Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
Happyfeet

KHI TA GỬI ĐI 2 NỤ CƯỜI

Các bài được khuyến nghị

Những Ước Mơ...

Trong cuộc sống chúng ta, ai mà chẳng có những ước mơ, dù bình dị, mộc mạc hay phi thường. Nó luôn là niềm hy vọng, là nguồn động lực và niềm tin lớn nhất của mỗi người về một ngày mai đầy anh sáng ấm áp. Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng, con đường đi tới những ước mơ đó đều đầy chông gai trắc trở. Những khó khăn, trở ngại và cả bất hạnh cứ chực chờ nhảy vào chúng ta. Liệu ta có còn đủ tự tin và nghị lực để tiếp tục đi tới nữa hay không, hay ta sẽ buông xuôi, mặc cho số phận đẩy đưa và mãi mãi không bao giờ biết được đích đến của mình? Hành trình đi đến một ước mơ không hề đơn giản chút nào, và người nào có thể đi hết được cuộc hành trình đó thực đáng khâm phục biết bao. Thế nhưng bất kể là ai, tự đáy lòng mỗi người đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt – đó là khát vọng sống – và được luôn là chính mình. Chính khát vọng ấy đã làm cho bao trái tim trăn trở, thao thức tìm cho mình một lối đi riêng để theo đuổi những hoài bão, ước mơ, khát vọng của mình.

Có ai đó đã từng nói rằng “Người ta không biết chắc được tương lai nên mới luôn cố gắng không ngừng. Ước mơ và hy vọng cũng vì thế mà có” Ước mơ là của mỗi người, và để ước mơ đó trở thành sự thật thì cũng chính mỗi chúng ta mới có thể quyết định được mà thôi. Hãy để những ước mơ của mình bay, bay xa như những quả bong bóng đủ màu sắc lên bầu trời cao đầy nắng ấm áp.

- Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.

 

- Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.

 

- Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.

 

- Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.

 

- Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.

 

- Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.

 

- Có một nguời sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.

 

- Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.

 

- Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ; họ tin vào lời hứa; họ có những lời ước hẹn; họ đã trưởng thành từ nỗi đau; họ nhận ra sai lầm; họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.

(Sưu tầm)

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Biến thách thức thành cơ hội

 

Hồi còn học cấp hai tôi có một cô giáo sống rất mực lạc quan. Cô ấy luôn suy nghĩ tích cực về mọi điều và việc này khiến tôi phát cáu vì khi ấy tôi chỉ là một thiếu niên. Cô thường giải thích với chúng tôi rằng mọi điều “tồi tệ” đều có thể trở thành một cái gì đó “tốt đẹp”. Những trở ngại, thách thức có thể xoay chuyển và điều chỉnh lại trở thành những trải nghiệm học hỏi. Theo cô ấy, ngay cả một trái tim bị tổn thương vì tình yêu sau khi chia tay cũng có thể được coi như một sự chuẩn bị để hiểu rõ hơn những gì ta thực sự mong muốn ở một người bạn. Và nếu chúng tôi phải chật vật với các môn học ở trường thì đó chính là những thách thức bản thân và những cơ hội để chiến thắng nghịch cảnh.

Hồi đó tôi đã rất khó chịu khi nghe những lời như vậy. Nhưng nay, khi đã trưởng thành và trở thành cha mẹ của những đứa trẻ (vốn sống rất lạc quan và suy nghĩ tích cực), tôi nhận ra cô giáo mình ngày xưa đã hoàn toàn đúng.

 

Thật không may khi trong cuộc sống, đôi lúc việc sa ngã lại quá dễ dàng. Chúng ta bị mắc bẫy trong chính những cách nghĩ chẳng giúp ích được gì và không hề lành mạnh với bản thân ta. Tất cả chúng ta hẳn đã nghe nói về chuyện “chiếc cốc đầy một nửa” và “chiếc cốc rỗng một nửa”.

 

Không phải những sự kiện nảy sinh trong cuộc sống biến bạn thành ra như thế nào mà chính cách hành xử của bạn với những sự kiện ấy sẽ bộc lộ tính cách thực sự của bạn. Khi trưởng thành tôi hiểu ra rằng cách cảm nhận và những ứng xử mang tính xúc cảm của ta với những tác động bên ngoài chính là các lựa chọn. Cảm xúc là các lựa chọn. Ở một góc độ nào đó, tôi thấy điều này là một phát hiện và nó giúp tôi được giải phóng. Tôi có thể tự mình quyết định chọn cách nổi nóng hay không nổi nóng. Tôi có thể chọn cách tỏ ra sợ hãi hay không sợ hãi. Tôi có thể chọn cách thất vọng hay không thất vọng với những điều tôi không thể tự kiểm soát.

 

Việc thay đổi những thói quen suy nghĩ đòi hỏi chúng ta phải thật chú tâm tới cách dùng ngôn ngữ. Thay vì cứ khuôn mọi thứ theo hướng tiêu cực như “tôi không muốn tỏ ra quá sợ hãi”, chúng ta có thể chuyển thành “tôi chọn cách tỏ ra dũng cảm”. Chúng ta sẽ có thể tự giúp mình tránh xa những điều xảy ra xung quanh mình.

 

Khi ta cố gắng biến những trở ngại thành cơ hội, điều chúng ta đang nỗ lực thực hiện sẽ thu hút nhiều điều chúng ta muốn hơn vào trong cuộc sống của mình. Nó thật đơn giản. Vậy thì tại sao lại không đáng để bạn bỏ bớt tính hoài nghi? Tại sao không đáng để giảm dần những thói quen chỉ làm ta trở nên trì trệ? Tôi cho rằng như vậy.

 

Tôi chỉ ước giá như mình học được bài học này sớm hơn. Nếu như thế, tôi sẽ không còn là một đứa trẻ tuyệt vọng hay bi quan mà được sống trọn vẹn với tất cả những khoảnh khắc của cuộc sống…

 

Đỗ Dương

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Cuộc sống trôi đi , thời gian trôi đi ta ngày càng nhiều tuổi và nhiều việc , rất nhiều ước mơ nó cứ trôi qua mà ta chưa làm được .

Cho dù bạn là ai , cho dù bạn làm gì và cho dù bạn đang như thế nào đi nữa thì bạn luôn có những ước mơ .

Nhỏ bạn cũng mơ , lớn lên bạn vẫn mơ . đi làm bạn vẫn mơ , đi chơi bạn vẫn mơ , đi ngủ bạn cũng mơ .

Có thể bạn mơ có một căn , là một trưởng phòng , là giám đốc ....

Có thể bạn đang mơ đi du lịch vòng quanh thế giới :s_big:

Có thể bạn mơ đang sánh bước cùng một cô chân dài nào đó . :cry:

Có thể bạn đang mơ tắm mưa cùng cô / cậu bạn như khi còn nhỏ :blink:

.......... :blink:

Nhưng hiện tại bạn đang mơ gì ?

Buồn ngủ quá , tôi ước có một ly cafe đá , một điếu con mèo , vừa làm việc , vừa thưởng thức cái vị ngọt ngọt , đắng đắng của ly cafe , vừa có cái cảm giác lâng lâng khi làm một hơi thuốc , vừa lướt nét , vừa vào Cadviet , vừa học hỏi , vừa spam ......vừa viết những ước mơ nho nhỏ . :blink: Tiếc rằng cty cấm hút thuốc .

NIỀM TIN VÀ ƯỚC MƠ

 

"Cuộc đời này không như ước mơ mà lòng người thường hay mơ ước."

 

Điều này là sự thật.

Tue_NV đã từng mơ ước nhiều lắm. Nhưng thật đáng tiếc rằng cuộc đời này không phải là màu hồng.

Bây giờ thì mình chỉ sống bằng niềm tin mà thôi. Bạn có hiểu không?

 

NIỀM TIN : nó rất mạnh mẽ, nó thúc đẩy cho ý chí, nghị lực của bản thân vượt qua mọi tất cả trở ngại, khó khăn trong cuộc đời

Còn ước mơ ư? Chỉ là cái có thể có thức và có thể không có thực, có thể thực hiện được và không thực hiện được vì lí do trên

 

Hiện tại tôi đang mơ gì ư? Tôi chẳng mơ gì cả, vì cuộc đời này nó đã cho tôi thấy rằng nó không như ước mơ mà lòng người thường hay mơ ước

 

Còn như bạn viết : "

Nhưng hiện tại bạn đang mơ gì ?

Buồn ngủ quá , tôi ước có một ly cafe đá , một điếu con mèo , vừa làm việc , vừa thưởng thức cái vị ngọt ngọt , đắng đắng của ly cafe , vừa có cái cảm giác lâng lâng khi làm một hơi thuốc , vừa lướt nét , vừa vào Cadviet , vừa học hỏi , vừa spam ......vừa viết những ước mơ nho nhỏ "

 

Đó là những cái bạn có thể làm được. Cần gì phải ước mơ nhỉ?

 

Các bạn hãy nghe, đọc và cảm nhận bài hát này sẽ hiểu rằng tại sao ở dòng cuối tác giả sử dụng hai từ niềm tin mà không sử dụng hai từ "ước mơ"

 

 

LỜI ĐẦU NĂM CHO CON

 

 

Lời đầu năm ba viết cho con

 

Chuyện quê hương khói lửa rã mòn

 

Ba vẫn miệt mài thân chinh chiến

 

Nên biết rằng con chẳng được vui

 

Ngày đầu năm sẽ vắng tiếng cười

 

Lời đầu năm tha thiết bao la

 

cho con yêu để gọi là quà

 

Nơi chiến trường quà xuân đâu có

 

Chỉ còn đây những vỏ đạn đồng

 

Với loài hoa hư không

 

Cho con niềm vui đó

 

Mùa xuân có hoa có cỏ

 

con vui đầy tuổi ngọc ngà

 

Một mai quê hương không còn chinh chiến

 

Ba sẽ về bên con

 

Bỏ đi ngày tháng mỏi mòn

 

Lời đầu năm thêu bướm thêu hoa

 

Cho con vui để gọi là quà

 

Ba chỉ còn niềm tin sau cuối

 

con hãy chăm chỉ học nên người

 

Nỗi niềm xa ba vui...

 

 

Trong cuộc sống chúng ta, ai mà chẳng có những ước mơ, dù bình dị, mộc mạc hay phi thường. Nó luôn là niềm hy vọng, là nguồn động lực và niềm tin lớn nhất của mỗi người về một ngày mai đầy anh sáng ấm áp.

Đây là những ước mơ hồi còn nhỏ. Lớn lên thì ngán ngẩm ôi thôi cuộc đời ơi, một màu xám xịt.

ước mơ gì chứ? Một thứ viễn vông. Chỉ còn lại niềm tin để sống bằng nghị lực, ý chí, và hành động theo trái tim mình mách bảo. Vậy thôi

 

Tue_NV chỉ tin vào những cái có thực, nó hiện hữu trước mắt như Thằng Bờm có cái quạt mo vậy

 

Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ; họ tin vào lời hứa; họ có những lời ước hẹn; họ đã trưởng thành từ nỗi đau; họ nhận ra sai lầm; họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.

.

Nếu họ có ước mơ mà họ không có niềm tin thì họ sẽ không làm được gì cả và đôi lúc niềm tin cũng dường như mất đi luôn chỉ là một con số 0

 

Bạn đọc bài viết này. Còn đâu là ước mơ hả bạn? Còn đâu là niềm tin hở bạn?

bạn có biết "lưỡi không xương nhiều đường lắt léo" không???????

bạn có bao giờ vì một câu nói không đúng sự thật mà ngủ không được chưa???????

bạn có bao giờ vì một câu nói của người khác kgông đúng sự thật mà bạn mất hết bạn bè chưa?????

 

bạn có thể đo được lòng người ????

vậy bạn siêu phàm quá

tôi thì không

bạn đã làm việc trong một nơi mà mọi người đều phải cảnh giác nhau chưa????

bạn đã làm việc với người xếp chỉ biết nịnh nọt và chỉ biết chiếm hữu ý tưởng của người khác chưa?????

bạn đã làm việc với một nhóm người chống đối lại một nhóm người chưa?????

 

nếu chưa, bạn đừng nói về chuyện này.

 

bạn đang làm gì. ở vị trí nào trong công ty. năng lực cúa bạn ra sao????

 

xin thưa với bạn.

vị trí càng cao, lời gièm pha càng nhiều, sự đấu đá, tranh chấp nhau vì quyền lợi càng cao.

năng lực của bạn càng giỏi, càng có nhiều người ghen tị, càng bị xếp để ý vì có thể bạn sẽ thay ông ấy.

vậy bạn làm gì

bạn của tôi là ai?????

hay chỉ một vài người có đức tính thật tốt

bạn của tôi có tính rất tốt, được nhiều người trong công ty mến vì phong cách cư xử. vì phong cách sống hay.

nhưng thưa với bạn ! đó chỉ là vẻ bề ngoài của một con người. vậy bạn biết người này như thế nào không??????\

 

tôi đã tin tưởng 1 người bạn như thế. vậy tôi là người như thế nào???????

 

sau khi đi công tác về.

 

tôi mất gần như tất cả

 

vậy, lúc trước tôi là người như thế nào và sau khi mất tất cả tôi là người như thế nào??????

hay lúc trước tôi cũng có phong cách sống hay như người bạn tôi???

và bây giờ tôi có cách sống phản bội bạn bè và đâm sau lưng như người bạn tôi?????

 

bạn trả lời xem thử

 

nếu bạn không biết sự việc như thế nào, không đọc kỹ những gì tôi đã viết, bạn đừng bình luận

Nếu bạn không cảm nhận được điều này xin bạn đừng bình luận

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Cổ tích cho niềm tin

Tia nắng

Tia nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu sa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia nắng lắm. Mặt trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng.

 

Mặt trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những

sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên Mặt trời, Tia nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.

 

Mặt trăng lại luôn mang cho Tia nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt trăng Tia nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.

 

Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt trời, không nhẹ nhàng như với Mặt trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.

 

Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia nắng đã chọn cho mình Mặt trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt trăng, Tia nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn.

 

Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện.

 

Để rồi bây giờ, Tia nắng luôn ở bên Mặt trời, Mặt trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - tình yêu.

 

Thời gian chẳng quay lại bao giờ. Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.

 

Những cô gái lãng mạn và nồng nàn thường chọn Mặt trời.

Những cô gái yếu đuối và mỏng manh thường chọn Mặt trăng.

Còn những cô gái mạnh mẽ và cá tính thường chọn Gió.

 

Và người ta cũng khuyên rằng, người con gái nên yêu Gió, lấy Mặt trời làm chồng, và làm bạn với Mặt Trăng.

 

Trong thực tế, con gái càng trẻ, càng muốn thể hiện cái tôi nhiều, càng muốn khẳng định mình, nên thường yêu những chàng trai như Gió. Nhưng càng lớn, người ta càng chọn nhiều những chàng trai như Mặt trời. Và khi một người phụ nữ thất bại nhiều, hoặc trắc trở nhiều, họ lại có xu hướng tìm một người con trai như Mặt trăng.

 

Gió

Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, từng ngôi nhà. Gió tự do, có thể làm mọi việc mà mình thích, có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có khi dữ dội. Người ta yêu Gió đấy, mà cũng sợ Gió đấy. Gió xa cách quá, hoặc người ta sợ gần Gió quá...

Cứ thế và đến một ngày, Gió thấy mình cô đơn.

 

Tia nắng là của Mặt trời. Ánh trăng là của Mặt trăng. Còn Lá cây. Lá cây dù có đi theo Gió đến đâu đi nữa, thì Lá cây cũng đâu phải của Gió. Trái tim của Lá đã luôn hướng về Cây rồi.

 

Và Gió cô đơn.

 

Gió hỏi ông trời: "Ông trời ơi, sao ông bất công đến thế? Tại sao ai cũng có đôi có cặp, ai cũng có một chốn bình yêu cho riêng mình, còn tôi thì không? Tại sao lại như vậy?"

- Chẳng phải ngươi thích tự do hay sao? Ngươi muốn đi lang thang khắp nơi. Ngươi muốn được nhiều người biết đến. Ngươi muốn mọi người vừa yêu mến, vừa nể sợ ngươi. Chẳng phải ngươi đang có tất cả những điều đó hay sao ? - Ông trời trả lời.

 

- Vậy chẳng nhẽ không có một ai muốn làm tất cả những điều đó cùng tôi ư? Tôi muốn có ai đó đi cùng tôi tới mọi vùng đất, ở bên tôi những lúc tôi vui vẻ, cũng như những lúc giận dữ, hay khó khăn. Tôi phải làm gì để tìm được một người như thế?

- Người đó có thể không có màu sắc, nhưng không hề vô hình, có thể dịu dàng nhưng không yên lặng, có thể quá nhẹ nhàng, nhưng không phải là không cảm thấy được. Nếu ngươi biết để ý, biết cảm thông, biết chia xẻ, biết lắng nghe, biết quý trọng những điều mình đang có, ngươi sẽ nhìn thấy người mà mình cần tìm.

 

Và Gió làm theo lời Ông trời nói. Gió để ý, Gió lắng nghe, Gió học cách cảm thông, cả chia xẻ với mọi người nữa. Gió cố gắng, Gió đã làm thật nhiều. Cuối cùng, Gió cũng thấy được người mình cần tìm.

 

Thật bất ngờ, người đó đã luôn ở bên cạnh Gió, những khi khó khăn, cũng như khi hạnh phúc, những lúc Gió vui vẻ hát ca, cũng như khi Gió lạnh lùng, giận dữ. Người đó đã luôn đi cùng Gió, đến những thảo nguyên bao la, lên núi cao, hay xuống biển rộng... Dù Gió có đi đến đâu thì người đó vẫn bên Gió. Vậy mà bao lâu nay Gió đã không nhận ra điều đó.

Và cuối cùng thì bạn có biết người đã luôn ở bên Gió là ai không?

 

Lẽ ra tôi muốn bạn hãy học cách cảm thông, học cách chia xẻ với mọi người, tôi muốn bạn hãy nhìn ra xung quanh, biết yêu thương và quý trọng những gì mình đang có, tôi muốn bạn hãy lắng nghe và suy nghĩ.... Tôi muốn bạn làm tất cả những điều đó rồi tôi mới nói cho bạn biết người đó là ai cơ.

Nhưng bạn sẽ biết ngay thôi, vì... những Đám mây không muốn người khác phải bận lòng nhiều.

 

Hạnh phúc

 

Nhân dịp Trung thu, Mặt trời, Mặt trăng, Gió, Tia nắng, Ánh trăng, Đám mây và các bạn bè khác tập trung tại nhà Mặt Trăng. Trong bữa tiệc, mọi người cùng đưa ra câu hỏi về hạnh phúc.

 

Người ta hỏi Mặt trời: "Mặt trời, anh có hạnh phúc không?"

Mặt trời trả lời: "Ồ, tất nhiên rồi. Khó khăn lắm tôi mới có được Tia nắng. Và bây giờ, cô ấy đã luôn đi cùng tôi, luôn ở bên cạnh tôi, chia xẻ với tôi, dù vui vẻ hay khó khăn. Và tôi hạnh phúc."

 

Người ta lại hỏi Tia Nắng: "Tia nắng, cô có hạnh phúc không?"

Đôi mắt Tia nắng chợt sáng bừng: "Tại sao lại không chứ? Tôi đã có lúc muốn bay cùng Gió, cũng có lúc lại rung động trước Mặt trăng. Nhưng tôi đã chọn Mặt trời. Ở bên Mặt trời tôi cảm thấy ấm áp, cảm thấy được che chở, an toàn. Và tôi hạnh phúc."

 

Đến lượt mình, khi được hỏi câu hỏi về hạnh phúc, Mặt trăng nói:

"Tôi đã rất buồn khi Tia nắng chọn Mặt trời. Nhưng tôi cũng đã vui vì người mà tôi yêu quý tìm được hạnh phúc. Và rồi tôi cũng tìm được Ánh trăng cho mình. Cô ấy không kiêu sa, lộng lẫy, không sôi nổi. Nhưng cô ấy là một cô gái hiền và tốt bụng nhất mà tôi biết. Và tôi hạnh phúc."

 

Nàng Ánh Trăng ở bên cạnh chỉ tủm tỉm cười ngượng. Khỏi hỏi cũng biết cô ấy hạnh phúc đến thế nào.

 

Còn chàng Gió thì sao ?

 

Gió nói: "Tôi thích lang thang, tôi thích được tự do muốn đi đến bất cứ nơi đâu mình thích. Vì thế mà tôi rất sợ một sự ràng buộc nào đó. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, bất cứ ai cũng không thể sống một mình mãi được. Nếu tôi không biết quan tâm đến người khác, không biết yêu thương, chia xẻ, thì tôi sẽ không bao giờ hạnh phúc được. Tôi là người may mắn, vì đã có những Đám mây luôn ở bên cạnh tôi, những khi vui, cũng như khi buồn. Đó là một cảm giác bình yêu. Và tôi hạnh phúc."

 

Ở bên cạnh đó, những Đám mây cũng không giấu nổi niềm hạnh phúc của mình: "Tôi đã ở bên Gió, đau khổ khi anh ấy thậm chí không biết đến sự có mặt của tôi. Khi anh ấy buồn, tim tôi cũng đau nhói. Và tôi cũng cười thật nhiều mỗi khi anh ấy vui. Tôi không thấy mệt khi cứ phải đi theo anh ấy. Chỉ cần được ở bên Gió, dù ở bật cứ đâu, đi bất cứ nơi nào, tôi cũng thấy mình hạnh phúc. Và tôi hạnh phúc."

 

Vậy ai là người không hạnh phúc?

Một tiếng nói nhỏ, yếu ớt bỗng vang lên ở cuối bàn tiệc: "Tôi, tôi chưa từng biết đến hạnh phúc là gì."

 

- Ai đấy, ai vừa nói đấy ? - Tất cả mọi người đều tò mò, ngạc nhiên - Bước ra đây xem nào.

Và Ngôi sao bước ra. Nhỏ bé và lung linh.

 

"Là tôi. Tôi không bao giờ thấy buồn, không bao giờ phải khóc, không bao giờ phải đau khổ mong nhớ một ai cả. Nhưng vì thế mà chưa bao giờ tôi thấy vui, tôi cũng không cười được. Tôi chưa bao giờ có được cảm giác yêu thương và được yêu thương. Tôi đau khổ lắm. Tôi thèm được nhớ một ai đó, thèm được nghĩ về ai đó thật nhiều. Nhưng mà không có ai cả. Tôi thật là một người bất hạnh nhất trên đời này."

 

Tất cả đều nhìn Ngôi sao với ánh mắt cảm thông. Đúng là bất hạnh nhất rồi còn gì. Không biết mình muốn gì, không biết mình yêu và nhớ ai. Không vui, cũng chẳng buồn. Còn gì đáng sợ hơn những cảm giác đấy chứ.

 

Bỗng nhiên Gió nói: "Anh bạn ơi, đừng quá tuyệt vọng như thế. Tại vì anh chưa tìm được một nửa của mình đấy thôi. Anh còn trẻ quá mà. Hãy cứ vui sống đi. Làm nhiều việc có ích, biết quan tâm, chia xẻ với mọi người. Biết lắng nghe và cảm thông. Rồi anh sẽ có được tình yêu mà thôi.

Và hãy cứ tin rằng, nếu sống với một trái tim đầy tình yêu thương, thì người đó sẽ hạnh phúc.

 

Cổ tích cho những hi vọng không thành

 

Khi Mùa xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa hè đến. Mùa hè mang đến cho Mùa xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:

- Mùa xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em, hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.

Nhưng Mùa xuân không yêu Mùa hè. Và cô ra đi. Mùa hè buồn lắm. Mùa hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.

 

Sau một thời gian, Mùa thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa thu rất yêu Mùa hè. Cô không muốn Mùa hè phải buồn.

- Mùa hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.

 

Nhưng với Mùa hè, Mùa xuân là tất cả. Và anh ra đi. Mùa thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.

 

Một thời gian sau, Mùa đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng giá. Những giọt nước mắt của Mùa thu làm Băng giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa thu.

- Mùa thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.

- Không, Băng giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.

 

Và Mùa thu ra đi. Băng giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:

- Tại sao con không yêu Mùa xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.

- Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.

Và họ ra đi.

 

Chỉ còn lại một mình Mùa xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa xuân nhìn ra xung quanh: "Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn?"

Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc...

 

Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa xuân, nhận ra con đường phía trước?

 

Hạnh phúc là có việc gì đó để làm, có cái gì đó để mơ ước, và có ai đó để yêu thương

 

 

Pocket Full of Sunshine

 

Song writers: Natasha Bedingfield; Danielle Brisebois; John M Shanks

Artist: Natasha Bedingfield

 

I got a pocket, got a pocketful of sunshine

I got a love and I know that it’s all mine, oh, oh oh oh

Do what you want but you’re never gonna break me

Sticks and stones are never gonna shake me, oh, oh oh oh

 

Take me away, a secret place

A sweet escape, take me away

Take me away to better days

Take me away, a hiding place

 

I got a pocket, got a pocketful of sunshine

I got a love and I know that it’s all mine, oh, oh oh oh

Do what you want but you’re never gonna break me

Sticks and stones are never gonna shake me, oh, oh oh oh

 

I got a pocket, got a pocketful of sunshine

I got a love and I know that it’s all mine, oh, oh oh oh

Wish that you could but you ain’t gonna own me

Do anything you can to control me, oh, oh no

 

Take me away, a secret place

A sweet escape, take me away

Take me away to better days

Take me away, a hiding place

 

There’s a place that I go that nobody knows

Where the rivers flow and I call it home

And there’s no more lies, in the darkness there’s light

And nobody cries; there’re only butterflies

 

Take me away, a secret place

A sweet escape, take me away

Take me away to better days

Take me away, a hiding place

 

Take me away, a secret place

A sweet escape, take me away

Take me away to better days

Take me away, a hiding place

 

Take me away

(I got a pocket, got a pocketful of sunshine)

A secret place

(I got a love and I know that it’s all mine)

To better days take me away

Take me away

(I got a pocket, got a pocketful of sunshine)

A secret place

(I got a love and I know that it’s all mine)

Take me away, a hiding place

 

The sun is on my side and takes me for a ride

I smile up to the sky, I know I’ll be alright

The sun is on my side and takes me for a ride

I smile up to the sky, I know I’ll be alright

 

0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~ 0~0~0

 

Tôi có 1 túi, 1 túi đựng tràn đầy ánh nắng

Tôi có một tình yêu và biết nó thật sự thuộc về tôi, oh, oh oh oh

Cho dù bạn có muốn làm gì nhưng bạn sẽ không thể làm tôi tổn thương

Những lời nhạo báng trêu cợt không bao giờ làm tôi gục ngã, oh, oh oh oh

 

Hãy đem tôi đến một chỗ bí mật

Một sự trốn thoát ngọt ngào, hãy đem tôi đi

Hãy đem tôi đến những ngày tốt đẹp hơn

Hãy đem tôi đến, chỗ của riêng tôi

 

Tôi có 1 túi, 1 túi đựng tràn đầy ánh nắng

Tôi có một tình yêu và biết nó thật sự thuộc về tôi, oh, oh oh oh

Cho dù bạn có muốn làm gì nhưng bạn sẽ không thể làm tôi tổn thương

Những lời nhạo báng trêu cợt không bao giờ làm tôi gục ngã, oh, oh oh oh

 

Tôi có 1 túi, 1 túi đựng tràn đầy ánh nắng

Tôi có một tình yêu và biết nó thật sự thuộc về tôi, oh, oh oh oh

Bạn ước bạn có thể nhưng bạn không bao giờ sở hữu tôi

Bạn có thể làm bất cứ cái gì để điều khiển tôi... NHƯNG KHÔNG NHÉ

 

Hãy đem tôi đến một chỗ bí mật

Một sự trốn thoát ngọt ngào, hãy đem tôi đi

Hãy đem tôi đến những ngày tốt đẹp hơn

Hãy đem tôi đến, chỗ của riêng tôi

 

Có một chỗ tôi đến mà chẳng ai biết cả

Nơi con sông luôn chảy và tôi gọi đó là nhà của riêng tôi

Và không có sự dối trá, trong bóng tối luôn có ánh sáng

Chẳng ai buồn khóc cả, và chỉ có bươm bướm xung quanh

 

Hãy đem tôi đến một chỗ bí mật

Một sự trốn thoát ngọt ngào, hãy đem tôi đi

Hãy đem tôi đến những ngày tốt đẹp hơn

Hãy đem tôi đến, chỗ của riêng tôi

 

Hãy đem tôi đến một chỗ bí mật

Một sự trốn thoát ngọt ngào, hãy đem tôi đi

Hãy đem tôi đến những ngày tốt đẹp hơn

Hãy đem tôi đến, chỗ của riêng tôi

 

Hãy đem tôi đến

(Tôi có 1 túi, 1 túi đựng tràn đầy ánh nắng)

Một chỗ bí mật

(Tôi có một tình yêu và biết nó thật sự thuộc về tôi)

Những ngày đẹp hơn hãy đem tôi đi

Hãy đem tôi đến

(Tôi có 1 túi, 1 túi đựng tràn đầy ánh nắng)

Một chỗ bí mật

(Tôi có một tình yêu và biết nó thật sự thuộc về tôi)

Hãy đem tôi đến, chỗ của riêng tôi

 

Dạo 1 vòng với mặt trời bên cạnh

Tự mỉm cười và biết mình sẽ không sao cả

Dạo 1 vòng với mặt trời bên cạnh

Tự mỉm cười và biết mình sẽ không sao cả

 

.. Bình An...

­­

(Sưu tầm)

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

TÌNH ẢO

 

Thứ... ngày... tháng... năm...

Cô online. Anh thừa biết tối thứ bẩy nào cô cũng online nhưng anh vẫn hỏi một câu vu vơ “kiếm chuyện làm quà”: “Không đi chơi với người yêu mà lại online thế này à?”

Cô gửi cho anh một mặt cười và trả lời: “Vô duyên như em làm gì có người yêu mà đi chơi chứ?”

Anh cười ha hả: “Hay là lấy anh, đằng nào anh cũng có mười cô vợ chờ sẵn rồi, thêm em là mười một, cưới một thể cho đỡ tốn kém”.

Cô biết anh chỉ đùa thế thôi và cô cũng đùa theo. Thế là, cô trở thành vợ-thứ-mười-một của anh.

Thứ.. ngày... tháng... năm...

Điện thoại reo khi cô đang ăn sáng. Một số máy lạ hoắc gọi cho cô. “Ai nhỉ?” cô thắc mắc. Hóa ra là anh gọi. Anh bảo, hôm qua là sinh nhật bạn anh, tụi anh đi nhậu với nhau, về nhà anh muốn nói chuyện với một ai đấy và anh nghĩ đến cô. Cô và anh huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất. Từ chuyện con cá cảnh nhà anh, đến chuyện con mèo nhà cô. Toàn chuyên linh tinh mà cô và anh buôn đến hơn hai tiếng đồng hồ. Buôn xong cô ngủ một mạch đến chiều, chưa bao giờ cô buôn điện thoại lâu như thế...

Tôi hôm đấy cô online như thường lệ. Cô lại gặp anh. Cô nhanh nhảu kể chuyện tình yêu trước kia của cô cho anh nghe. Nghe xong anh cười và bảo cô rằng suy nghĩ của cô lạ kỳ quá, cô cần một người uốn nắn cho cô. Và anh đã nhận nhiệm vụ uốn nắn ấy.

Từ đấy ngày nào anh cũng gọi điện cho cô.

 

Thứ... ngày... tháng... năm...

- Thật ra chuyện của chúng ta là gì? Cô hỏi anh.

+ Tại sao em lại hỏi thế?

- Vì mỗi lần gọi điện cho em anh đều hỏi em có nhớ anh không?

+ Thì em là vợ thứ mười một mà.

- Không phải, thế thì anh sẽ không giận em khi em trả lời không.

Anh ngập ngừng:

+ Anh đang cưa cẩm em, anh cưa cẩm em có được không?

Cô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng:

- Được ạ

Thứ... ngày... tháng.. năm...

+ Em có yêu anh không?

- Anh nói gì ạ. Cô vờ như không nghe rõ.

+ Em có yêu anh không. Anh nhắc lại.

- Em chẳng nghe thấy gì cả, điện thoại khó nghe quá.

+ Em có yêu anh không. Anh lặp lại to hơn.

- Tất nhiên là có, anh biết rồi còn hỏi. Cô sung sướng trả lời anh.

Thứ... ngày... tháng... năm...

Cô bị ngã xe. Anh vội vàng gọi điện hỏi thăm cô thế nào? Cô lằng nhằng với lý do vì sao cô bị ngã. Anh gắt lên trong điện thoại. Anh muốn hỏi cô xem chân cô có bị làm sao không, có đau lắm không. Anh nói, cô rất quan trọng với anh. Và anh lo lắng cho cô rất nhiều. Cô tủm tỉm cười. Chân bị ngã không còn thấy đau nữa. Tình cảm của anh, quan tâm của anh làm cô thấy hạnh phúc

 

Thứ... ngày... tháng... năm...

Điện thoại nhà anh hỏng. Anh bảo thế để giải thích tại sao dạo này anh không thường xuyên gọi điện cho cô. Cô biết đấy chỉ là cái cớ, nhưng cô tin tưởng anh, anh có lý do của anh. Ngày nào cô cũng online để chuyện trò với anh.

Bốn hôm nay cô online nhưng không thấy anh. Cô gửi offline cho anh, không thấy anh trả lời. Cảm giác lo lắng, hoài nghi, sợ sệt bắt đầu dâng lên trong cô.

Thứ... ngày... tháng... năm...

Cô trách anh tại sao dạo này anh ít quan tâm đến cô. “Anh bận”, anh chỉ nói được mỗi câu như thế và khẳng định “em cũng biết anh bận còn gì?” Cô biết, nhưng trước kia dù bận đến đâu anh cũng không bỏ mặc cô như vậy...

+ Chúng ta dừng lại nhé!

- Tại sao? Cô hỏi.

+ Anh cần kỉ niệm để nuôi dưỡng tình yêu nhưng chúng ta không có kỉ niệm.

- Vâng ạ.

Cô đặt điện thoại xuống bàn. Tự cười với mình. Phải rồi, cô và anh làm gì có kỉ niệm. Cô và anh đã bao giờ gặp nhau đâu!!!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Thứ... ngày... tháng... năm...

Cô trách anh tại sao dạo này anh ít quan tâm đến cô. “Anh bận”, anh chỉ nói được mỗi câu như thế và khẳng định “em cũng biết anh bận còn gì?” Cô biết, nhưng trước kia dù bận đến đâu anh cũng không bỏ mặc cô như vậy...

+ Chúng ta dừng lại nhé!

- Tại sao? Cô hỏi.

+ Anh cần kỉ niệm để nuôi dưỡng tình yêu nhưng chúng ta không có kỉ niệm.

- Vâng ạ.

Cô đặt điện thoại xuống bàn. Tự cười với mình. Phải rồi, cô và anh làm gì có kỉ niệm. Cô và anh đã bao giờ gặp nhau đâu!!!

Tình cảm con người là tình cảm tự nhiên, nó ko tự nhiên sinh ra và cũng ko tự nhiên mất đi nó chỉ chuyển hoá từ dạng này sang dạng khác, từ thân thiết trở thành người dưng nước lã…Cái quan trọng là con người ta phải ứng xử với nhau có tình người: nghiêm khắc, thẳng thắn, chân thành, vị tha và tôn trọng nhau!

 

Dẫu chỉ trên mạng ảo, nhưng tình cảm con người là có thật . Tuy chỉ chat được với anh Tuệ vẻn vẹn có hai lần và chắc cả đời ko được gặp anh. Song kỷ niệm về anh vẫn luôn đậm nét trong em, thôi thúc em vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống!

Càm ơn diễn đàn CADViẹt. Cảm ơn tất cả các bác, các anh chị, và đặc biệt cảm ơn anh Kha Anh Tú đã viết bài châm chọc em để em có những phút giây thư giãn cười… mỏi răng!

Đôi lúc những giao tiếp bằng chữ không lời mà rất là quý phải không em?

 

tue_nvcc (6/7/2009 9:39:30

Ha Anh (5/27/2009 11:52:38 PM): Đầu tiên em cứ tưởng anh tuệ sẽ giận em lắm vì em viết bài tranh luận với anh ấy căng thẳng nhưng anh ấy là người vị tha ko cố chấp….

 

AM): Được mà em. "Nếu điều gì có lợi có ích có lợi cho dân thì ta nên làm" (Có lợi cho mọi người") . "Nếu điều gì có lợi có ích có lợi cho dân thì ta nên tránh". Em cứ làm thoải mái, không cần hỏi ý kiến anh đâu. Anh luôn ủng hộ em mà

tue_nvcc (6/7/2009 9:40:42 AM): Đính chính : Được mà em. "Nếu điều gì có lợi có ích có lợi cho dân thì ta nên làm" (Có lợi cho mọi người") . "Nếu điều gì có hại cho dân thì ta nên tránh". Em cứ làm thoải mái, không cần hỏi ý kiến anh đâu. Anh luôn ủng hộ em mà

Ha Anh (6/7/2009 9:41:03 AM): Vâng!

tue_nvcc (6/7/2009 9:59:52 AM): Anh sẽ không phá hỏng câu đố của em nữa đâu

Ha Anh (6/7/2009 9:59:55 AM): tại sao không khai thác hết tiềm năng của CAD, dùng lệnh ít nhất vẽ với năng suất cao nhất

Ha Anh (6/7/2009 10:01:16 AM): cha ông ta ngày xưa còn dùng cuốc xẻng thậm chí dùng cả tay ko để đánh lại tàu bay của giặc pháp !

tue_nvcc (6/7/2009 10:02:30 AM): tại sao ta ko dùng cuốc xèng để đánh máy vi tính

Ha Anh (6/7/2009 10:02:44 AM):

tue_nvcc (6/7/2009 10:03:32 AM): Nói trúng ý rùi hả

tue_nvcc (6/7/2009 10:17:13 AM): Mọi người ai cũng còn có công việc của người nấy

tue_nvcc (6/7/2009 10:19:47 AM): Bỏ chút ít thời gian tham gia diễn đàn là quý lắm rồi.

Ha Anh (6/7/2009 10:21:37 AM): Hôm nay em mới biết anh là người thích đùa hạng nặng

tue_nvcc (6/7/2009 10:22:14 AM): Anh là người khô ran, ít trầm lặng, ít tiếp xúc , xã giao

Ha Anh (6/7/2009 10:22:18 AM): Có lẽ em sẽ ko viết bài nhiều trên thư giãn nữa

tue_nvcc (6/7/2009 10:22:37 AM): đùa hạng nặng : là những giao tiếp bằng chữ không lời mà thôi

tue_nvcc (6/7/2009 10:23:06 AM): Đôi lúc những giao tiếp bằng chữ không lời mà rất là quý phải không em?

Ha Anh (6/7/2009 10:23:16 AM): Vâng!

  • Vote tăng 3

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Tình cảm con người là tình cảm tự nhiên, nó ko tự nhiên sinh ra và cũng ko tự nhiên mất đi nó chỉ chuyển hoá từ dạng này sang dạng khác, từ thân thiết trở thành người dưng nước lã…Cái quan trọng là con người ta phải ứng xử với nhau có tình người: nghiêm khắc, thẳng thắn, chân thành, vị tha và tôn trọng nhau!

 

Dẫu chỉ trên mạng ảo, nhưng tình cảm con người là có thật . Tuy chỉ chat được với anh Tuệ vẻn vẹn có hai lần và chắc cả đời ko được gặp anh. Song kỷ niệm về anh vẫn luôn đậm nét trong em, thôi thúc em vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống!

Càm ơn diễn đàn CADViẹt. Cảm ơn tất cả các bác, các anh chị, và đặc biệt cảm ơn anh Kha Anh Tú đã viết bài châm chọc em để em có những phút giây thư giãn cười… mỏi răng!

Đôi lúc những giao tiếp bằng chữ không lời mà rất là quý phải không em?

Quả thật mấy ngày nay không được gặp Haanh trên CADVIET, mình thấy nhớ nhớ.

Dạo này khoẻ không Hà Anh? Đi Hà Tiên gặp nhiều may mắn chứ ?

 

Luôn cầu chúc cho em vạn sự như ý.

Thân

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Hoa Hồng Tặng Mẹ

Anh dừng lại tại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng cho mẹ anh qua đường bưu điện.Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300 km.Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi tại sao nó khóc.

- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng cho mẹ cháu- nó nức nở- nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đô la.

Anh mỉm cười và nói với nó:

- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.

Anh liền mua cho cô bé va đặt một đoá hồng để tặng cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:

- Dạ, chú cho cháu đi nhờ tới nhà mẹ cháu.

Rồi nó chỉ đường cho anh lái tới một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói :

-Đây là nhà của mẹ cháu.

Nói xong nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.

Tức thì anh quay lại tiệm hoa, huỷ bõ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300 km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa. :s_big:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Cô giáo bé nhỏ

 

Sự nhẫn nại của tôi sắp cạn. Không lẽ ngày nào tôi cũng phải nhắc Nicole đem trả cuốn truyện tranh mà cô bé đã mượn của trường. Đã hơn 3 tuần nay, hễ tôi hỏi tới là cô bé lại cúi mặt nhìn xuống đất, lúng búng trong miệng: "Xin lỗi cô, con quên mang theo". Đã mấy lần tôi định tới nhà Nicole đòi lại cuốn sách của trường. Gọi là trường nhưng thực sự chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí, được mở ra ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Một hội đoàn từ thiện đã thuê tôi, một cô giáo mới ra trường, đến đây đứng lớp.

 

Học trò của tôi là con cái của những người nông dân suốt ngày cặm cụi trên những cánh đồng ngô cháy nắng. Đa số trẻ con ở đây phải ở nhà bế em, lo nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ từ sáng đến tối. Chỉ chừng hai chục đứa được cha mẹ cho đi học ở chỗ chúng tôi. Cuộc sống ở đây thật chán, tôi chỉ mong cho hết hạn hợp đồng để thoát khỏi nơi này.

 

Sau khi học hết bộ chữ cái và học ráp vần, Nicole được thưởng. Chúng tôi cho con bé mượn một cuốn truyện tranh chữ in thật to, dày chừng hơn chục trang, trong một tuần phải trả. Vậy mà Nicole cứ lần lữa. Bực mình, một bữa nọ tôi dọa rằng nếu làm mất sách sẽ bị đuổi học, con bé nghe vậy hốt hoảng đáp: "Em thề là sách không bị mất, chỉ tại em quên".

 

Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua mấy quãng đồng trống tối tăm, tôi tìm đường đến xóm nhà Nicole. Người ta chỉ cho tôi một túp lều vách đất, mái tranh. Bước tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a ngắc ngứ: "Bà..tờ...iê nờ iên...tiên...bà tiên...". "Bà tiên hiện ra và bảo...Đọc lại nào. Chậm thôi", một giọng trẻ con khác ra chiều bảo ban. Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu bảy đứa trẻ đầu tóc xoăn tít ngồi xếp bằng quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một người phụ nữ trẻ và một bà lão. Ngón tay dò trên cuốn sách (chính là cuốn truyện tranh mà Nicole mượn ở trường không chịu trả suốt mấy tuần nay), hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy tiếng "i ê nờ iên" đang mắc kẹt trong cổ họng. Đám trẻ con đã đọc xong câu văn, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. "Cô giáo" Nicole đang háo hức chỉ bảo "học trò".

 

"Khi cháu nó khoe đã đọc được sách, tôi không tin", người mẹ trẻ đến mức đáng kinh ngạc của Nicole phân bua, khi tôi đã vào nhà. "Ông bà tôi, cha mẹ tôi, rồi tới các anh các chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. Mới mười bốn tuổi tôi đã đẻ Nicole, thời gian đâu mà học", người phụ nữ trẻ lấy chiếc khăn lau mồ hôi lấm tấm trên cánh mũi. "Nó bảo, mẹ và bà cứ thử xem, con chỉ cho. Rồi nó rủ thêm mấy đứa con nhà hàng xóm cùng học. Từ cha sinh mẹ đẻ có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết khá khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé", bà của Nicole ngượng nghịu nhìn xuống cuốn sách lấm lem nhọ nồi. Cũng như ở trên lớp, Nicole lại cúi gằm mặt xuống đất. Nó thì thào qua tiếng nấc: "Con xin cô, cô đừng mách. Con không muốn bị đuổi học". Và nó tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: "Ồ không, Nicole. Người đáng bị đuổi là cô kia".

 

:cheers:

  • Vote tăng 4

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Cô giáo bé nhỏ

 

Sự nhẫn nại của tôi sắp cạn. Không lẽ ngày nào tôi cũng phải nhắc Nicole đem trả cuốn truyện tranh mà cô bé đã mượn của trường. Đã hơn 3 tuần nay, hễ tôi hỏi tới là cô bé lại cúi mặt nhìn xuống đất, lúng búng trong miệng: "Xin lỗi cô, con quên mang theo". Đã mấy lần tôi định tới nhà Nicole đòi lại cuốn sách của trường. Gọi là trường nhưng thực sự chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí, được mở ra ở một vùng quê Châu Phi hẻo lánh. Một hội đoàn từ thiện đã thuê tôi, một cô giáo mới ra trường, đến đây đứng lớp.

 

Học trò của tôi là con cái của những người nông dân suốt ngày cặm cụi trên những cánh đồng ngô cháy nắng. Đa số trẻ con ở đây phải ở nhà bế em, lo nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ từ sáng đến tối. Chỉ chừng hai chục đứa được cha mẹ cho đi học ở chỗ chúng tôi. Cuộc sống ở đây thật chán, tôi chỉ mong cho hết hạn hợp đồng để thoát khỏi nơi này.

 

"Khi cháu nó khoe đã đọc được sách, tôi không tin", người mẹ trẻ đến mức đáng kinh ngạc của Nicole phân bua, khi tôi đã vào nhà. "Ông bà tôi, cha mẹ tôi, rồi tới các anh các chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. Mới mười bốn tuổi tôi đã đẻ Nicole, thời gian đâu mà học", người phụ nữ trẻ lấy chiếc khăn lau mồ hôi lấm tấm trên cánh mũi. "Nó bảo, mẹ và bà cứ thử xem, con chỉ cho. Rồi nó rủ thêm mấy đứa con nhà hàng xóm cùng học. Từ cha sinh mẹ đẻ có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết khá khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé", bà của Nicole ngượng nghịu nhìn xuống cuốn sách lấm lem nhọ nồi. Cũng như ở trên lớp, Nicole lại cúi gằm mặt xuống đất. Nó thì thào qua tiếng nấc: "Con xin cô, cô đừng mách. Con không muốn bị đuổi học". Và nó tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: "Ồ không, Nicole. Người đáng bị đuổi là cô kia".

 

:D

Cô giáo gì đâu mà chưa gì hết mà trách học trò rùi :cheers: :gun: :gun:

Bởi vậy ông cha ta có câu " Chớ thấy lấp lánh ngỡ là vàng" :D :blink:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Vị đại từ thiện bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vốn cực lạc và địa ngục không có sai biệt, sai biệt chính là ở tâm, ở cách nghĩ và phương thức của mỗi người. Có người cả ngày ở trong lo sợ và nghi hoặc, tự mình giới hạn để bảo vệ mình, chỉ sợ có người khác làm hại mình nhưng lại muốn đi tìm một cõi hoà lạc yên vui. Kỳ thực long bao dung mọi người, một lòng hướng thiện, luôn giữ cho trong tâm thanh thản, thì có thể khiến cho địa ngục biến thành thiên đường, ngược lại, một lòng tự tư tự lợi có thể khiến cho thiên đường cực lạc yên vui biến thành địa ngục đau khổ.

Thiên đường làm gì có! Địa ngục làm gì có! Thiên đường, địa ngục đều là ảo ảnh biến hoá của tâm mà thôi. Chỉ cần nghĩ sao làm vậy, cần gì phải cầu khấn đâu xa. (sưu tầm)

Bài học về đánh giá con người -

vàng thật hay đồng thau

 

Ngày xửa ngày xưa, bên Ai Cập có một vị hiền triết tên là Zun-Nun. Ngày kia, một anh thanh niên đến và hỏi ông:

 

“Thưa ngài, tôi không hiểu tại sao những người đáng kính như ngài luôn ăn mặc theo một cách giống nhau và luôn luôn đơn giản như vậy. Chẳng lẽ không cần chưng diện một tí, không phải để khoe khoang, nhưng còn vì mục đích khác nữa chứ, thưa ngài?”.

 

Nhà hiền triết chỉ cười và cởi chiếc nhẫn ở tay ra, trao cho chàng trai và nói: “Này anh bạn trẻ, ta sẽ trả lời câu hỏi của cậu, nhưng trước tiên cậu phải giúp ta việc này đã. Hãy cầm lấy chiếc nhẫn này và đi đến khu chợ bên kia đường, cậu hãy đổi nó lấy một đồng vàng”.

 

Cầm chiếc nhẫn đen đúa của Zun-Nun trên tay, chàng thanh niên tỏ vẻ nghi ngại: “Một đồng vàng? Tôi không chắc là chiếc nhẫn có thể bán được với giá đó”.

 

“Thử trước đã chàng trai, ai biết được điều gì có thể xảy ra?”. Chàng trai trẻ phóng nhanh ra chợ. Anh ta đem chiếc nhẫn vào hàng tơ lụa, rau cải, thịt cá và rất nhiều nơi khác. Nhưng sự thực là không ai đồng ý trả cho anh ta với cái giá đó. Anh ta quay về gặp Zun-Nun và nói: “Thưa ngài, không một ai đồng ý bỏ ra một số tiền nhiều hơn một đồng bạc để mua chiếc nhẫn này cả”.

 

Với một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt trầm tĩnh, nhà hiền triết đáp lời: “Bây giờ anh hãy ra tiệm vàng ở cuối đường, đưa chiếc nhẫn này cho ông chủ. Đừng yêu cầu giá bán nhưng chỉ lắng nghe xem ông ta trả giá bao nhiêu”.

 

Chàng thanh niên đi đến tiệm vàng theo yêu cầu và sau đó quay về với vẻ mặt khác hẳn. Anh ta nói: “Thưa ngài, những lái buôn ở chợ rõ ràng không biết giá trị của chiếc nhẫn này, người chủ tiệm vàng đã đồng ý mua chiếc nhẫn này với giá một ngàn đồng vàng, và giá trị thật của nó thì gấp cả ngàn lần so với cái giá của những con buôn ở chợ”.

 

Zun-Nun mỉm cười và ôn tồn nói: “Đó là câu trả lời cho câu hỏi của anh. Không thể đánh giá con người mà chỉ dựa vào cách ăn mặc bề ngoài. Những lái buôn ở chợ định giá theo kiểu đó. Nhưng những nhà buôn vàng thì không như thế. Vàng và đá quý tồn tại bên trong mỗi con người, chỉ có thể được nhận ra và xác định giá trị nếu anh có thể nhìn thấu tâm hồn.

 

Cần có con tim để nhìn và cả một quá trình dài lâu. Chúng ta không thể ngang nhiên đánh giá người khác mà chỉ dựa vào những lời lẽ và cách cư xử trong một lúc nào đó. Nhiều lúc cái mà ta nghĩ là vàng hóa ra là đồng thau, nhưng thứ ta tưởng là đồng thau thì lại chính là vàng thật". (Sưu tầm)

 

Cô giáo gì đâu mà chưa gì hết mà trách học trò rùi :tongue2: :leluoi: :leluoi:

Bởi vậy ông cha ta có câu " Chớ thấy lấp lánh ngỡ là vàng" :leluoi: :cheers:

 

@ Anh Hiền: sao anh nhìn cuộc đời đa nghi như Tào tháo ...đuổi thế hả anh??? Em luôn hy vọng mọi người sẽ có nhiều tình yêu cuộc sống hơn, quan tâm mọi người xung quanh hơn, đem tình yêu và lòng độ lượng của mình bao dung tất cả, như thế mình sống sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.

Cuộc sống luôn tươi đẹp anh ạ:

Thiện tâm ở tại lòng ta

Anh đừng nhìn cuốc hóa gà anh ơi

Đời người ngắn ngủi chơi vơi

Gặp nhau ta cứ nụ...cười trao nhau (ko phải nụ h.. đâu nhé hi hi...)

 

Anh Hièn ơi ! Em luôn ủng hộ anh, anh chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo nhé! Chúc anh toại nguyện hi hi hi hi hi

Ca dao có câu:

Thật vàng chẳng phải thau đâu

Xin đừng thử lửa thêm đau lòng người!

 

:( :( :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :cheers: :cheers: :cheers: :cheers: :cheers:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Anh Tuệ ơi! Em cảm nhận như đây là câu đố anh bắt em phải trả lời phải ko anh? Em không tin trên quả đất này lại có một người con nào phủ nhận công ơn trời biển của cha mẹ???

Các cụ vẫn nói: Con không chê bố mẹ khó, chó không chê chủ nghèo không đúng sao???

Hôm qua em đã giả nhời bài viết của anh rồi cơ mà em vẫn còn lăn tăn suốt cả ngày hôm nay anh ạ!

 

Bác Hồ Người cho em tất cả

Nhạc và lời: Hoàng Lân

 

Cho ánh nắng ban mai là những sớm bình minh

cho những đêm trăng đẹp là chị Hằng tươi xinh.

Cây cho trái và cho hoa, sông cho tôm và cho cá,

đồng ruộng cho bông lúa, chim tặng lời reo ca.

Anh bộ đội đến nhà cho em lòng dũng cảm.

Cô giáo cho bài giảng yêu xóm làng thiết tha.

Cùng em vượt đường xa xôi là chiến khăn quàng thắm tươi.

Cho em tất cả người mang cho em cuộc đời mới tươi sáng đầy ước mơ,

Người cho em tất cả là Bác Hồ Chí Minh

 

Đây là một bài hát hoàn chỉnh, chỉ nói về một khía cạnh của cuộc sống.Tác giả ko nói một câu nào về cha mẹ nhưng em có thể cảm nhận được tình cảm của tác giả với cha mẹ thân yêu của mình. Bố em đã dậy cho em bài hát này hồi em còn nhỏ anh ạ!

 

Ngày Đầu Tiên Đi Học

Sáng tác: Nguyễn Ngọc Thiện

Thơ : Viễn Phương

Ca sĩ CADViet: Trần Hà Anh

 

Ngày đầu tiên đi học

Mẹ dắt tay đến trường

Em vừa đi vừa khóc

Mẹ dỗ dành bên em

Ngày đầu tiên đi học

Em mắt ướt nhạt nhòa

Cô vỗ về an ủi

Chao ôi ! sao thiết tha

 

Ngày đầu như thế đó,

Cô giáo như mẹ hiền

Em bây giờ cứ ngỡ

Cô giáo là cô Tiên

Em bây giờ khôn lớn,

Bỗng nhớ về ngày xưa

Ngày đầu tiên đi học

Mẹ cô cùng vỗ về ./.

 

Anh đang nhạt nhòa lệ hát tặng các bác bài hát “ngày đầu tiên đi học” các bác có nghe thấy không???Ngày trước em là cây đơn ca của lớp. Em đã nhớn rồi nhưng em vẫn thích hát các bài hát của thiếu nhi các bác ạ!

 

Bác nào ko nghe thấy có thể vào đây nhé!

 

Và bất hạnh đôi khi chỉ là lời nói vô tình nhưng bị hiểu lầm thành sự cố ý!

Không biết chị HA ANH có con chưa nhỉ ! chấu nó đuợc mấy tuổi rồi có ngoan không ? có quấy bố mẹ không

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tôi nghe câu chuyện này ở Việt Nam và người ta bảo đó là sự thật. Tôi không biết điều đó có thật hay không; nhưng tôi biết những điều kỳ lạ hơn thế đã xảy ra ở đất nước này.

 

John Mansur

 

Cho dù đã được định trước, những khối bê tông vẫn rơi xuống trại trẻ mồ côi trong một làng nhỏ. Một, hai đứa trẻ bị chết ngay lập tức. Rất nhiều em khác bị thương, trong đó có một bé gái khoảng tám tuổi.

 

Dân làng yêu cầu thị trấn lân cận liên lạc với lực lượng quân đội Hoa Kỳ để giúp đỡ về mặt y tế. Cuối cùng, một bác sĩ và một y tá người Mỹ mang dụng cụ đến. Họ nói rằng bé gái bị thương rất nặng, nếu không được xử lý kịp thời nó sẽ chết vì bị sốc và mất máu.

 

Phải truyền máu ngay. Người cho máu phải có cùng nhóm máu với bé gái. Một cuộc thử máu nhanh cho thấy không có ai trong hai người Mỹ có nhóm máu đó, nhưng phần lớn những đứa trẻ mồ côi bị thương lại có.

 

Người bác sĩ nói vài tiếng Việt lơ lớ, còn cô y tá thì nói ít tiếng Pháp lõm bõm. Họ kết hợp với nhau và dùng điệu bộ, cử chỉ cố giải thích cho bọn trẻ đang sợ hãi rằng nếu họ không kịp thời truyền máu cho bé gái thì chắc chắn nó sẽ chết. Vì vậy, họ hỏi có em nào tình nguyện cho máu không.

 

Đáp lại lời yêu cầu là sự yên lặng cùng với những đôi mắt mở to. Một vài giây trôi qua, một cánh tay chậm chạp, run rẩy giơ lên, hạ xuống, rồi lại giơ lên.

 

- “Ồ, cảm ơn. Cháu tên gì?” - cô y tá nói bằng tiếng Pháp.

 

- “Hân ạ” - cậu bé trả lời.

 

Họ nhanh chóng đặt Hân lên cáng, xoa cồn lên cánh tay và cho kim vào tĩnh mạch. Hân nằm im không nói lời nào.

 

Một lát sau , cậu bé nấc lên, song nó nhanh chóng lấy cánh tay còn lại để che mặt.

 

Người bác sĩ hỏi “Có đau không Hân?”. Hân lắc đầu nhưng chỉ vài giây sau lại có tiếng nấc khác. Một lần nữa, cậu bé cố chứng tỏ là mình không khóc. Bác sĩ hỏi kim có làm nó đau không, nhưng cậu bé lại lắc đầu.

 

Bây giờ thì tiếng nấc cách quãng nhường chỗ cho tiếng khóc thầm, đều đều. Mắt nhắm nghiền lại, cậu bé đặt nguyên cả nắm tay vào miệng để ngăn không cho những tiếng nấc thoát ra.

 

Các nhân viên y tế trở nên lo lắng. Rõ ràng là có điều gì không ổn rồi. Vừa lúc đó, một nữ y tá người Việt đến. Thấy rõ vẻ căng thẳng trên mặt cậu bé, chị nhanh chóng nói chuyện vớI nó, nghe nó hỏi và trả lời bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng.

 

Sau một lúc, cậu bé ngừng khóc và nhìn chị y tá bằng ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi. Chị y tá gật đầu. Vẻ mặt cậu ta nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm.

 

Chị y tá khẽ giải thích với những người Mỹ: “Cậu bé cứ nghĩ là mình sắp chết. Nó hiểu nhầm. Nó nghĩ các vị muốn nó cho hết máu để cứu sống bé gái kia.”

 

- “Vậy tại sao nó lại tự nguyện cho máu?” - người y tá lục quân hỏi

 

Chị y tá người Việt phiên dịch câu hỏi lại cho cậu bé và nhận được câu trả lời rất đơn giản: “Vì nó là bạn cháu”.

 

Tuyết Linh (dịch từ She’s my friend)

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Cô giáo gì đâu mà chưa gì hết mà trách học trò rùi :rolleyes: :( :rolleyes:

Bởi vậy ông cha ta có câu " Chớ thấy lấp lánh ngỡ là vàng" :rolleyes: :rolleyes:

 

 

Cô giáo thì cũng là người, mà người thì tránh sao khỏi những lúc sai lầm :rolleyes:

 

Cô giáo này vẫn tốt chán vì cổ chỉ "bực" trong lòng, chưa "giết" ai hít mà :rolleyes:

 

PS: Chỉ có những kẻ ngốc mới chỉ thấy "lấp lánh" đã tưởng là "vàng" thôi :rolleyes:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Cô giáo thì cũng là người, mà người thì tránh sao khỏi những lúc sai lầm :(

 

Happyfeet chắc là cô giáo hay sao mà nghe bạn Cadviet244 nói thế đã nổi cáu nhể?

À mà ở Châu Phi các em học sinh đánh vần giống các em ở Việt Nam nhể?

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Happyfeet chắc là cô giáo hay sao mà nghe bạn Cadviet244 nói thế đã nổi cáu nhể?

À mà ở Châu Phi các em học sinh đánh vần giống các em ở Việt Nam nhể?

Thì bởi vậy mới nói " có tật là giật mình mà " nói nhỏ nhỏ thui nha bạn ơi! để cô biết là cô diềm ở lại lớp chít lun ó :(

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Thì bởi vậy mới nói " có tật là giật mình mà " nói nhỏ nhỏ thui nha bạn ơi! để cô biết là cô diềm ở lại lớp chít lun ó :rolleyes:

 

 

Đã dạy biết bao nhiêu lần ròi mà vẫn vậy hả Cadviet224??? Sao cứ hay có ý nghĩ xấu về thầy cô thế hả? Này thì cho chít lun :( :rolleyes:

 

:rolleyes:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
@ Anh Hiền: sao anh nhìn cuộc đời đa nghi như Tào tháo ...đuổi thế hả anh??? Em luôn hy vọng mọi người sẽ có nhiều tình yêu cuộc sống hơn, quan tâm mọi người xung quanh hơn, đem tình yêu và lòng độ lượng của mình bao dung tất cả, như thế mình sống sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.

Cuộc sống luôn tươi đẹp anh ạ:

Thiện tâm ở tại lòng ta

Anh đừng nhìn cuốc hóa gà anh ơi

Đời người ngắn ngủi chơi vơi

Gặp nhau ta cứ nụ...cười trao nhau (ko phải nụ h.. đâu nhé hi hi...)

 

Anh Hièn ơi ! Em luôn ủng hộ anh, anh chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo nhé! Chúc anh toại nguyện hi hi hi hi hi

Ca dao có câu:

Thật vàng chẳng phải thau đâu

Xin đừng thử lửa thêm đau lòng người!

 

:cheers: :( :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :tongue2: :leluoi: :leluoi: :leluoi: :cheers:

Bạn Hà Anh thiệt thà như đếm, bị anh cadviet244 "tà lưa" mờ hok biết! hơ hớ!...

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Một việc nhỏ

 

Môt gia đình gồm 2 vợ chồng và 4 đứa con nhỏ. Nhân dịp hè, cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều và ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.

 

Thế rồi chợt trông thấy một bà cụ nhỏ nhắn, ăn mặc xuyềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà càng khó coi. Bà cụ lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.

 

Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta đi chỗ khác kiếm ăn.

 

Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà từ từ tiến về phía họ. Thế rồi cụ bà dừng lại, nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lẳng lặng làm công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng còn hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.

 

Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ... sững sờ : Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: "Ồ tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi !".

 

Nghe xong câu chuyện người chồng vội vã chạy xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một cái chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống...

 

Lang Xintrum

 

:(

  • Vote tăng 6

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Ông ấy cần tôi

Cô y tá nọ hướng dẫn một chàng thanh niên với vẻ mặt hốt hoảng âu sầu tới bên giường bệnh của ông già. Cô nói: "Ông ơi! Con trai ông đã tới đây này!" Cô phải nhắc lại nhiều bận thì ông già bệnh nhân mới mở mắt ra nhìn. Ông bị ảnh hưởng thuốc mê và cơn đau nên chỉ nhìn thấy lờ mờ người thanh niên đứng bên bình dưỡng khí ở đầu giường.

 

Ông giơ tay quờ quạng nắm lấy bàn tay người thanh niên, xiết chặt, không rời tay ra như cần một sự an ủi. Cô y tá lăng xăng mang một chiếc ghế lại gần giường bệnh cho người thanh niên ngồi. Rồi suốt đêm đó, người thanh niên ngồi giữ bàn tay ông già và nói những lời an ủi đầy hứa hẹn. Người bệnh già thì chẳng nói được câu gì, chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay người thanh niên.

 

Sáng ngày ra, người bệnh nhân thở hắt ra và chết. Người thanh niên bùi ngùi đặt cái bàn tay bất động nọ xuống bên giường, và đi báo tin cho cô y tá. Trong khi cô ý tá làm thủ tục giấy tờ, người thanh niên tần ngần đứng bên cạnh. Khi cô làm xong thủ tục, cô ngỏ lời chia buồn với chàng thanh niên, thì chàng này hỏi cô rằng: "Ông ấy là ai vậy? Tên là gì?". Cô y tá ngạc nhiên: "Tôi tưởng ông ta là cha anh?". Chàng thanh niên trả lời: "Không, ông ta không phải là cha tôi, tôi chưa hề gặp ông ta bao giờ, tôi vào thăm người bạn có lẽ cùng họ, nên cô dẫn tôi nhầm tới đây."

 

Cô y tá kêu lên: "Ồ, thế sao anh không cho tôi biết khi tôi dẫn anh tới đây!"

 

Chàng thanh niên nọ chậm rãi: "Khi tôi được biết ông ta bệnh nặng khó qua khỏi, mà ông ta lại đang mong mỏi sự có mặt người con trai chưa tới được. Ông ta đã yếu quá cũng không nhận ra được ai cả, tôi cảm thấy ông ta rất cần tôi, nên tôi ở lại cũng có sao đâu!"

Sưu tầm

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Để dành

 

Mẹ sinh tôi, khi anh Hai tôi mới được 25 tháng tuổi, bởi thế nên anh chẳng muốn rời xa mẹ. Nghe mẹ kể lại, anh luôn chờ những lúc tôi ngủ để sà vào lòng mẹ và ôm mẹ thật chặt. Nhưng khi tôi thức dậy, anh lập tức “nhường mẹ” lại cho mình tôi.

 

Khi học cấp một, hai anh em tôi học chung một trường. Mỗi ngày anh dắt tôi đi học. Giờ chơi, giữa sân trường đông đúc, nhưng lúc nào anh cũng tìm xem tôi ở đâu. Anh hay hỏi “Có ai bắt nạt em không?”. Tôi biết anh chẳng dám đánh nhau với ai, nhưng tôi vẫn cảm thấy yên tâm khi có anh bên cạnh.

 

Nhà tôi dạo ấy rất nghèo, mỗi ngày đi học mẹ chỉ cho mỗi anh em 200 đồng, đủ để mua một cây kem hay một bịch sinh tố. Thế mà, thỉnh thoảng giờ tan học, anh lại chờ tôi trước cổng trường để cho tôi khi thì bịch sinh tố, lúc cây kem, có khi anh lại cho tôi cả một cuốn truyện tranh, loại truyện mà tôi rất thích đọc. Tôi hỏi anh ”Tiền đâu anh Hai mua vậy?”.

 

Bao giờ tôi cũng nhận được câu trả lời “Anh để dành”. Tôi luôn nhận những gì anh cho một cách vui vẻ hồn nhiên, mà chẳng biết anh đã phải nhịn bớt phần quà ít ỏi của mình, để cho tôi những niềm vui ấy.

 

Anh chẳng bao giờ quên tôi, cả những lúc ở nhà hoặc những lúc đi xa, anh luôn dành cho tôi những bất ngờ vô cùng thú vị. Khi đạt giải nhì môn Toán lớp năm trong kỳ thi Học sinh giỏi Quốc gia, anh được mời tham dự Liên hoan Tài năng trẻ Toàn Quốc lần thứ hai tại Hà Nội. Lần đầu tiên đi máy bay, anh để dành cho tôi phần thức ăn của hành khách đi trên máy bay, anh bảo để tôi biết người đi máy bay được ăn ngon như thế nào. Tôi thích món quà ấy đến nỗi chẳng dám ăn, để dành hôm sau mang đến lớp khoe với bạn bè.

 

Khi tôi chuẩn bị thi học sinh giỏi Quốc gia môn toán lớp năm, ai cũng biết tôi không giỏi như anh, nên nói với tôi “Ráng lấy được giải khuyến khích”. Chỉ mình anh bảo “Anh để dành giải nhất cho em đấy!”. Vâng, chưa bao giờ tôi từ chối những gì anh để dành cho tôi. Tin tôi đạt giải nhất Quốc gia môn Toán đã làm ngạc nhiên tất cả mọi người, trừ anh.

 

Bây giờ anh đang du học ở nước ngoài, hè vừa qua anh bảo không về nghỉ hè vì muốn mẹ để dành tiền mua xe mới cho tôi. Nhưng tôi chẳng còn bé bỏng như xưa để nhận những gì anh cho một cách vô tư. Tôi đã học được ở anh bài học để dành và quyết định không mua xe mới, mà dành tiền mua vé máy bay cho anh.

 

Tôi biết mình chẳng thông minh và nghị lực như anh, nhưng điều tôi chắc chắn học được ở anh là sự quan tâm đến người khác. Tôi đã hiểu chẳng phải đợi đến khi mình đầy đủ, dư thừa mới có thể cho người khác, mà nếu biết để dành, biết bớt lại một chút phần của mình thì ở bất cứ hoàn cảnh nào ta cũng có thể chia sẻ với người khác được.

 

Sưu tầm.

 

:(

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

lâu rồi không vào topics này đọc bài.Nhưng câu chuyện thật có ý nghĩa cảm ơn mọi người nhiều.Chúc giáng sinh và năm mới hạnh phúc,vui vẽ.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Một cô gái không may bị mù, quen biết một chàng trai, hai người cùng yêu nhau. Đến một ngày cô gái nói với chàng trai: Khi nào em nhìn thấy được thế giới, em sẽ lấy anh. Rồi đến một ngày kia cô gái được phẫu thuật mắt và cô đã nhìn thấy được ánh sáng. Chàng trai hỏi: bây giờ em đã thấy được cả thế giới, em sẽ lấy anh chứ? Cô gái bị sốc khi thấy chàng trai cũng bị mù như mình. Cô ta từ chối anh. Chàng trai ra đã đi và để lại cho cô gái một lá thư: "hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé. VÌ đó là món quà cuối cùng anh có thể tặng em". Cô gái đã rất hối hận nhưng đã quá muộn, chàng trai không còn ở bên cô nữa.

Tại sao người ta chỉ nhận ra sự quan trọng khi nó đã không còn ở bên mình???

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chuyện Tình Cô Gái Mù

Có một nàng thiếu nữ suốt cuộc đời thầm mơ ước

Sống bên người mình yêu mãi chung tình không đổi thay

Đến cô đã gặp một chàng trai

Đôi mắt tuy mù lòa, nhưng tấm lòng luôn trao đến cô.

 

Thế rồi chàng trai đã hứa với cô một ngày nào đó

Nếu thấy được bình minh anh sẽ sống bên cô trọn đời

Thế rồi điều mơ ước đến bên anh và anh đã

Thấy được bình minh nhưng cuộc đời nào như ước mơ

Bởi vì nàng thiếu nữ không như anh hằng mơ ước

Đôi mắt cô mù lòa nên cuộc tình này đã dở dang.

 

Và nàng đã khóc thật nhiều

Bởi tình yêu hiến dâng cho chàng

Nàng đã nói anh hãy yêu chính đôi mắt mình

Chàng đâu biết được rằng đôi mắt kia hiến dâng cho chàng

Là của một người chàng đã vội quên

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Một cô gái không may bị mù, quen biết một chàng trai, hai người cùng yêu nhau. Đến một ngày cô gái nói với chàng trai: Khi nào em nhìn thấy được thế giới, em sẽ lấy anh. Rồi đến một ngày kia cô gái được phẫu thuật mắt và cô đã nhìn thấy được ánh sáng. Chàng trai hỏi: bây giờ em đã thấy được cả thế giới, em sẽ lấy anh chứ? Cô gái bị sốc khi thấy chàng trai cũng bị mù như mình. Cô ta từ chối anh. Chàng trai ra đã đi và để lại cho cô gái một lá thư: "hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé. VÌ đó là món quà cuối cùng anh có thể tặng em". Cô gái đã rất hối hận nhưng đã quá muộn, chàng trai không còn ở bên cô nữa.

Tại sao người ta chỉ nhận ra sự quan trọng khi nó đã không còn ở bên mình???

HỮU XẠ TỰ NHIÊN HƯƠNG!

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nhìn ra thế giới, tình yêu không bắt đầu từ đôi mắt.Tình yêu bắt nguồn từ con tim, khổi óc tôn tạo nên một tình yêu đẹp. Chính vì thế tình yêu cần đi cùng lý trí để có một tình yêu đẹp.

Cô gái không yêu vì trái tim cô không đồng điệu...Cô gái nhận ra sự quan trọng...có thể lý giải tâm lý chung của nhân loại:" Con cá câu trượt là con cá to!Tiếc hùi hụi!"

 

Tình yêu bắt nguồn từ nơi đâu?

Cau hỏi này đã được hỏi rất nhiều và có người phát biểu nó bắt nguồn từ nơi ta giải quyết những vấn đề nội bộ.

"Đố ai định nghĩa được chữ yêu

Có khó gì đâu một buổi chiều

Chàng - nàng gặp nhau nơi hố xí

Nhường nhau đi trước thế là Yêu"

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay

×