là đôi dòng về người thầy cũ của tôi, hay về vị thầy giáo oan khiên bôn ba sau thời vận Shah hoàng, về cô giáo Hạnh, mẹ của người bạn tôi. Nếu ở đời có những đứa trẻ tinh nghịch, lớn lên bằng ý tưởng hẹp hòi và cố chấp thì xã hội cũng có người học trò cũ tinh nghịch của cô giáo Hạnh lớn lên trong ý thức biết ơn và bao dung.

 

Tôi nhìn về hướng vị thầy cũ mang dáng trí thức với đôi kính cận như dạo nào, ông bước xuống sân khấu sau khi hát hai nhạc phẩm nhắc nhớ những kỷ niệm quê hương. Và thông thường thì ai trong chúng ta cũng có những vị ân sư để mình nhớ về dĩ vãng và để tạ ơn các ngài.

 

Nhân đọc sách của nhà đại văn hào A.J. Cronin, tôi có ngẫu hứng viết bài này kính tặng các nhà giáo, các bạn hữu hiện có mặt trên khắp mặt địa cầu và nhất là đến với những thành viên trong nhóm Đồng Tâm nay đã kết thân thành một đại gia đình đã trải rộng, dài trên nhiều nước của thế giới.

 

Lời sau cùng tôi muốn nói là cám ơn bố mẹ đã sinh thành dưỡng dục để tôi có được ngày hôm nay, cám ơn các thầy cô đã góp phần dạy dỗ để tôi thành người hữu dụng, cám ơn quê cha đất tổ Việt Nam đã cho tôi những tình tự văn hóa dân tộc, và cũng xin cám ơn phấn trắng bảng đen cho tôi những dòng cảm nghĩ trong bài viết này.

 

TẠ XUÂN THẠC

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

NHỮNG TRANG GIẤY TRẮNG

 

Một buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân trần. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát, nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.

 

 

Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".

 

Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết các trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:

 

- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?

 

- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.

 

Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:

- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời con.

Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...

 

Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình…

:mellow: :mellow:

  • Vote tăng 5

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Bạn Cũng Phải Khóc Trước Khi Bạn Lau Khô Nước Mắt Cho Một Ai Đó

 

Xin đừng để tôi sống quá tự do. Vì nếu như thế làm sao tôi có thể hàn gắn được những vết thương của người khác mà tôi không cảm thấy?

 

Nếu mắt tôi khô và tôi không bao giờ khóc. Làm sao tôi biết được khi nào thì vết thương rất sâu?

 

Nếu trái tim tôi lạnh và chưa bao giờ chảy máu. Làm sao tôi biết anh em của tôi cần gì?

 

Khi chúng ta không nghe lời cầu xin của một người hành khất, và nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn, chúng ta luyện cứng trái tim và tâm trí, chúng ta coi sự nhân ái của mình là sự yếu đuối, khi đó chúng ta không còn đi theo con đường Đúng và cũng chẳng được sự hướng dẫn hằng ngày.

Khi trái tim quá đau buồn, đó cũng là khi bạn mở cánh cửa cho một ngày mai tươi sáng hơn. Vì chỉ có qua nước mắt, chúng ta mới có thể nhìn thấy nỗi buồn trong mắt người khác mà thôi.

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Nếu Được Sống Đến 2 Lần

Ai đó hỏi rằng, nếu được sống hai lần, bạn sẽ làm gì? Riêng tôi, tôi sẽ trả lời...

Tôi sẽ chẳng bao giờ quên ngày sinh nhật của người tôi quen biết. Tôi sẽ không để tuột mất cơ hội bày tỏ trái tim mình với ai đó, cũng như tôi sẽ dành thời gian để dừng lại và biết lắng nghe.

Tôi sẽ dành thời gian cho bạn bè chỉ bởi vì người đó là bạn tôi. Tôi cũng sẽ lên kế hoạch có những kỳ nghỉ với gia đình thân yêu.

Tôi sẽ dành thời gian, để lắng nghe những cuộc phiên lưu đầy "ngộ nghĩnh" của một đứa trẻ lên năm. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ai đó để họ cảm thấy họ đẹp và quan trọng hơn.

Tôi sẽ nằm sóng soài trên ngọn đồi có những triền cỏ xanh mượt để lắng nghe tiếng cười khúc khích của chính mình. Tôi sẽ chia sẻ cảm xúc của tôi cho những người yêu tôi. Tôi sẽ yêu thương mỗi điều nhỏ nhặt trong một ngày, một vòng tay buổi sáng sớm, một nụ cười của người lạ, một buổi ăn tối cùng với gia đình, một nụ cười với cuộc điện thoại nhầm số...

(quà tặng cuộc sống)

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Đây là một câu chuyện có thật ở Nhật Bản. Một người Nhật muốn sửa lại ngôi nhà của mình, nên đã phá các bức tường nhà đi.

 

Mà những ngôi nhà ở Nhật thường có một khoảng rỗng giữa những bức tường gỗ.

 

Khi phá những bức tường xuống, người Nhật đó nhìn thấy một con thằn lằn bị mắc kẹt, vì có chiếc đinh từ phía ngoài đã đóng

 

vào một chân nó.

 

Người Nhật nhìn thấy thế, rất thương cảm, nhưng cũng hết sức tò mò, vì khi kiểm tra chiếc đinh, anh ta thấy nó đã được đóng

 

từ khi ngôi nhà mới xây - tức là 10 năm rồi.

 

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

 

Con thằn lằn sống như thế suốt 10 năm ! Ở một khoảng trống trong tường trong suốt 10 năm không hề xê dịch - một điều

 

tưởng chừng như quá dị thường, thậm chí là không thể.

 

Và anh ta tự hỏi làm sao con thằn lằn sống suốt 10 năm mà không hề đi một bước nào - vì chân nó đã bị đóng đinh.

 

Người Nhật này tạm ngừng công việc, ngồi một góc quan sát con thằn lằn, xem nó làm gì, và có gì mà ăn. Một lúc sau, không

 

biết từ đâu, xuất hiện một con thằn lằn khác, miệng ngậm thức ăn, bò về phía con thằn lằn bị mắc kẹt.

 

Ahh! Một con thằn lằn khác đã nuôi một con thằn lằn bị mắc kẹt trong suốt 10 năm qua.

 

Một sự yêu thương như thế - ở loài vật nhỏ bé như thế. Sự yêu thương có thể làm gì? Đó là tạo ra những điều kỳ diệu. Không

 

biết con thằn lằn mang thức ăn tới có quan hệ gì với con thằn lằn bị mắc kẹt - liệu chúng là " người yêu" hay cùng một gia

 

đình... Nhưng nó đã mang thức ăn tới trong suốt 10 năm. Không mệt mỏi, không từ bỏ hy vọng.

 

Bạn hãy tưởng tượng một điều mà một loài vật nhỏ bé đến thế có thể làm, trong khi những sinh vật được ban cho bộ não

 

thông minh, thì nhiều khi lại không thể.

 

Nếu bạn nghĩ xa hơn, trong một xã hội với đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với

 

thông tin ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau...liệu có gần hơn một chút nào không?

 

thắn lằn có tuổi thọ trên 10 năm a' :lol2:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
thắn lằn có tuổi thọ trên 10 năm a' :D

 

 

Sao không nhỡ :lol2: ? Thế pác có tìm ra được tài liệu nào nói tuổi thọ thằn lằn dưới chục không :lol2: ?

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện.

 

"Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.

 

Ông chủ trả lời: "Khoảng từ $30 cho tới $50."

 

Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?".

 

Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"

 

Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."

 

Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."

 

Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."

 

Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."

 

Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!".

 

Theo Net

  • Vote tăng 5

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tặng bác Happyfeet câu chuyện nhỏ này!

 

Bạn kó bao nhiêu người bạn???

 

Một cụ già quay qua tôi và hỏi: “Cô có bao nhiêu người bạn?”. “Sao cụ lại hỏi vậy, tôi có 10 hay 20 người bạn, nhưng tôi chỉ nhớ tên được vài người thôi”.

 

Cụ mỉm cười như thấu hiểu rồi buồn bã gật đầu:

- Cô phải thật may mắn mới có nhiều người bạn như thế. Nhưng hãy nghĩ về điều cô đang nói. Có quá nhiều người cô không biết tên đấy! Bạn không phải chỉ là người để cô nói: xin chào!

 

Bạn là người có bờ vai mềm mại để cô dựa vào mà khóc.

Là một cái giếng để đổ xuống đấy tất cả những rủi ro của cô và những nỗi buồn của cô .

Bạn là một bàn tay để kéo cô lên từ bóng đêm và tuyệt vọng khi tất cả những người mà cô gọi là “bạn” đã đẩy cô vào đó.

 

Một người bạn thật sự là một đồng minh không thể bị lay động hay bị mua chuộc. Là một

giọng nói để giữ cho tên của cô còn sống mãi khi những người khác đã lãng quên.

 

Nhưng cái cần thiết nhất của một người bạn là sự chân thành, cởi mở , vị tha và một trái tim nhân hậu và trung thực, là một bức tường mạnh mẽ và sừng sững. Để từ trái tim của những người bạn đó ta sẽ có tình cảm tuyệt vời nhất.

 

Vậy hãy nghĩ về những gì tôi nói, từng lời nói.

Và hãy trả lời lại cho tôi một lần nữa đi, cô bé, cô có bao nhiêu người bạn nào?

 

Tôi mỉm cười với cụ và trả lời: “Ít nhất cháu có một người bạn, cụ ạ!”

Cảm ơn vì đã trở thành bạn của tôi!

(Sưu tầm)

 

A chúng ta có thêm một người anh em mọi người ơi.

Haanh vào điểm danh đê !!!!!!! :lol2:

Bác Happyfeet ơi! Xem thông tin về thành viên em biết bác nhiều hơn em 6 tuổi. Bác có đồng ý ghi tên của em vào danh sách những người bạn của bác không???

Em rất vui mừng khi đọc các bài viết trên diễn đàn em thấy bác có nhiều bạn trong làng CADviet. Các bác ở trong Nam hoạt động sôi nổi và vui ra phết!

Cảm ơn và cầu chúc bác gặp vui nhiều!

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Nếu bạn nghĩ xa hơn, trong một xã hội với đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với

thông tin ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau...liệu có gần hơn một chút nào không?

thắn lằn có tuổi thọ trên 10 năm a' :lol2:

Hình như em đã được đọc câu chuyện này một lần trên diễn đàn, ko biết ở mục nào?

Thật vô duyên khi anh duyminhctnbd đăng câu chuyện này rồi lại tự mình thốt lên một câu hỏi ???

 

Giao tiếp bằng chữ không lời

Cảm ơn diễn đàn CADViet nơi em được học tập, thư giãn và có thêm những người bạn mới. Dù có khi chẳng bao giờ được gặp nhau ngoài đời. Đã có lúc em ko thích viết bài nữa nhưng tin nhắn những lời động viên khích lệ lại khiến em gắn bó với làng CADViet hơn.

 

Đôi lời nhắn tới em Hà Anh, May 26 2009, 7:28

 

"Ai vui vẻ với công việc của mình đang làm thì người đó là người hạnh phúc"

 

Tuy nhiên, có nhiều trường hợp thật sự là mình không hề yêu thích công việc đang làm nhưng vẫn cứ phải làm vì việc đó đem lại hạnh phúc cho người khác và cho chính bản thân của mình

 

Lấy một ví dụ gần gũi nhất là người mẹ của anh. Suốt ngày mẹ anh buôn bán ở trên chợ, dãi nắng dầm mưa suốt cả ngày, đến tối mịt mới về. Nhìn mẹ của anh thì khỏi phải hỏi và cũng khỏi phải nói rằng công việc buôn bán ngồi ngoài chợ nắng non, mưa gió ấy là công việc mà mẹ anh đâu có thích nhưng vẫn phải làm vì đó là niềm vui và hạnh phúc của mẹ và vì đem lại hạnh phúc cho các con của mình. Và mẹ anh rất vui vì làm những công việc đó cho dù công việc đó mẹ anh không hề thích

 

Nói rộng hơn là khi ta nhìn về quá khứ, hãy nhìn vào những bà mẹ Việt Nam Anh hùng mà trông. Có ai lại muốn chịu những mất mát, đau thương khi phải chia lìa những người con yêu dấu của mình, nhưng cũng phải chấp nhận hy sinh vì đó là hạnh phúc của Tổ Quốc, là hạnh phúc của cả một dân tộc đấy em Hà Anh à.

Hay nói rộng hơn là nhìn vào những anh hùng Liệt sĩ, họ đã chấp nhận đánh đổi tuổi thanh Xuân, chia lìa mẹ, chia lìa người yêu để ra trận đánh giặc, đó là điều mà họ không bao giờ muốn làm nhưng vẫn phải làm vì đó là hạnh phúc của một đất nước, là hạnh phúc của rất nhiều người trong đó có cả người thân của họ.

 

Anh muốn gửi đi 2 nụ cười. Một nụ cười ủng hộ cho quyết định của Hà .... Còn một nụ cười anh muốn gửi tới em khi em thấu hiểu được những lời nói trên của anh

 

“Hãy nhìn cho rộng, suy cho kĩ… “!

 

tue_nvcc (6/7/2009 9:39:30 AM): Được mà em. "Nếu điều gì có lợi có ích có lợi cho dân thì ta nên làm" (Có lợi cho mọi người") . "Nếu điều gì có lợi có ích có lợi cho dân thì ta nên tránh". Em cứ làm thoải mái, không cần hỏi ý kiến anh đâu. Anh luôn ủng hộ em mà

tue_nvcc (6/7/2009 9:40:42 AM): Đính chính : Được mà em. "Nếu điều gì có lợi có ích có lợi cho dân thì ta nên làm" (Có lợi cho mọi người") . "Nếu điều gì có hại cho dân thì ta nên tránh". Em cứ làm thoải mái, không cần hỏi ý kiến anh đâu. Anh luôn ủng hộ em mà

Ha Anh (6/7/2009 9:41:03 AM): Vâng!

tue_nvcc (6/7/2009 9:59:52 AM): Anh sẽ không phá hỏng câu đố của em nữa đâu

Ha Anh (6/7/2009 9:59:55 AM): tại sao không khai thác hết tiềm năng của CAD, dùng lệnh ít nhất vẽ với năng suất cao nhất

Ha Anh (6/7/2009 10:01:16 AM): cha ông ta ngày xưa còn dùng cuốc xẻng thậm chí dùng cả tay ko để đánh lại tàu bay của giặc pháp !

tue_nvcc (6/7/2009 10:02:30 AM): tại sao ta ko dùng cuốc xèng để đánh máy vi tính

Ha Anh (6/7/2009 10:02:44 AM):

tue_nvcc (6/7/2009 10:03:32 AM): Nói trúng ý rùi hả

tue_nvcc (6/7/2009 10:17:13 AM): Mọi người ai cũng còn có công việc của người nấy

tue_nvcc (6/7/2009 10:19:47 AM): Bỏ chút ít thời gian tham gia diễn đàn là quý lắm rồi.

Ha Anh (6/7/2009 10:21:37 AM): Hôm nay em mới biết anh là người thích đùa hạng nặng

tue_nvcc (6/7/2009 10:22:14 AM): Anh là người khô ran, ít trầm lặng, ít tiếp xúc , xã giao

Ha Anh (6/7/2009 10:22:18 AM): Có lẽ em sẽ ko viết bài nhiều trên thư giãn nữa

tue_nvcc (6/7/2009 10:22:37 AM): đùa hạng nặng : là những giao tiếp bằng chữ không lời mà thôi

tue_nvcc (6/7/2009 10:23:06 AM): Đôi lúc những giao tiếp bằng chữ không lời mà rất là quý phải không em?

Ha Anh (6/7/2009 10:23:16 AM): Vâng!

 

 

 

 

chao ban !, Apr 12 2009, 23:58

minh lam quen nhe !

cứu đệ, Apr 15 2009, 14:35

đại ka ở đâu giúp dùm tiểu đệ phục hồi bản vẽ này với. Bớ đại ka

 

GIÚP MÌNH VỚI, Apr 28 2009, 15:25

vẦN ĐỀ HỒI SÁNG MÌNH VẪN BÓ TAY!

BẠN CÓ PHONE K CHO MINH VỚI, MÌNH GỌI NHỜ BẠN GIÚP TÝ ĐƯỢC KHÔNG?

 

gửi haanh, Apr 16 2009, 8:34

Mình không có ý dạy đời ai cả, đây chỉ là câu chuyện của mình nói với bạn thôi. Hãy để mình nói nhé:

Xấu bụng thì rất không tốt rồi nhưng tốt quá cũng thành không tốt. Cái gì cũng nên vừa phải. (ý là hợp lý)

Có câu chuyện của anh bạn mình để mình kể cho bạn nghe:

Khi chia tay với cô bạn mà đến bây giờ vẫn là người anh ta yêu nhất. Khi chia tay cô ta chỉ nói với anh ấy câu đại loại như thế này: Vì anh cứ yêu em theo cách của anh, anh cứ nghĩ như thế là tốt nhưng anh có cần em có thích không?.

rồi suy cho cùng vẫn cứ chỉ là lý do để người ta chia tay thôi (người ta mắc lỗi thường tìm lý do để đổ lỗi mà: nhiều người, ko phải là tất cả) nhưng nó để lại cho anh bạn mình tổn thương rất lớn. Cả cuộc đời sinh viên anh ta không dám sống hết mình cũng chỉ vì câu nói nó xoáy vào tận cùng của suy nghĩ rồi. Khi ta làm việc tốt mà bị coi thường thì rất tức đúng không bạn? Câu chuyện này mình chỉ kể vui vui thôi nhé. Vì cuộc sống của mỗi người là mỗi khác.

Rất vui vì được nói chuyện với bạn.

 

Rất mong bạn giúp đỡ, May 19 2009, 8:41

Chào bạn!

Mình đang gặp chút sự cố với phần mềm Cad 2004, rất mong bạn giúp đỡ

Mình mới mua chiếc Laptop Vio VGN-NS150J nhưng chưa có phầm mềm cad vì vậy mình mới về cài nhưng khi cài xong thì không mở ra được nó cứ hiện lên bảng thông báo "AutoCad Application has stopped working" trong đó có hai sự lựa chọn là: 1. Check online for solution and close program 2.Close the program.

Bạn ơi xem sử lý lỗi này giúp mình với.

Mình xin cám ơn bạn nhiều lắm.

http://www.cadviet.com/upfiles/loi_cad_3.jpg

  • Vote tăng 4

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Giao tiếp bằng chữ không lời

Cảm ơn diễn đàn CADViet nơi em được học tập, thư giãn và có thêm những người bạn mới. Dù có khi chẳng bao giờ được gặp nhau ngoài đời. Đã có lúc em ko thích viết bài nữa nhưng tin nhắn những lời động viên khích lệ lại khiến em gắn bó với làng CADViet hơn.

Haanh hôm nay là haanh con gái chính hiệu luôn nà, còn haanh mấy bữa chưa chắc là haanh con gái nà :lol2:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Meo Mun (5/27/2009 11:42:39 PM): vâng, lúc nãy em có chat với anh ấy

Meo Mun (5/27/2009 11:42:46 PM): chỉ 1-2 câu thôi

Meo Mun (5/27/2009 11:42:51 PM): em nghĩ anh ấy bận

Meo Mun (5/27/2009 11:42:58 PM): nên ko muốn nchuyện nhiều

Ha Anh (5/27/2009 11:44:02 PM): Em rất vui làm quen với bác những lúc buồn hoang mang về công việc ở diễn đàn được gặp bạn cùng làng CADViet thấy tự tin hơn

Meo Mun (5/27/2009 11:44:30 PM): vâng, em cũng thế

Meo Mun (5/27/2009 11:47:30 PM): em nghĩ là đi buôn bán, tranh đấu với đời chị còn làm được

Meo Mun (5/27/2009 11:47:48 PM): thì cái việc này chị cũng se làm tot thoi

Meo Mun (5/27/2009 11:48:09 PM): cai nay con de hon nhieu viec lăn lộn trong cuoc song ma chị

Meo Mun (5/27/2009 11:48:25 PM): có lẽ chị cả nghĩ và lo lắng quá thôi

Meo Mun (5/27/2009 11:48:32 PM): cứ bình tĩnh chị ạ

Ha Anh (5/27/2009 11:48:47 PM): đi buôn dễ thôi và tìm kiếm cũng dễ nhưng làm việc tập hợp các bài viết hay trên diễn đàn em thấy khó lắm

Meo Mun (5/27/2009 11:50:12 PM): Chào svba1608. Có lẽ rằng Hà Anh đã nhận được tin nhắn của anh rồi em ạ. Cảm ơn em thật nhiều nhé svba1608. Anh nghĩ rằng Hà Anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu. Cho dù là anh chưa được gặp Hà Anh nhưng anh biết Hà Anh rất hiểu lý lẽ và sẽ hiểu được tất cả những gì anh nói.

Meo Mun (5/27/2009 11:50:22 PM): đây là tin nhắn của anh tuệ gửi cho em

Meo Mun (5/27/2009 11:50:33 PM): có lẽ đó cũng là điều em muốn nói với chị

Ha Anh (5/27/2009 11:51:08 PM): Em đã tìm ra cách giải đố của anh bình rồi

Meo Mun (5/27/2009 11:52:18 PM): vâng, em đang đợi xem câu trả lơlì cuca chị

Ha Anh (5/27/2009 11:52:38 PM): Đầu tiên em cứ tưởng anh tuệ sẽ giận em lắm vì em viết bài tranh luận với anh ấy căng thẳng nhưng anh ấy là người vị tha ko cố chấp

Meo Mun (5/27/2009 11:53:06 PM): vâng, em thấy đó là ưu điểm của nam giới đó

Meo Mun (5/27/2009 11:53:12 PM): họ ít để bụng lắm

Meo Mun (5/27/2009 11:53:17 PM):

Ha Anh (5/27/2009 11:54:21 PM): Em có ấn tượng với chị khi chị giải đố bằng lệnh solid em không biết lệnh đó

Meo Mun (5/27/2009 11:54:49 PM): vâng, e biết lệnh đó rất tình cờ khi tìm lệnh filter thôi

Meo Mun (5/27/2009 11:56:33 PM): hình như chị haanh lập gia đình rồi nhỉ?

Ha Anh (5/27/2009 11:57:01 PM): Em vui nhất hôm thấy anh Tuệ viết bài nói Sveba ơi ! Hà anh tặng ảnh kìa

Ha Anh (6/1/2009 11:09:20 PM): Em em với bác cùng gửi tin nhắn cho anh ấy nhé

Ha Anh (6/1/2009 11:09:56 PM): Bác chuẩn bị mở nik chat

Ha Anh (6/1/2009 11:10:03 PM): của anh Tuệ

Ha Anh (6/1/2009 11:10:13 PM): em cũng mở

Meo Mun (6/1/2009 11:10:18 PM): hi, anh ấy ko có trên nick đâu

Meo Mun (6/1/2009 11:10:22 PM): em đảm bảo

Ha Anh (6/1/2009 11:10:32 PM): Bác viết “chào anh Tuệ em muốn nói chuyện với anh”

Ha Anh (6/1/2009 11:10:43 PM): em cũng viết chào anh Tuệ

Meo Mun (6/1/2009 11:10:56 PM): hi, nhưng anh ấy ko có trên nick chat

Ha Anh (6/1/2009 11:10:57 PM): sau đó em hô gửi

Ha Anh (6/1/2009 11:11:18 PM): cả hai chị em mình cùng gửi một lúc xem sao

Ha Anh (6/1/2009 11:11:41 PM): Chiều nay bác có nhận được tin nhắn của em ko?

Meo Mun (6/1/2009 11:12:10 PM): có, cái tin là bác lừa được anh Cadviet

Meo Mun (6/1/2009 11:12:20 PM): nhưng bác Hà anh à

Meo Mun (6/1/2009 11:12:29 PM): em đảm bảo anh Tuệ ko có trên nick chat

Meo Mun (6/1/2009 11:12:40 PM): nên bác với em gửi ko ăn thua đâu

Ha Anh (6/1/2009 11:13:35 PM): Ý em nói là hai chị em mình cùng viết bài để bắt người đối diện phải trả lời

Ha Anh (6/1/2009 11:13:54 PM): sợ nhất là câu hỏi mình đưa ra ko có hồi đáp

Meo Mun (6/1/2009 11:14:09 PM): viết trên YM hả

Ha Anh (6/1/2009 11:14:43 PM): cũng như bài viết của mình ko có ai hưởng ứng

Ha Anh (6/1/2009 11:14:51 PM): Vâng

Meo Mun (6/1/2009 11:15:35 PM): bác viết đi

Meo Mun (6/1/2009 11:15:45 PM): hi

Meo Mun (6/1/2009 11:15:56 PM): bac viet tren nick anh ay chu

Ha Anh (6/1/2009 11:16:00 PM): Em viết rồi

Ha Anh (6/1/2009 11:16:04 PM): vâng

Meo Mun (6/1/2009 11:16:24 PM): vâng, e cũng viết rôi

Ha Anh (6/1/2009 11:16:40 PM): hai chị em mình cùng gửi tin nhắn với nội dung như nhau

Ha Anh (6/1/2009 11:16:50 PM): cùng gửi một thời điểm

Meo Mun (6/1/2009 11:17:04 PM): bác hà anh ạ

Meo Mun (6/1/2009 11:17:10 PM): em nghĩ là ko ăn thua đâu

Ha Anh (6/1/2009 11:17:12 PM): để xem anh ấy trả lời như thế nào

Meo Mun (6/1/2009 11:17:21 PM): nếu ng ta thực sự ko muốn nói chuyện với mình thì khó lắm

Meo Mun (6/1/2009 11:17:30 PM): những lần trước bác gửi

Meo Mun (6/1/2009 11:17:38 PM): anh ây cũng có trả lời đâu

 

Khổ quá cơ em viết trong mục đố vui nhắc nhở anh Tuệ phải quan tâm đến chị nhà anh ấy. Thế mà anh ấy lại tưởng em bảo anh ứ quan tâm với chị em trên diễn đàn. Cũng vì có sự hiểu lầm ứ, hôm qua là ngày chủ nhật anh ứ mới chịu dành đúng 32 phút để trả lời "phỏng vấn" của em rồi anh ấy bảo thôi nhé chào em anh phải làm việc đây! tức không chịu được!

Anh cũng giữ gìn sức khoẻ và quan tâm đến chị em hơn đừng ham giải đố mà quên việc tâm sự chuyện trò với chị em, anh nhé! Phụ nữ chúng em rất cần sự quan tâm thăm hỏi của các anh!
  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Trời cho em đôi mắt

Để nhìn thấy những cái không nên nhìn thấy

Trời cho em đôi tai

Để nghe thấy những điều không nên nghe thấy

Trời cho em nụ cười

Để em mỉm cười với đời

Để em gửi nụ cười đến những người bạn!

Trời cho em dòng lệ

để em khóc

khóc cho em

và khóc cả cho người!(Thơ Trần Hà Anh – 4 câu thơ trên em viết theo ý câu nói của anh với em trên YM )

 

Em đã biết khóc rùi sao!!! Chúa sẽ ban phước lành đến con. Camen :lol2:
Hôm nay em mới biết được anh CADViet là một con chiên tốt đời đẹp đạo! Dạo trước ko biết em cứ trêu anh hoài...khổ thân anh!

Em chỉ tu tại gia phật tại tâm thôi anh ạ!

Thiện tai..thiện tai! thí trủ hiểu được được như vậy thì tại hạ đây cảm kích và dzui lắm rùi, người đời có câu " phóng hạ đồ đao, quay đầu là bờ, lập địa thành phật" cầu chúc thí trủ thân tâm an lạc... :lol2:

Trích dẫn trong: Đố vui!

http://www.cadviet.com/forum/index.php?sho...0&start=340

Một phạm nhân ăn năn hối cải được giám thị yêu mến. Hôm được ân xá tha tù trước thời hạn phạm nhân này đã khóc như mưa giông bão giật. Giám thị hỏi:

- Được tha tù trước hạn anh phải vui cười sao lại khóc???

- Em khóc vì thương giàm thị!

- Sao phải thương giám thị???

- Vì em ở đây có 1 năm còn giám thị phải ở đây cho đến lúc về hưu.

Em đọc câu chuyện trên trong mục thư giãn ko nhớ rõ của anh PCCC hay của bác Kẻ ăn mày. Hôm nay em viết lại để tặng anh CADViet.

Anh Cadviẹt em đã vào bờ thượng lên mặt đất an toàn, còn anh đang trôi dạt trên đại dương... Em thương anh quá cơ! Cầu mong cho anh trôi dạt vào một hoang đảo để anh được làm RobinSơn đương thời của quả đất!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Trời cho em đôi mắt

Để nhìn thấy những cái không nên nhìn thấy

Trời cho em đôi tai

Để nghe thấy những điều không nên nghe thấy

Trời cho em nụ cười

Để em mỉm cười với đời

Để em gửi nụ cười đến những người bạn!

Trời cho em dòng lệ

để em khóc

khóc cho em

và khóc cả cho người!(Thơ Trần Hà Anh – 4 câu thơ trên em viết theo ý câu nói của anh với em trên YM )

 

"Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi

Và mẹ em chỉ có một trên đời"

Và cả cha của em cũng vậy, chỉ có một trên đời mà thôi.

 

Vậy thì những cái em đang có và đang nói ở dòng thơ trên đấy không phải là của trời cho mà chính là cha mẹ của em cho.

Thử ngẫm nghĩ lại mà xem : đôi mắt, đôi tai, nụ cười, giọt nước mắt và cả hình dáng của em hôm nay phải chăng là cha mẹ em đã cho em. Phải chăng là cha mẹ đã tần tảo một nắng hai sương nuôi nấng em nên người và trưởng thành như ngày hôm nay. Điều đó là 1 sự thật.

 

Nói thật lòng, Không biết mọi người đọc xong nghĩ sao, chứ Tue_NV đọc xong thì buồn lắm, vì những câu thơ trên vô tình đã phủ nhận công ơn trời biển của cha mẹ :lol2:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Mỗi người chỉ có môt góc nhìn riêng một khoảng trời riêng. Em ở miền Bác em chỉ hiểu được khoảng trời miền Bắc, khí hậu miền Bắc ko thể hiểu được mọi miền của Tổ Quốc .Mâý câu thơ cũng chỉ diễn tả được một khía cạnh rất nhỏ của cuộc sống! Ngay cả Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du cũng chỉ miêu tả được một phần của cuộc sống anh ạ!

Các cụ nói cha mẹ sinh con trời sinh tính không đúng sao???

MỆNH TRỜI

Một KSCN09

(Viết bài này nhân nghe một bài pháp thoại)

Mệnh trời nôm na còn gọi là số trời hay số mệnh. Vậy mệnh trời, số trời hay số mệnh là gì ?

 

Với cái nhìn của Nho giáo, mệnh trời được coi như một uy quyền đến tự trời và chúng được áp đặt vào đời sống của mỗi con người từ lúc sinh ra đến lúc chết đi. Con người được tạo sinh bởi Trời, do đó con người là con cái và là công cụ của Trời nên con người phải tuân thủ mọi ý muốn của "ông Trời" sắp đặt không thể chống trả hay sửa đổi lại được, cũng như trong thời phong kiến vua bắt thần chết thì phải chết, không chết là bất trung vậy.

 

Theo Nho giáo, con người không có quyền tham dự vào việc quyết định số mệnh của mình mà phải hoàn toàn tuân thủ nơi số mệnh đã được đinh sẵn nên mỗi khi gập nghịch cảnh người ta thường nẩy sinh tinh thần thụ động, yếm thế, ỷ lại, chịu đựng, phó mặc chứ không tìm cách cải đổi số mệnh của mình hầu mang lại đời sống tốt đẹp hơn. Mệnh trời khi đã định sẵn cho người nào rồi thì dù cho người ấy có tài giỏi khôn ngoan đến đâu cũng không thoát ra được .

 

Những ý tưởng thụ động về số mệnh nêu trên đã được thể hiện không ít trong dân gian qua những câu ca dao tục ngữ :

 

Số lao đao phải sao chịu vậy,

Tới số ăn mày bị gậy phải mang.

 

Số giầu tay trắng cũng giầu,

Số nghèo chín đụn, mười trâu cũng nghèo.

 

Cây khô xuống nước cũng khô ,

Phận nghèo đi tới chỗ mô cho giầu.

 

Số giầu đem đến dửng dưng,

Lọ là con mắt tráo trưng mới giầu.

 

Khó giầu muôn sự tại trời,

Nhân sinh ai cũng kiếp người mà thôi.

 

Tử sinh hữu mệnh, phú quý tại thiên

 

Thuốc chữa được bệnh, chẳng chữa được mệnh.

 

Mưu sự tai nhân, thành sự tại thiên

 

Với cái nhìn của Phật giáo: thiên mệnh hay số mệnh được hiểu là nghiệp báo.

 

Nghiệp từ đâu đến? Nghiệp không đến từ trời như quan niệm của Nho giáo. Nghiệp đến từ hành động của con người qua luật Nhân Quả.

 

Ta gieo Nhân tốt thì gặt hái Quả tốt, ta gieo Nhân xấu thì ta gặt hái Quả xấu. Nghiệp báo có mặt trên thế gian này như định luật đền trả những điều mình làm trong quá khứ hay ngay trong hiện tại với "quả báo nhãn tiền". Nghiệp gập hoàn cảnh, tức nhân duyên, sẽ khởi động và tác động trực tiếp vào đời sống con người. Nghiệp là động cơ chính đưa con người vào vòng luân hồi sinh tử. Muốn thoát được vòng sinh tử, con đường duy nhất là ta phải tự mình giải được nghiệp của mình.

 

Như thế, dựa vào thuyết nghiệp báo của nhà Phật, con người được chủ động định đoạt số mệnh của mình, không ai có quyền ban bố sự an vui cũng như không có ai có thể áp đặt sự đau khổ cho mình mà chỉ có chính mình mới có quyền quyết định sự chọn lựa cuộc sống cho chính mình trong tương lai mà thôi. Chính vì thế nghiệp báo trong đạo Phật có tính chất chủ động, tích cực, đầy sáng tạo và tôn trọng con người trong tinh thần dân chủ chứ không quan niệm số mệnh đầy tính chất áp đặt , phong kiến như của Nho giáo. Khi gặp nghịch cảnh, ta cố gắng chuyển hóa hay giải nghiệp để cải thiện hoàn cảnh hay tiến tới đời sống tốt đẹp hơn theo đúng tinh thần đại hùng, đại lực đại từ bi của Phật.

 

Tin ở sự công bình của luật Nhân Quả và cũng như tin ở khả năng chuyển đổi nghiệp lực của mình, ý tưởng về Nghiệp cũng được thể hiện qua những câu ca dao tục ngữ truyền tụng trong dân gian dưới đây:

 

Những người mặt mũi nhọ nhem,

Bởi chưng kiếp trước đĩa đèn không lau.

Những người mặt trắng phau phau,

Bởi chưng kiếp trước hay lau đĩa đèn

 

Thiên đạo chí công

 

Đức năng thắng số.

 

Nhân định thắng thiên.

 

Nghiệp được thể hiện qua nhiều hình thức khác nhau tùy theo nặng nhẹ. Nghiệp có thể tác động lên một người, một nhóm người hay cả một nước mà ta gọi là mệnh nước hay vận nước vậy.

 

Nghiệp được thể hiện dưới nhiều hình thức mà ta dễ nhận biết nhất đó là nghiệp thể hiện trong tính nết con người. Có người được sinh ra với tính nết hiền hòa nhân hậu, có người sinh ra với tính nết dữ dằn độc ác dù là có khi không do chịu ảnh hưởng của xã hội, gia đình hay tập quán chung quanh, mà do bẩm sinh mà có. Người có tính dễ dãi thì mọi chuyện dù dữ cũng thành lành để được an vui, nó được coi như những sự ân thưởng của luật Nhân Quả. Người có tính hay khúc mắc thì dù chuyện lành cũng thành dữ để đau khổ và nó được coi như những sự trừng phạt của luật Nhân Quả, mình tự đập mình tan nát trong tâm.

 

Nếu ta thấy được cái nghiệp của ta phần lớn nằm trong tính nết thì khi ta muốn chuyển đổi một phần nghiệp dữ thành nghiệp lành thì ít ra ta cần phải thay đổi tính nết của ta. Tu là sửa đổi, mà sửa đổi tính nết là một phần khá quan trọng trong việc mở đường cho những bước thăng tiến cao hơn trên con đường giải nghiệp, diệt khổ. Thí dụ tính hay hờn giận, ghét người, tạo nên khổ, vậy hãy yêu người cho bớt hay hết khổ đi, "Yêu người là yêu mình" là nghĩa như thế. Ta cứ ngồi rà soát lại tính nết của ta thì ta mới thấy con người trầm luân bể khổ là phần lớn do tác động của nghiệp ẩn tàng qua tính nết của ta vậy.

 

Kinh Nhân Quả nói "Muốn biết Nhân đời trước, chỉ xem Quả hiện tại mà ta đang thọ; muốn biết Quả đời sau, chỉ xem Nhân gây tạo trong đời này". Cứ theo như thế, chúng ta chẳng cần phải có "thiên lý nhãn" ta cũng có thể nhìn thấu 3 kiếp của ta, kiếp hiện tại, kiếp đã qua và kiếp sắp tới.

 

Đối với các bậc đại sư hay thiền sư họ nhìn cuộc đời đau khổ chỉ vì vô minh. Khi ta hết vô minh thì Địa Ngục và Thiên đường chỉ là một, nên nhà Phật có những câu như :

 

- Sắc tức là không, không tức là sắc

 

- Phiền não tức bồ đề

 

- Sanh tử tức Niết bàn

 

Tất cả những điều ấy tưởng như đối nghịch, nhưng thật ra chỉ là hai mặt cuả một bản thể trong triết lý " bất nhị " cuả nhà Phật mà thôi.

 

Để kết thúc bài này tôi xin được đưa ra đây một vài đoạn văn thơ tiêu biểu trong văn học Việt nam đã chịu ảnh hưởng triết lý của nghiệp và số trời như:

 

- Trong hai câu mở đầu của tác phẩm " Bích câu Kỳ Ngộ " của Vô Danh viết :

 

Mấy trăm năm một chữ tình

Dưới trời ai kẻ lọt vành hóa nhi .

 

(Hoá nhi: Tạo hóa = trời, nhi = trẻ con. Ý nói trời oái oăm như trẻ con)

 

- Trong "Cung Oán Ngâm Khúc" của Ôn Như Hầu tả cảnh cung phi oán hận vì đơn chiếc trong cung:

 

Tay tạo hóa cớ sao mà độc,

Buộc người vào kim ốc mà chơi.

 

(kim ốc = nhà vàng, ý ám chỉ cung vua)

 

- Đoạn kết của Đoạn Trường Tân Thanh (Kiều), cu. Nguyễn Du viết :

 

Ngẫm hay muôn sự tại trời,

Trời kia đã bắt làm người có thân.

Bắt phong trần phải phong trần,

Cho thanh cao mới được phần thanh cao.

. . .

Đã mang lấy nghiệp vào thân,

Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.

Thiện căn ở tại lòng ta,

Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.

 

Trong đoạn này, cụ Nguyễn Du đã nhắc lại hai triết lý Số trời của Nho giáo và Nghiệp báo của Phật giáo. Cụ đã dùng hai triết lý này làm nền tảng để chứng minh cho thuyết "tài mệnh tương đố" cuả truyện Kiều mà ta nhận ngay ra được với hai câu mở đầu :

 

Trăm năm trong cõi người ta,

Chữ tài chữ mệnh khéo là nghét nhau.

 

Dựa vào những câu thơ tiêu biểu của các tác giả nêu trên, ta thấy được tinh thần hòa đồng tam giáo gồm Phật giáo, Khổng giáo và Lão giáo đã ảnh hưởng đến triết lý sống của dân ta một cách sâu sắc như thế nào.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Thần hạnh phúc

 

Có một cậu bé muốn được gặp Thần Hạnh Phúc. Cậu bé nhét quần áo vào một chiếc balô bé xíu, cùng một hộp bánh quy và một lon nước ngọt rồi lên đường. Đi được qua ba khu phố, cậu bé bỗng nhìn thấy một cụ già. Cụ ngồi trong công viên, nhìn chăm chăm lũ chim bồ câu. Trông bà cụ có vẻ buồn và xanh xao...

 

Cậu bé lại gần bà cụ, lấy hộp bánh và lon nước ngọt trong balô ra mời. Bà cụ lúc đầu hơi ngại ngần, nhưng rồi bà cũng nhận lấy những chiếc bánh và mỉm cười. Nụ cười của bà ấm áp tới mức làm cho cậu bé không thể không vui vẻ theo... Họ ngồi trong công viên cả buổi chiều, ngắm cảnh và mỉm cười, nhưng không ai nói lời nào... Trời gần tối, cậu bé thấy mình bắt đầu mỏi và muốn ra về. Bà cụ ôm lấy cậu bé trước khi cậu rời khỏi công viên. Một nụ cười tươi thay cho lời chào tạm biệt...

 

Khi cậu bé về đến nhà, bà mẹ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt cậu bé sáng bừng. - Con có chuyện gì mừng rỡ thế? - Bà mẹ hỏi cậu bé. - Hôm nay con đã tìm được Thần Hạnh Phúc. Con còn ăn trưa với bà ấy nữa! - Cậu bé hào hứng. Cũng trong lúc đó, bà cụ trở về nhà. Con trai bà ra mở cửa và hỏi: - Mẹ ơi, hôm nay trông mẹ có vẻ vui??? Bà cụ đáp: - Trưa nay mẹ đã ăn bánh với Thần Hạnh Phúc. Con biết không, vị thần này trẻ hơn mẹ tưởng rất nhiều...

 

Hạnh phúc giản dị hơn chúng ta tưởng nhiều... đôi khi chỉ là cảm giác mình được hiểu và chia sẻ, dù chỉ trong im lặng...

 

Sưu tầm

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
PS: tôi không thể làm bố.

Happy biết người đàn ông có bầu nổi tiếng thế giới chứ . trước khi ông ấy có bầu thì ông ấy cũng là một phụ nữa xinh đẹp mà . he he he

Điều gì cũng có thể xảy ra cả mà . ha ha ha :lol2:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Happy biết người đàn ông có bầu nổi tiếng thế giới chứ . trước khi ông ấy có bầu thì ông ấy cũng là một phụ nữa xinh đẹp mà . he he he

Điều gì cũng có thể xảy ra cả mà . ha ha ha :lol2:

 

 

Ơ thía hả? Thía Happy zới Miền Núi cùng wa Thái Lan nha ? Happy làm bố còn Núi làm mami, ok? :lol2:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
"Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi

Và mẹ em chỉ có một trên đời"

Và cả cha của em cũng vậy, chỉ có một trên đời mà thôi.

Vậy thì những cái em đang có và đang nói ở dòng thơ trên đấy không phải là của trời cho mà chính là cha mẹ của em cho.

Thử ngẫm nghĩ lại mà xem : đôi mắt, đôi tai, nụ cười, giọt nước mắt và cả hình dáng của em hôm nay phải chăng là cha mẹ em đã cho em. Phải chăng là cha mẹ đã tần tảo một nắng hai sương nuôi nấng em nên người và trưởng thành như ngày hôm nay. Điều đó là 1 sự thật.

Nói thật lòng, Không biết mọi người đọc xong nghĩ sao, chứ Tue_NV đọc xong thì buồn lắm, vì những câu thơ trên vô tình đã phủ nhận công ơn trời biển của cha mẹ :lol2:

Anh Tuệ ơi! Em cảm nhận như đây là câu đố anh bắt em phải trả lời phải ko anh? Em không tin trên quả đất này lại có một người con nào phủ nhận công ơn trời biển của cha mẹ???

Các cụ vẫn nói: Con không chê bố mẹ khó, chó không chê chủ nghèo không đúng sao???

Hôm qua em đã giả nhời bài viết của anh rồi cơ mà em vẫn còn lăn tăn suốt cả ngày hôm nay anh ạ!

 

Bác Hồ Người cho em tất cả

Nhạc và lời: Hoàng Lân

 

Cho ánh nắng ban mai là những sớm bình minh

cho những đêm trăng đẹp là chị Hằng tươi xinh.

Cây cho trái và cho hoa, sông cho tôm và cho cá,

đồng ruộng cho bông lúa, chim tặng lời reo ca.

Anh bộ đội đến nhà cho em lòng dũng cảm.

Cô giáo cho bài giảng yêu xóm làng thiết tha.

Cùng em vượt đường xa xôi là chiến khăn quàng thắm tươi.

Cho em tất cả người mang cho em cuộc đời mới tươi sáng đầy ước mơ,

Người cho em tất cả là Bác Hồ Chí Minh

 

Đây là một bài hát hoàn chỉnh, chỉ nói về một khía cạnh của cuộc sống.Tác giả ko nói một câu nào về cha mẹ nhưng em có thể cảm nhận được tình cảm của tác giả với cha mẹ thân yêu của mình. Bố em đã dậy cho em bài hát này hồi em còn nhỏ anh ạ!

 

Ngày Đầu Tiên Đi Học

Sáng tác: Nguyễn Ngọc Thiện

Thơ : Viễn Phương

Ca sĩ CADViet: Trần Hà Anh

 

Ngày đầu tiên đi học

Mẹ dắt tay đến trường

Em vừa đi vừa khóc

Mẹ dỗ dành bên em

Ngày đầu tiên đi học

Em mắt ướt nhạt nhòa

Cô vỗ về an ủi

Chao ôi ! sao thiết tha

 

Ngày đầu như thế đó,

Cô giáo như mẹ hiền

Em bây giờ cứ ngỡ

Cô giáo là cô Tiên

Em bây giờ khôn lớn,

Bỗng nhớ về ngày xưa

Ngày đầu tiên đi học

Mẹ cô cùng vỗ về ./.

 

Anh đang nhạt nhòa lệ hát tặng các bác bài hát “ngày đầu tiên đi học” các bác có nghe thấy không???Ngày trước em là cây đơn ca của lớp. Em đã nhớn rồi nhưng em vẫn thích hát các bài hát của thiếu nhi các bác ạ!

 

Bác nào ko nghe thấy có thể vào đây nhé!

 

 

Hạnh phúc giản dị hơn chúng ta tưởng nhiều... đôi khi chỉ là cảm giác mình được hiểu và chia sẻ, dù chỉ trong im lặng...

Và bất hạnh đôi khi chỉ là lời nói vô tình nhưng bị hiểu lầm thành sự cố ý!

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Ơ thía hả? Thía Happy zới Miền Núi cùng wa Thái Lan nha ? Happy làm bố còn Núi làm mami, ok? :lol2:

nghe kinh quá đy

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Anh Tuệ ơi! Em cảm nhận như đây là câu đố anh bắt em phải trả lời phải ko anh? Em không tin trên quả đất này lại có một người con nào phủ nhận công ơn trời biển của cha mẹ???

Các cụ vẫn nói: Con không chê bố mẹ khó, chó không chê chủ nghèo không đúng sao???

Hôm qua em đã giả nhời bài viết của anh rồi cơ mà em vẫn còn lăn tăn suốt cả ngày hôm nay anh ạ!

 

Và bất hạnh đôi khi chỉ là lời nói vô tình nhưng bị hiểu lầm thành sự cố ý!

Anh xin trả lời em rằng đây hoàn toàn không phải là câu đố, anh chỉ muốn nói lên tâm tư, tình cảm của một người yêu thơ, bình thơ và anh chỉ nói lên sự thật mà thôi.

Em đã thừa nhận lời anh nói là đúng.

Vậy, khi em làm xong những câu thơ trên thì em cảm thấy thế nào? Anh nghĩ rằng khi làm xong một bài văn, hay một bài thơ thì hãy đặt mình vào vị trí của người đọc và cảm nhận những lờii mình viết

Anh chỉ nói lên sự thật mà thôi, mà sự thật thì sợ em buồn nhưng vẫn phải viết bởi lẽ anh rất quý em

Và bất hạnh đôi khi chỉ là lời nói vô tình nhưng bị hiểu lầm thành sự cố ý! : Vậy thì trước khi nói nên có một suy nghĩ chín chắn về những cái mà ta nói và trong hành động cũng vậy, cũng phải có những suy nghĩ chín chắn trong hành động. Cái này gọi là chữ "Trí" trong "Nhân, Lễ, Nghĩa, Tín , Trí, Dũng"

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

tue_nvcc (6/9/2009 9:47:24 PM): 1- Chánh kiến (samyag-dṛṣṭi): sự thấy biết chân chính, tức là thấy khổ đau về vật chất cũng như tinh thần là khổ đau, thấy sự tập khởi của khổ đau là sự tập khởi khổ đau, thấy sự diệt tận của khổ đau là sự diệt tận khổ đau, thấy con đường đưa đến sự diệt tận là con đường đưa đến sự diệt tận khổ đau; có nghiệp thiện ác, có quả báo nghiệp thiện ác, có đời này đời kia, có cha có mẹ, có chân nhơn đi đến nơi thiện, hướng thiện; đối đời này đời kia có thể tự giác ngộ, tự thân tác chứng thành tựu đạo quả giải thoát.

tue_nvcc (6/9/2009 9:47:53 PM): À anh Tuệ ơi em không hiểu anh bảo lệnh ghi và sửa kích thươc là một lệnh . Đúng rồi

tue_nvcc (6/9/2009 9:50:35 PM): Ví dụ : kích thước là 5x100 chẳng hạn

tue_nvcc (6/9/2009 9:50:38 PM): Command: DIMLINEAR Specify first extension line origin or <select object>: Specify second extension line origin: <Ortho on> 100 Specify dimension line location or [Mtext/Text/Angle/Horizontal/Vertical/Rotated]: M Specify dimension line location or [Mtext/Text/Angle/Horizontal/Vertical/Rotated]: Dimension text = 100

 

Em có thói quen lưu lại những lần chat với bạn, để mỗi khi nhớ bạn em lại mở ra đọc anh ạ!

tue_nvcc (6/9/2009 9:40:55 PM): Ngũ thụ uẩn : Nỗi khổ và buồn do 5 giác quan của con người sinh ra. Tai để nghe những điều không nên nghe thấy. Mắt sinh ra để nhìn những điều không nên nhìn thấy....

Khi em nghĩ về những câu viết của anh, những dòng thơ của bài ấy chảy qua tâm trí em lúc em ko có ý định làm thơ và em đã ghi lại được những dòng thơ ấy! Có những dòng thơ nó chảy qua tâm trí em rất nhanh em đã ko ghi lại được.

 

Hôm vào diễn đàn thấy anh GP14 pót bài Ảnh nghệ thuật cùng Autocad. Nhìn hình ảnh em. Dòng chữ “Vạn lý trường thành” cũng trôi qua tâm trí em. Như là ông trời đã mách bảo cho em Em vội viết bài trả lời ngay. Gửi bài xong em hoang mang quá, ko biết có đúng ko, và em đã tìm kiếm thấy hình ảnh Vạn lý trường thành ngay sau đó em lại gửi tiếp bài thứ 2.

http://www.cadviet.com/forum/index.php?showtopic=10685

 

Anh xin trả lời em rằng đây hoàn toàn không phải là câu đố, anh chỉ muốn nói lên tâm tư, tình cảm của một người yêu thơ, bình thơ và anh chỉ nói lên sự thật mà thôi.

Em đã thừa nhận lời anh nói là đúng.

Em vẫn còn lăn tăn anh ạ! Anh hãy đọc kỹ lại lời bài hát này rồi anh phát biểu cảm tưởng…

 

Bác Hồ Người cho em tất cả

Nhạc và lời: Hoàng Lân

 

Cho ánh nắng ban mai là những sớm bình minh

cho những đêm trăng đẹp là chị Hằng tươi xinh.

Cây cho trái và cho hoa, sông cho tôm và cho cá,

đồng ruộng cho bông lúa, chim tặng lời reo ca.

Anh bộ đội đến nhà cho em lòng dũng cảm.

Cô giáo cho bài giảng yêu xóm làng thiết tha.

Cùng em vượt đường xa xôi là chiến khăn quàng thắm tươi.

Cho em tất cả người mang cho em cuộc đời mới tươi sáng đầy ước mơ,

Người cho em tất cả là Bác Hồ Chí Minh

========================================================================

 

Và bất hạnh đôi khi chỉ là lời nói vô tình nhưng bị hiểu lầm thành sự cố ý!

Câu trên em muốn gửi tới anh Binh77, nên em đã để nó ở cuối dòng anh ạ!

Chúc anh một ngày vui!

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

B ài h át

Khổ tâm

Tác giả: Vinh Sử

 

Khổ tâm vô vàn khi mình lìa nhau

Cũng do cha mẹ em muốn sang giàu

Sân nhà phơi hồng xác pháo

Em ngỡ xác chết tim đau

Thôi vẫy tay chào giây cuối qua cầu

 

Khổ tâm vô lường do phận làm con

Nghĩa mẹ công thầy thân gái vuông tròn

Vâng lời theo chồng xa xứ

Sang giàu nhưng chẳng sang xuân

Em vui vui gượng, em cười cười xuôi

 

ĐK:

Hỡi ba mẹ! Ép mỡ ép dầu

Sao đành ép duyên con

Cho cau xanh phải xa trầu

 

Hỡi ba mẹ! Hôm bước qua cầu

Nhìn cầu bao nhiêu nhịp

Nghe lòng mình sầu bấy nhiêu

 

Khổ tâm cam đành mang lòng bạc đen

Chắc anh thông cảm em nỗi ưu phiền

Vui gì ươm đời nhung gấm

Bên người không nghĩa con tim

Đêm chung vui là mơ người tình quen

 

Anh Tuệ ơi! ko biết anh đã nghe bài hát khổ tâm chưa??? Em thấy tác giả bài hát đã để cho người con gái nói câu: "Cũng do cha mẹ em muốn sang giàu" Bài hát nói về thân phận của người con gái ngày xưa nghe buồn đến nẫu cả ruột!

Một người con đã nói về cha mẹ trước bàn dân thiên hạ như thế có đáng trách ko??? Có phải là người con bất hiếu ko???

Em thấy cô gái chỉ đáng trách ở chỗ thật thà quá, nói ko khéo thôi anh ạ! Đọc đến câu:"Nghĩa mẹ công thầy thân gái vuông tròn" sẽ thấy cô gái là một người con có hiếu!

Chắc cô gái phải trăn trở dằn vặt nhiều khi đặt lên bàn cân so sánh xem bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn. Dẫu biết rằng cô gái sẽ có thời gian sống với bố mẹ nhiều hơn sống với người thương yêu. Nhưng cô gái đã chọn hy sinh hạnh phúc của mình để giữ tròn đạo con. Đó là phẩm chất đạo đức của người phụ nữ Việt Nam.

Câu kết của em : lời nói phải đi đôi với việc làm và việc làm chính là vật chứng để đánh giá một con người

Em thấy trong xã hội có người nói rất hay, nói đến con rắn trong lỗ cũng phải bò ra nhưng việc làm của họ lại khác hẳn: Nói một đằng làm một nẻo!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Thư cho một người

 

Thành phố vào hạ đầy nắng và... thiếu tiếng ve. Cũng không có "Những con đường phượng bay" như ở quê em. Con đường em đi về mỗi ngày vẫn vậy, vẫn những khuôn mặt xa lạ lúc nào cũng hối hả ngược xuôi.

Trong em không còn nỗi cồn cào như những mùa hè trước, không còn háo hức đón chờ những cánh phượng đầu mùa. Và, lạ chưa nỗi nhớ trong em cũng không còn quay quắt như cái nắng gay gắt của trời. Vâng, em biết thời gian đã làm em nguôi ngoai nhưng em cũng biết rằng thời gian chỉ phủ một lớp bụi mờ, mỏng manh lên hình ảnh của thầy và chỉ một cơn gió vô tình nào bay qua thì hình ảnh ấy lại hiện về đẹp đẽ, nguyên vẹn như xưa .

Hè thứ hai của thời trung học, em theo lời rủ rê của nhỏ bạn, hay theo phong trào lúc bấy giờ, ghi tên vào lớp Anh Văn ở trung tâm mặc dù chuyên ban của em là Anh Văn. Thế rồi em gặp thầy.

Sẽ chẳng có gì nếu em không phát hiện ra một tình cảm mới lạ đang nhen nhúm trong em. Em không biết nó có tự khi nào và cũng không biết gọi tên nó là gì. Nó khác với những tình cảm mà em dành cho mọi người. Em nôn nao mong đến giờ học nhưng ngượng ngùng mỗi khi bắt gặp ánh mắt thầy .

Tình cảm ấy ngày càng cháy bừng lên trong em, thắp sáng trong em những ngọn lửa mang hình bóng thầy. Những giấc mơ của em đầy ắp hình ảnh thầy. Những ý nghĩ của em có bóng dáng thầy. Ôi, tình cảm ấy mới lạ làm sao! Lúc thì nhẹ nhàng êm ái, lúc lại ầm ào, gào thét, tựa như có một biển cả trong em vậy.

Em tìm mọi cách nén chặt tình cảm của mình. Nhưng làm sao có thể ngăn được biển khơi . Những gì mình càng che giấu càng dễ bị phát hiện. Nhỏ bạn bắt đầu nghi ngờ "Sao dạo này tao thấy mày ít nhìn lên bảng quá vậy. Ờ, mà thầy hay nhìn mày lắm đấy, có gì phải không?" Em chỉ cười trừ, cố không lộ vẻ gì dù trong lòng vừa vui vừa sợ.

Thầy cưới vợ. Em đón nhận tin ấy với một chút ngỡ ngàng, một chút buồn, một chút đau. Nhưng tất cả qua mau, rất mau. Tình cảm trong em lại tròn nguyên "Vợ thầy đẹp lắm có nhiều nét giống mày". Đó là lời nhận xét của nhỏ bạn sau khi xem hình đám cưới thầy mang vào lớp. Tiếc là hôm đó em không đi học.

Thầy gọi em là Hoàng Lan. Em thích tên đó và thích cả loại cây nào đó mang tên Hoàng Lan. Thầy thích gọi học viên bằng những tên thầy đặt, có khi thầy lại gọi theo màu áo. Thầy đặt tên cho con gái đầu lòng là Hoàng Lan. Người ta bảo tên Hoàng Lan nghe khổ khổ. Thầy cũng nói vậy. Sao thầy lại gọi em là Hoàng Lan và đặt tên cho bé là Hoàng Lan?

Thời trung học trôi qua. Những mùa hè mơ mộng và thương yêu trôi qua . Em bước vào ngưỡng cửa Đại Học không quên mang theo câu ví dụ thầy viết bằng anh ngữ trên bảng "Tôi yêu một người trong lớp học này nhưng tôi không thể nói với cô ấy. Hẹn kiếp sau vậy". Em đã không chọn ngành sư phạm dù trước đây em đã nghĩ sau này sẽ học sư phạm và sẽ về dạy chung với thầy .

"Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông" ( Hêraclit). Em còn phải đi tiếp con đường phía trước. Nhưng ở mỗi chặng dừng em sẽ ngoái loại nhưng không phải để nuối tiếc, chỉ là tự nhủ lòng quá khứ vẫn còn "đẹp đẽ và nguyên vẹn" như xưa. Cũng có thể ở quãng xa nào đó trước mặt em sẽ gặp lại thầy, dù em biết quá khứ chẳng bao giờ gặp lại .

Sưu tầm trên Blog

 

Một mùa hè nữa lại trở về trên đất nước yên vui thanh bình. Nhìn hàng phương vĩ cháy đỏ giữa trưa hè nắng chói chang như đổ lửa, lòng em lại cháy lên một nỗi nhớ da diết, nhớ trường nhớ lớp nhớ nhớ bạn bè từ một một thời vô tư sinh viên vô tư và sôi nổi. Và em nhớ những mùa thi ...Và em ước ao...Chao ôi biết đến bao giờ cho mùa thi đừng đến nữa nhỉ???

Mùa thi ơi mùa thi! Nỗi nhớ ơi nỗi nhớ! Mùa thi và nỗi nhớ hãy đi đi đừng bao giờ quay trở lại vào những ngày hè oi ả này! Em muốn lòng mình thanh thản em muốn tâm trí em được là một tập hợp… rỗng, nỗi nhớ và mùa thi có hiểu cho lòng em hay ko???

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Bí quyết thành công: biết mình là ai

08-12-2008, 03:21 PM

Nguồn: Vitinfo - Tác giả: Minh Hiếu - Bài sưu tầm

 

Đầu năm là dịp để mỗi chúng ta nhìn lại chặng đường đã qua và đề ra những mục tiêu trong năm mới. Xác định được mục tiêu thì khả năng thành công của bạn là trên 70%. Mục tiêu không có nghĩa là chỉ đưa ra những gạch đầu dòng, những con số bạn sẽ phấn đấu đạt được mà trước tiên bạn phải biết mình là ai.

 

Dù bạn là ai thì bạn cũng nên cảm thấy vui sướng vì trên đời này bạn là một tinh hoa có một không hai của tạo hóa. Bạn không thể bắt chước được ai và cũng không ai có thể bắt chước được được bạn. Hãy biết chấp nhận và bằng mọi cách phát triển tài năng của mình. Cho dù bạn thành công hay thất bại, đúng hay sai thì bạn đều phải cố gắng vươn lên trên mảnh đất của mình. Cho dù là xấu hay tốt thì bạn đều phải tự nỗ lực trong cuộc sống của chính mình.

 

Nhà thơ Douglas Malloch đã viết một bài thơ thể hiện sự suy nghĩ này mà mỗi chúng ta nên tham khảo:

 

“Nếu như bạn không thể trở thành cây tùng trên đỉnh núi thì hãy làm một cây nhỏ trong khe núi, nhưng phải làm một cây nhỏ tốt nhất bên bờ suối.

 

Nếu như bạn không thể trở thành một cây lớn thì hãy làm một lùm cây nhỏ; nếu như không thể trở thành một lùm cây nhỏ thì hãy làm một thảm cỏ nhỏ.

 

Nếu như bạn không thể trở thành một cây lộc hương thì hãy làm một chú cá nhỏ, nhưng phải là một chú cá hoạt bát nhất trong hồ.

 

Tất cả chúng ta không thể ai ai cũng đều trở thành thuyền trưởng, mà phải có người trở thành thủy thủ.

 

ở đây có rất nhiều việc cần chúng ta làm, có chuyện lớn có chuyện nhỏ, nhưng quan trọng nhất là những chuyện xung quanh ta.

 

Nếu bạn không thể trở thành một con đường quốc lộ thì hãy làm một con đường nhỏ.

 

Nếu bạn không thể trở thành mặt trời thì hãy trở thành ngôi sao”.

 

Quyết định sự thành công của bạn không phụ thuộc vào việc to hay nhỏ mà được quyết định bởi bạn là người làm tốt nhất và chỉ cần bạn hài lòng là đủ. Bởi không có ai đủ may mắn nhận ra bạn quý giá đến thế nào, không có nghĩa là những ánh hào quang của bạn đã tắt! Bởi không ai đủ thông minh để nhận ra bạn có thể bước lên đỉnh cao, không có nghĩa bạn phải dừng những nỗ lực tốt nhất của mình…

 

Hãy luôn nhớ rằng: Đừng bao giờ mô phỏng người khác. Hãy tự phát hiện, khám phá bản thân mình, hãy mang đậm cá tính của bản thân. Hãy là chính mình.

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Hãy luôn nhớ rằng: Đừng bao giờ mô phỏng người khác. Hãy tự phát hiện, khám phá bản thân mình, hãy mang đậm cá tính của bản thân. Hãy là chính mình.

Tue_NV rất thích câu này và cho anh bổ sung câu này cho tròn ý nghĩa của nó nhé Hà Anh

 

> Chúng ta đừng mô phỏng cái của người khác nhưng hãy học tập, học hỏi những cái hay, cái tinh tuý của người khác mà cụ thể đó là người thầy để biến cái hay, cái tinh tuý của người khác về làm cái vốn cho mình.

Đó chính là xây dựng một nền tảng, một cơ sở, một nền móng vững chắc trên con đường học vấn, nhận biết cái đúng, cái sai và trên con đường thành công của bạn.

 

Ví dụ cụ thể, sống động nhất chính là trên diễn đàn này, một ví dụ đơn giản nhất là việc học AutoLisp. Chúng ta không nên bắt chước, mô phỏng của người khác mà hãy học tập, nhận ra ý nghĩa, bản chất, cú pháp của những câu lệnh để xây dựng chương trình. Hãy học từ những cái cơ bản nhất và biến những cái hay của người khác thành cái của chính mình thì mới thấy hết cái ý nghĩa của cái mình có được. Và mình cảm nhận cái mình có được khi học những cái hay, cái tinh tuý của người khác thì nó thật tuyệt vời và nó thật sự ngọt ngào lắm. Thật sự đấy vì từ những cái mình học được có thể giúp ích được cho rất nhiều người

 

Từ những bài học cột mốc nhưng nếu bạn không biến cái bài học cột mốc đó thành cái của chính mình thì không bao giờ bạn có thể thành công được. Nhưng nếu bạn vượt qua những bài học cột mốc thì quả thật đúng như bác ssg đã nói :

Bài này là một trong những "cột mốc" quan trọng trong quá trình "làm chủ AutoLisp". Vượt qua nó, bạn sẽ có một nền tảng kiến thức Lisp khá vững chắc để có thể tạo nên những ứng dụng hiệu quả. Hãy cố lên!

Nếu không vượt qua nó mà chỉ "bắt chước" mô phỏng bài học cột mốc thì bạn sẽ không còn là chính bạn nữa

 

Một lần nữa Tue_NV xin cảm ơn bác ssg, bài học cột mốc đó Tue_NV đã vượt qua rồi. Một cảm giác thật ngọt ngào và thú vị khi mình là chính mình :s_big:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay

×