Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
Happyfeet

KHI TA GỬI ĐI 2 NỤ CƯỜI

Các bài được khuyến nghị

Tôi cũng thường làm vậy. Nếu đếm từ 1 đến 10 mà vẫn chưa tránh khỏi bùng nổ, tôi .... đếm tiếp.

Những lúc ngủ mà phải dậy đi làm em cũng thường đếm, nhưng đa phần là phải đếm đến vài lần mới tới được số 30 để lấy can đảm mà ra khỏi giường (vì phần lớn là chỉ đếm đến 15 là đã ngủ mât rồi :s_big: )

Không biết pccc đã nguôi giận chưa, chứ em từ sáng (khi đọc lại bài hôm qua) em vẫn thấy ức chế vì sự hiểu lầm đấy.

@pccc: em cũng sửa bài của em, mà tốt nhất nếu bác đồng ý thì để anh Hoành xóa hết các bài liên quan giữa em và bác là hay nhất, bác thấy sao? Chứ không mỗi lần vào topic này mọi người lại nghĩ anh em mình không bằng mặt bằng lòng nhau thì khổ.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
@ Pác PCCC: Đứng vào vị trí của pác chắc Happy cũng sẽ giận lắm (vì mất mặt trước em út thế cơ mà) nhưng chắc Happy ko phản ứng ngay đâu pác :lol2: . Một phần vì biết mình cũng nóng tính hay nói lung tung ko kiểm soát khi lửa bốc quá đầu, một phần vì biết có la làng thì cũng chẳng giải quyết đc gì vào lúc đó. Happy chỉ nói với pác thế này, trong trạng thái tức giận mà post bài pác đừng quote lại bài trước nữa, Happy đọc bài pác mà cứ như thấy cơn giận càng lúc càng bốc cao vì cứ phải lặp đi lặp lại những lời đó trong đầu (như gằn từng tiếng ấy :s_big: như thế chẳng khác nào châm dầu vào lửa). Với những gì pác nói Happy nghĩ pác ko fải là người cố chấp, hay tranh thiệt hơn vậy thì anh em cùng xí xoá chuyện này, cho nó qua nhé cứ coi như 1 bài học để hiểu nhau thêm nhé ! :lol:

 

@ Pác Gp14: Chắc đang tự dằn vặt lắm đây, cứ xem như học thêm đc 1 kinh nghiệm để sau này quản lý diễn đàn tốt hơn. (đừng có ngại mà sau này ko ủng hộ mục này nữa nha) :)

 

Happyfeet nghĩ sao nói vậy, cũng chỉ mong mọi người vui vẻ, mọi người đừng nghĩ Happyfeet bày đặt chỉ dạy này nọ nha, tội cho "Khi ta gửi đi hai nụ cười" lắm !

 

:) :)

 

gửi bạn Happyfet: thú thực với bạn tối qua tôi rất khổ tâm khi vì lý do:

 

1)- tối qua sau khi bảo đứa em tìm kiếm thuật ngữ ( ...) tôi thật sự mất tinh thần... Đứa em con cô tôi sẽ nghĩ gì về tôi...

nếu tôi đến nhà bạn gái bảo bạn gái tìm kiếm thì sự việc sẽ ra sao! thú thực với bạn tôi không thể ngờ rằng gp14 lại có thể làm cái việc vô tình đến như thế khi bài viết của gp14 chỉ gửi sau bài viết của bạn vẻn vẹn có 13 phút. để viết đoạn văn ấy tôi phải mất ít nhất là 30 phút.

 

chứng tỏ rằng cái thuật ngữ (...) ấy rất quen thuộc với gp14

vậy mà gp14 nói kiến thức về lĩnh vực đó = 0

 

2)- Khi tôi gửi cái link oan nghiệt đó gp14 đã xóa .khi tôi hỏi gp14 thì gp14 trả lời ... rồi bấmRồi bấm thanhs cho tôi… để gây hiểu lầm cho mọi người là tôi tự xóa.

Tôi cũng biết việc đưa lin đó là ko nên. Tôi biết thể nào gp14 sẽ viết bài để đề nghị tôi xóa nhưng gp14 đã làm cái việc lập lờ đánh lận con đen rồi viết tin nhắn cho tôi và chuồn đi ngủ.

bỏ mặc cho bác Hoành bức xúc viết bài đến 24 giờ 52 phút. tôi chẳng bao giờ thức được khuya như hôm qua đâu.

 

3) - việc làm của gp14 đã gây nên sự hiểu lầm của bác Hoành về tôi .chắc bác Hoành giận tôi lắm vì bác đã chất vấn tôi: “Cáinày thì pccc nói rõ hơn được không? bởi vì bản thân tôi cũng không thể sửa xong rồi gi là người khác sửa được. Vì quá trình ghi chữ 'Được chỉnh sửa bởi pccc' là tự động, quản trị viên không thể tác động để ghi tên người khác vào dòng này.”

 

Bác Hoành còn nói: “Lần sau ban quản trị sẽ không edit của pccc.” mới khổ tâm chứ. tôi biết mình chẳng là cái đinh gỉ gì để ban quản trị sẽ không edit của pccc nữa. chắc bác ấy giận tôi lắm mới nói thế! oan tôi quá! nếu tôi có viết bài không dấu chắc bác ấy chẳng tha tôi đâu.

 

đây là thư giãn có bực mình rồi mọi chuyện sẽ qua, tôi không để bụng đâu có gì nói thẳng xong rồi quên luôn.

điều tôi băn khoăn nhất là đứa em con cô ruột tôi nó nghĩ gì thôi...

 

tôi rất biết và hiểu bài viết của bạn đó là sự chân thành, xin cám ơn bạn nhiều.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Ở đời ko nên thù hận!

thù hận sẽ chỉ làm cho người ta có những quyết định nhầm lẫn và hối hận rất nhiều,

bởi thù hận và hối hận là đôi bạn đồng hành trên mọi nỗi đau của con người!

( bài viết của tôi trong mục những câu nói bất hủ )

Gửi bạn gp14!

 

Đây là mục thư giãn, tôi đã sữa chữa thêm một số chỗ thấy không cần thiết. còn việc xóa bài viết của tôi hay không đó là quyền quyết định của ban quản trị diễn đàn. tôi không có ý kiến gì và cũng không đề đạt gì.

khi tai nạn giao thông hoặc tai nạn lao động xảy ra người ta không thể rũ bỏ trách nhiệm bằng câu nói do vô tình hoặc ...đó là thông điệp tôi muốn nói tới gp14 là hãy cẩn trọng trước khi làm việc dì đó. ở công ty tôi còn có luật buộc thôi việt nếu ai đó tiết lộ bí mật ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh dù cố ý hoặc chỉ là do vô tình!

 

Còn việc này nữa khi thấy gp14 viết bài trong mục đời thường:” Một lát sau Phan gọi lại :"Thuê bao quý khác vừa gọi hiện đang tán tỉnh một thuê bao khác, xin quý khách vui lòng gọi lại hẹn lịch sau."

tôi không REPLY mà viết bài trích dẫn thơ trong mục thơ cây nhà là vườncủa bác sgia:

Gp14 thật hên .

thuê bao đã được đè lên nhau rồi

rồi hôm sau tôi edit bài này bằng cách trích dẫn mấy câu thơ nữa cũng trong mục thơ cây nhà lá vườn. rồi bài viết toàn trích dẫn ấy chăng hiểu sao bị xóa lúc nào không hay. tìm trong mục sọt rác không thấy!

 

Sự việc hôm qua đã khiến tôi nghi vấn người xóa bài viết đó là gp14 tôi có quyền nghi vấn.vậy cho tôi hỏi ẩn ý củ gp14 trong bài viết hôm qua là dề!

đây là thư giãn có bực mình rồi mọi chuyện sẽ qua, tôi không để bụng đâu có gì nói thẳng xong rồi quên luôn.

 

điều tôi khổ tâm nhất là đứa em(là con gái đang học lớp 11) con cô ruột tôi nó nghĩ gì thôi...

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

KIM CƯƠNG

"Tại sao chúng em phải học tất cả những điều ngu ngốc này?"

 

Trong tất cả những câu hỏi và phản đối mà tôi đã nghe từ học trò của mình suốt bao nhiêu năm dạy học đây là câu mạnh nhất. Tôi trả lời học trò của mình bằng một câu chuyện sau.

 

Một đêm, một đám người du mục chuẩn bị nghỉ đêm giữa đồng thì bất ngờ họ thấy mình bị bao quanh bởi một luồng sáng. Họ tin là thiên thần đang đến với họ. Họ chờ đợi với niềm tin rằng thiên thần sẽ nói cho họ những điều quan trọng chỉ dành riêng cho họ thôi.

 

Một giọng nói vang lên "Hãy nhặt tất cả những viên sỏi xung quanh. Bỏ chúng vào trong túi mang theo bên mình. Hãy đi một ngày và đêm mai các anh sẽ thấy vui mừng và cả nỗi buồn."

 

Sau khi thiên thần biến mất, những người du mục ngạc nhiên và thất vọng. Họ chờ đợi một sự khám phá lớn, những bí mật giúp họ trở nên giàu có, mạnh khỏe và làm bá chủ thế giới. Nhưng thay vào đó họ chỉ phải làm một việc cỏn con không có ý nghĩa gì cả. Dẫu sao, nghĩ đến lời nói của thiên thần, mỗi người cũng nhặt vài viên sỏi rồi bỏ vào túi dù không hài lòng chút nào.

 

Đi suốt một ngày, khi đêm đến họ dừng chân cắm trại. Mở túi ra họ thấy những viên sỏi đã trở thành những viên kim cương. Họ vui mừng vì có kim cương, nhưng cũng buồn tiếc đã không lấy thêm vài viên sỏi nữa.

 

Tôi có một học trò, tên Alan, từ thời kỳ đầu tiên đi dạy học đã chứng minh chuyện trên là sự thật. Khi Alan học lớp 8, cậu bé này rất giỏi "gây chuyện" và hay bị đuổi học. Cậu ta đã trở thành một tên "anh chị" trong trường và trở thành bậc thầy về "chôm chỉa".

 

Mỗi ngày tôi cho học trò học thuộc lòng những câu danh ngôn. Khi điểm danh, tôi đọc đoạn đầu của một câu danh ngôn. Để được điểm danh, học trò phải đọc nốt phần cuối của câu danh ngôn.

 

"Alice Adams - Không có thất bại ngoại trừ..."

 

"'Không tiếp tục cố gắng', em có mặt thưa thầy Schlatter."

 

Như vậy đến cuối năm, những học trò của tôi nhớ được khoảng 150 câu danh ngôn.

 

"Nghĩ bạn có thể, nghĩ bạn không thể - cách nào cũng đúng!"

 

"Nếu bạn thấy chướng ngại, bạn đã rời mắt khỏi đích đến."

 

"Người cay độc là người biết giá cả mọi thứ nhưng chẳng biết giá trị của cái gì cả."

 

Và tất nhiên câu danh ngôn của Napoleon Hill "Nếu bạn nghĩ ra nó, và tin vào nó, bạn có thể đạt được nó."

 

Alan là người phản đối nhiều nhất về cách học này - một ngày kia cậu bị đuổi khỏi trường và biến mất suốt năm năm. Một ngày nọ, cậu ta gọi điện thoại cho tôi. Cậu vừa được bảo lãnh ra khỏi trại cải tạo.

 

Sau khi cậu ta bị ra tòa và cuối cùng bị chuyển đến trại cải tạo trẻ vị thành niên vì những điều mình đã làm, cậu ta chán ghét chính bản thân mình và cậu đã lấy dao cạo cắt cổ tay mình.

 

Cậu kể "Thầy có biết không, em nằm đó khi mà sự sống đang chảy ra khỏi thân thể em, em chợt nhớ đến một câu danh ngôn thầy đã bắt em chép đi chép lại 20 lần một ngày. "Không có sự thất bại trừ việc không tiếp tục cố gắng." Và đột nhiên em thấy nó có ý nghĩa. Nếu em còn sống, em không thất bại, nhưng nếu em để cho mình chết, em sẽ thất bại hoàn toàn. Vì thế với sức lực còn lại em gọi người tới cứu và bắt đầu một cuộc sống mới."

 

Khi cậu nghe câu danh ngôn đó, nó là viên sỏi. Khi cậu cần một chỉ dẫn vào thời điểm quan trọng của cuộc đời, nó trở thành viên kim cương. Và như tôi nói với bạn, hãy tìm cho mình thật nhiều viên sỏi, và bạn sẽ nhận được những viên kim cương.

 

:s_big: :lol2:

 

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chúng ta nghèo đến mức nào?

 

Đây là 1 câu chuyện nhỏ mình vô tình đọc được trên internet, nó cũng ngắn thôi hy vọng các bạn bỏ chút thời gian để đọc nó ...

 

Chuyện kể về 1 gia đình giàu có. Một hôm, người cha quyết định đưa con trai mình tới một vài nơi ở ngoại thành, để xem mọi người nhất là nông dân có thể nghèo đến mức nào.

 

Họ đến vùng ngoại ô yên bình và trả một ít tiền để thuê nhà trọ của một người nông dân, mà người cha cho rằng họ thuộc số những người nghèo nhất xã hội.

 

Khi về đến nhà, người cha hỏi:

 

- Bây giờ con có thể hình dung ra rằng một con người có thể nghèo đến mức nào rồi chứ?

 

- Vâng ạ!

 

- Thế con học được gì từ chuyến đi?

 

- Có ạ!, người con đáp.

 

Con nhìn thấy rằng chúng ta có một con thú cưng, còn họ thì có nhiều chó, lợn, gà thật vui vẻ.

 

Chúng ta có một bể bơi nhỏ xíu trong vườn, còn họ thì có cả dòng suối, sông thật lớn.

 

Chúng ta phải trả tiền để mua đèn trong nhà, còn họ có cả một bầu trời sao vào buổi tối.

 

Chúng ta xây sân chỉ vỏn vẹn trước nhà, còn họ có cả một chân trời.

 

Chúng ta có một mảnh đất nhỏ để xây nhà mà sống, còn họ có những cánh đồng rộng mênh mông.

 

Chúng ta phải mua rau và cây cảnh, còn họ tự trồng được.

 

Chúng ta phải xây những bức tường bao quanh tài sản của chúng ta để bảo vệ chúng ta, còn họ có những người bạn bảo vệ nhau.

 

Con xin cảm ơn cha đã cho con thấy chúng ta nghèo đến mức nào!

 

Có lẽ những người đọc bài này đều cảm thấy mình nghèo tới mức nào Hãy biết quý trọng những gì chúng ta đang có tuy chỉ là 1 cái gì đó bé nhỏ, đoàn kết để bảo vệ lẫn nhau thì chúng ta sẽ trở thành những người giàu có nhất !

 

:s_big: :lol2:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

TỜ BẠC NĂM TRĂM

 

 

Được ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứng. Chú bé lôi ra lôi vào, ngắm nghía nó hoài. Ít hôm sau chú đem tiền mua mấy viên bi. Cô bán hàng nhận được tờ bạc đẹp, tỉ mỉ ghép xếp nó thành hình ngôi sao rồi tặng cho một người bạn cùng lớp. Một ngày anh chàng tặng niềm hi vọng nhỏ nhỏ đó cho một người ăn mày tật nguyền.

 

Người ăn mày gỡ ngôi sao ra, nhập tờ bạc với những đồng tiền cũ bẩn khác. Đối với ông ta điều quan trọng lúc đó là phải có đủ tiền để mua thuốc chữa cảm. Tờ bạc nằm trong tiệm thuốc tây dưới bàn tay sạch sẽ của anh dược sĩ trẻ vài ngày. Rồi nó được dùng trả tiền thừa cho một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ kia ra đường, bất ngờ bị giật giỏ. Tất cả tiền trong giỏ chỉ đủ cho tên cướp mua ma túy thỏa mãn cơn vật vã.

 

Tờ bạc bắt đầu rách dần, rách vài lỗ nhỏ. Nó trải bao vui buồn, qua tay bao người: chị hàng cá, người quét rác...Có lần nó còn thấm cả máu của một người lượm ve chai do chị cào phải mảnh thủy tinh. Rồi tờ bạc đến tay chị bán chè. Chị dùng nó thối lại cho cô bé ăn quà xinh xắn có nước da trắng trẻo. Khi về đến nhà, mẹ cô bé nhìn thấy tờ tiền đen đủi, cáu xỉn. Chị ta hét lên giận dữ, nói rằng tiền này đầy rẫy vi trùng. Chị giật lấy tờ bạc trên tay cô bé vô tình làm nó rách đôi và vứt ra đường.

 

Gió thổi một nửa tờ bạc bay đến một gốc cây, nửa kia bay xuống cống. Sáng hôm sau, có cụ già đi ngang, nhặt lấy nửa tờ tiền ướt đẫm sương, đem về nhà. Bà cho nó kết hôn với nửa tờ tiền khác bằng miếng băng keo trong. Khi cụ già đi lĩnh lương hưu, xe đạp bị xẹp bánh. Bà lấy tiền trả công cho anh chàng bơm xe. Anh chàng trông còn trẻ lắm, độ 15,16 tuổi là cùng.

 

Tối đó, đồng tiền với đủ mùi thơm, thối, hôi, tanh, chua, cay cùng bao nhiêu vi khuẩn bám trên mình còn thấm đẫm vị mặn của nước mắt cậu con trai mới lớn. Bây giờ tờ bạc cũ mèm đang nằm ngủ ngon lành trong cuốn vỡ học trò ghi nguệch ngoạc:" Giữ mãi! Đây là số tiền đầu tiên mình kiếm được."

 

:s_big: :lol2:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

BA NGƯỜI THẦY VĨ ĐẠI

 

Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: "Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?"

 

Hasan đáp: "Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta".

 

Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: "Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm."

 

Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: "Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!" Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: "Có trộm được gì không?" và ông ta đều đáp: "Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ". Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.

 

Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: "Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!"

 

Người thầy thứ hai là một con chó . Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ trong lòng bằng hành động.

 

Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến đã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: "Con tự thắp cây nến này phải không?" Đứa bé đáp: "Thưa phải." Đoạn ta hỏi: "Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?"

 

Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: "Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?"

 

Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.

 

Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật.

 

:s_big: :lol2:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Khi ta gửi đi nụ cười

Có lần tôi đi xe đạp trên đoạn đường thuộc huyện Đông anh Hà nội, có một em chăn trâu, chăn bò chừng 12- 13 tuổi ra hiệu cho tôi đi xe chậm lại rồi nói:

- Chú ơi! Thằng này nó đang dậy võ cho chú này!

Tôi nhìn thấy một thằng bé đen nhẻm đang đứng ở tư thế võ xuống tấn, hai tay ở tư thế sẵn sàng đấm. Tức quá tôi vội lán xe đạp về hướng cậu bé rồi giơ chân đạp. Không thể đạp được vì cậu bé có thể dễ dàng tránh được. Chạy được một quãng đủ độ an toàn, cậu bé chăn trâu mới nói:

- Lần sau đá chú, phải giơ cao chân như cháu thế này nhé!

Rõ ràng cậu bé đã dậy võ cho tôi, ban đầu thấy bực bội sau đó nghĩ lại thấy buồn cười.

Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ

 

(Dân trí) - Hãy xem nụ cười mang lại cho chủ nhân của nó điều gì, dưới lăng kính của các nhà khoa học?

Theo quan điểm của các nhà tâm lý học, cười là một kiểu thư giãn, nó giúp cho tinh thần sảng khoái. Cười là một phương thuốc chống lại các bệnh tâm lý như stress, buồn phiền… Hài hước và nụ cười là những vũ khí đánh tan nhưng đau khổ tinh thần và giúp chúng ta tự bảo vệ. Cười là một quá trình tự bảo vệ: một kiểu chạy trốn khỏi những buồn phiền, lo âu

 

Trên thực tế, nụ cười không chỉ mang lại hiểu quả về tâm lý mà còn mang lại nhiều hiệu quả về sinh lý. Khi chúng ta cười, cơ hoành chịu những tác động co và giãn liên tục. Hoạt động này giúp cho toàn cơ thể phải tăng tốc, giống như tập thể dục: phổi, vùng bụng dưới và hệ thống tim mạch.

 

Tập thể dục hay còn gọi là mát xa bên trong cơ thể giúp cho chúng ta cảm thấy thoải mái và thư giãn sau khi cười. Nói một cách tổng thể, cười giúp chúng ta giảm tải cho cơ bắp và loại bỏ những căng thẳng, bực tức. Nghiên cứu mới nhất của trường ĐH Maryland - Baltimore (Mỹ) đã chỉ ra rằng cười có tác dụng phòng tránh các bệnh tim mạch, đặc biệt là bệnh nhổi máu cơ tim.

 

Tuy nhiên, những tác dụng mà nụ cười mang lại cho chúng ta còn đang gây ra nhiều tranh cãi, nhưng không thể phủ nhận rằng nụ cười tốt cho tâm lý cũng như sức khoẻ. Ngoài ra, cười giúp cho cuộc sống của chúng ta thêm đẹp, con người gần gũi nhau hơn.

 

Đừng tiếc rẻ nụ cười của mình, hãy tặng nó cho tất cả người thân, bạn bè, đồng nghiệp của bạn và cả những người bạn mới gặp lần đầu.

 

Quỳnh Anh

Theo Santé

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Số phận nằm trong tay chúng ta

 

 

Một kẻ phàm phu mang theo sự nghi vấn đối với số phận đến tìm gặp một vị thiền sư. Anh ta hỏi thiền sư:

 

“ Ông cho rằng có số phận hay không? ”

 

Thiền sư trả lời:

 

“ Có ”

 

Anh ta hỏi tiếp:

 

“ Có phải số phận của tôi là nghèo túng suốt đời không ? ”

 

Thiền sư bảo anh ta giơ bàn tay trái ra, rồi chỉ cho anh ta thấy:

 

“ Anh nhìn thấy rõ không? Đường nằm ngang gọi là đường tình duyên, đường nằm xiên này gọi là đường sự nghiệp, còn đường thẳng đứng này gọi là đường sống. ”

 

Sau đó, thiền sư lại bảo anh ta làm theo một động tác. Thiền sư từ từ nắm bàn tay lại, nắm lại rất chặt. Thiền sư hỏi:

 

“ Anh thử nói xem mấy đường đó nằm ở đâu? ”

 

Anh ta bối rối trả lời:

 

” Nằm trong lòng bàn tay tôi. ”

 

Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu được rằng, hoá ra số phận nằm trong tay mình.

 

HOÁ RA SỐ PHẬN NẰM TRONG TAY CHÚNG TA.

 

 

:s_big: :s_big:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Số phận nằm trong tay chúng ta

 

HOÁ RA SỐ PHẬN NẰM TRONG TAY CHÚNG TA.

 

 

:s_big: :s_big:

 

Thế còn đầu, mắt, chân, .... thì sao?

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Thế còn đầu, mắt, chân, .... thì sao?

 

Trong đằu chúng ta là :

 

TRÍ TUỆ VÀ LÒNG DŨNG CẢM

 

Bác Hồ dạy thiếu niên Việt Nam:

 

... Hiểu biết để vượt lên những nỗi sợ hãi vô cớ. Dũng cảm để đi qua khó khăn, gian khổ, để mình luôn là chính mình. TRí tuệ và dũng cảm để phấn đấu cho mục tiêu của bản thân và tương lai dân tộc Viêt nam mình.

 

:s_big:

 

Trong mắt chúng ta có gì?

 

Người cưỡi ngựa

 

 

...Ta có thể nhìn vào mắt một con người và phán đoán được về người đó.

 

.... Hy vọng rằng con sẽ không bao giờ quá bận rộn đến mức không nhìn thấy những người khác khi họ cần giúp đỡ...

 

:cry:

 

Và đôi chân ta nói lên điều gì?

 

 

NHỮNG ĐIỀU NHẮN NHỦ TỪ ĐÔI CHÂN

 

Khi còn nhỏ, chúng ta học cách đứng vững trên hai chân. Mới đầu có mẹ dắt tay, rồi bạn tự vịnh tay vào đâu đó tự mình "chiến đấu". Có thể bạn ngã, nhưng bạn sẽ phải đứng dậy tiếp tục bước đi, vì nếu bạn ngồi cả ngày không đứng dậy, dần dần bạn sẽ làm đôi chân trở thành tất nguyền mất. Khi đôi chân đã vững chãi hơn bằng những lần ngã và vấp, bạn có thể leo lên những bậc cầu thang. Nếu mạnh hơn và dũng cảm hơn, bạn có thể leo lên một ngọn đồi cao.

 

Dần dà, chúng ta lại phải học để điều khiển đôi chân thuần thục hơn, để đi được xe đạp chẳng hạn. Đôi chân làm bánh xe quay và nó đưa chúng ta đến trường học. Còn nếu con người lười hơn, họ sẽ sử dụng đôi chân của người khác để đi lại: gọi xích-lô, thêu tãi, đi xe ôm... Nhưng những đôi chân của người khác không do ta điều khiển, nên chẳng bao giờ hiểu được chúng ta muốn làm gì, cần đi đến đâu. Do đó, một là chúng ta phải căn dặn bằng lời hết sức cẩn thận, hai là người khác không biết điểm dừng của chúng ta. Họ có thể sẽ vượt quá hoặc đến không đúng chỗ khiến chúng ta lại phải sử dụng đôi chân của chính mình để đi đến đúng nơi. Chưa kể đến việc vì ít hoạt động, đôi chân chúng ta sẽ trở nên kém chịu đựng, động tý là đau đau ốm ốm...

 

Không chỉ riêng đôi chân đâu, quen nhờ người khác viết, tay sẽ run và cứng, chữ sẽ xấu và không thẳng hàng. Quen nhìn bằng đôi mắt của người khác, mắt mình sẽ mờ và không nhận rõ trắng đen. Quen nhờ trí tuệ của người khác, não mình sẽ thui chột và dần thôi hoạt động. Mong bạn hãy quan niệm rằng "tự thân vận động' là tốt nhất, hãy tự đến đúng chỗ bằng đôi chân của mình! Vì chỉ có bạn là người duy nhất cảm thấy được đôi chân mạnh khỏe của mình, người duy nhất hiểu được đâu là điểm mà mình cần đến để có thể hãm phanh và dừng chân đúng chỗ.

 

 

:s_big:

 

Mong là câu hỏi đã được thõa mãn :gun:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Một điều có lẽ bây giờ và sau này tôi vẫn còn tiếc đó là không tham gia cadviet sớm hơn để có thể theo dõi hết những bài viết của Happyfeet.

bây giờ theo dõi đâu có muộn vẫn còn sớm hơn khối người. tôi vào CADViêt sớm hơn mà nhiều bài vẫn chưa đọc đấy!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Có 1 cô gái cười với một người lạ mặt đang rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta phấn chấn hơn. Anh nhớ tới sự tử tế của 1 người bạn cũ và viết cho người ấy 1 lá thư cảm ơn. Người bạn này vui sướng vì nhận dược thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi sau bữa trưa anh ta boa một món tiền lớn cho chị hầu bàn. Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa quaá lớn, đã quyết định mang món tiền đi mua vé số. Và chị may mắn trúng số sau đó. Ngày hôm sau chị đi nhận giải và cho 1 người ăn mày trên phố 1 ít tiền lẻ. Người ăn mày rất biết ơn vì đã 2 ngày nay anh ta chưa ăn gì. Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình. Trên đường về, anh ta thấy 1 chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về nhà để sưởi ấm cho nó. Chú chó con rất vui mừng vì được cứu thoát khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần. Đêm ấy, trong khi mọi người đang say ngủ, thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa róng riết. Chú sủa cho đến khi đánh thức mọi người dậy và mọi người đã thoát chết. Một trong những chú bé được cứu thoát đêm ấy sau này trở thành bác sĩ tìm ra 1 loại vắc-xin chữa khỏi 1 căn bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài người.

 

Tất cả chỉ nhờ 1 nụ cười!

Bác có một câu chuyện thật hay và đáng quý, đọc xong tôi ngẫm nghĩ và thấy: quả thực nụ cười có một sức mạnh thật lớn lao. Từ đây tôi sẽ lưu tâm đến sự quý giá của nụ cười. Nó đang giá gấp nhiều nhiều lần "10 thang thuốc bổ" phải không ạ!

Thank!!!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chú voi con

 

 

Sau một lần thưởng thức, thích thú với chương trình xiếc thú vào buổi tối. Tôi đi vòng ra sau rạp xiếc để ngắm tận mắt những con thú dễ thương và mở mang trí óc.

 

Tôi nhìn thấy một con voi bị buộc chặt vào một cộc gỗ nhỏ. Rõ ràng là con voi rất to và khỏe, đủ để nhổ bật cái cọc đó và trốn thoát bất cứ lúc nào một cách dễ dàng. Nhưng hình như nó cứ chịu đựng và không hề có nỗ lực cố gắng gì. Tại sao một con vật có thể nâng lên hàng trăm cân hàng bằng vòi lại chịu bị bó buộc và chờ thời gian trôi qua? Tại sao? Trừ phi nó muốn thế.

 

Tôi liền hỏi người dạy thú, ông ta giải thích như sau: “ Khi con voi còn nhỏ và mới vào rạp xiếc, nó còn rất yếu. Lúc ấy nó bị buộc bằng một sợi xích lớn vào một cọc sắt để không làm cho nó có thể giật ra được. Sau một thời gian cố gắng, nó bỏ cuộc. Luôn có ấn tượng thì thầm bên tai nó: “ Mình không thể! Mình không thể!”

 

Chính dấu ấn đó làm yếu đi sức mạnh tinh thần của nó. Và nó không hy vọng trốn được, cũng không bao giờ cố chạy trốn nữa.

 

Có rất nhiều người cũng như con voi trong rạp xiếc. Với những tiếng nói vang vọng trong tâm trí họ: “ Không làm được đâu!” Chính điều đó đã kết thúc mọi nỗ lực của họ.

 

Có thể họ có ước mơ, nhưng những ấn tượng không tốt đó luôn kéo họ lại.

 

Hôm nay, bạn hãy bỏ đi những suy nghĩ về sự hạn chế của bản thân mình. Khi tâm trí của bạn được giải phóng, mọi giới hạn về khả năng của bạn sẽ được xóa bỏ.

 

:s_big: :s_big:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Có một lần bé đang chơi đu quay ở công viên thì có một con voi to đùng đến hỏi đường về vườn thú. hỏi tại sao nó lại đi lạc thì nó bảo là tại nó trốn đi, nhưng ra ngoài này khổ quá, phải tự kiếm ăn, ko ai cho ăn sẵn như ở trong chuồng nên jờ nó muốn về chuồng

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Hôm nay, bạn hãy bỏ đi những suy nghĩ về sự hạn chế của bản thân mình. Khi tâm trí của bạn được giải phóng, mọi giới hạn về khả năng của bạn sẽ được xóa bỏ.

Mình không thể!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Có một lần bé đang chơi đu quay ở công viên thì có một con voi to đùng đến hỏi đường về vườn thú. hỏi tại sao nó lại đi lạc thì nó bảo là tại nó trốn đi, nhưng ra ngoài này khổ quá, phải tự kiếm ăn, ko ai cho ăn sẵn như ở trong chuồng nên jờ nó muốn về chuồng

sao bé ko alo cho pccc đến để bắt con voi ấy! giá thịt voi không đắt vì "trăm voi không được bát nước sáo" song voi lại có thể cõng Mũn và pccc đi du lịch ! đỡ phải mất tiền mua xăng!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

@PC: Nhưng anh có bằng lái voi chưa, bé chưa có :s_big:

mí lị bé ko bít số của anh, mà cũng chẳng có điện thoại

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
@PC: Nhưng anh có bằng lái voi chưa, bé chưa có :s_big:

mí lị bé ko bít số của anh, mà cũng chẳng có điện thoại

ứ chơi với Mũn>Sao Mũn chóng uyên thế!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

thui anh, đừng spam làm loãng topic của chị Happyfeet nữa, mún tâm sự anh qua topic của bé đi ;:s_big:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:

 

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

 

- Được chứ, con hỏi gì - Ông bố đáp.

 

- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

 

- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế hả ? - Ông bố hết kiên nhẫn.

 

- Con muốn biết mà - đứa con nài nỉ.

 

- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla một giờ đồng hồ.

 

- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - Bố cho con vay một đôla được không?

 

Ông bố rất bực mình:

 

- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!

 

Đứa bé đi vào phòng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

 

Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào phòng con:

 

- Con ngủ chưa?

 

- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.

 

- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.

 

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.

 

Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếp tiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:

 

- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

 

- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì con có đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?

 

NGỪNG MỘT CHÚT VÀ LẮNG NGHE. :lol:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:

 

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

 

- Được chứ, con hỏi gì - Ông bố đáp.

 

- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

 

- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế hả ? - Ông bố hết kiên nhẫn.

 

- Con muốn biết mà - đứa con nài nỉ.

 

- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla một giờ đồng hồ.

 

- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - Bố cho con vay một đôla được không?

 

Ông bố rất bực mình:

 

- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!

 

Đứa bé đi vào phòng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

 

Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào phòng con:

 

- Con ngủ chưa?

 

- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.

 

- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.

 

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.

 

Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếp tiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:

 

- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

 

- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì con có đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?

 

NGỪNG MỘT CHÚT VÀ LẮNG NGHE. :lol:

Happyfeet đã khơi dậy trong mình tình cảm gia đình thật đáng quý, thật đáng trân trọng!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Vàng thật hay đồng thau

 

 

Ngày xửa ngày xưa, bên Ai Cập có một vị hiền triết tên là Zun-Nun. Ngày kia, một anh thanh niên đến và hỏi ông: "Thưa ngài, tôi không biết tại sao những người đáng kính như ngài luôn ăn mặc theo một cách giống nhau và luôn luôn đơn giản như vậy. Chẳng lẽ không cần chưng diện một chút, không phải để khoe khoang, nhưng còn vì mục đích khác nữa chứ, thưa ngài ?"

 

Nhà hiền triết chỉ cười và cởi chiếc nhẫn ở tay ra, trao cho chàng trai và nói: "Này anh bạn trẻ, ta sẽ trả lời câu hỏi của cậu, nhưng trước tiên câu phải giúp ta việc này đã. Hãy cầm lấy chiếc nhẫn này và đi đến khu chợ bên kia đường, cậu hãy đổi nó lấy một đồng vàng".

 

Cầm chiếc nhẫn đen đúa của Zun-Nun trên tay, chàng thanh niên tỏ vẻ nghi ngại: "Một đồng vàng? Tôi không chắc là chiếc nhẫn có thể bán được với giá đó".

"Thử trước đã chàng trai, ai biết được điều gì sẽ xảy ra ?". Chàng trai trẻ phóng nhanh ra chợ. Anh ta đem chiếc nhẫn vào hàng tơ lụa, rau cải, thịt cá và rất nhiều nơi khác. Nhưng sự thực là không ai đồng ý trả cho anh ta với cái giá đó. Anh ta quay về gặp Zun-Nun và nói: "Thưa ngài, không một ai đồng ý bỏ ra một số tiền nhiều hơn một đồng bạc để mua chiếc nhẫn này cả".

 

Với một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt trầm tĩnh, nhà hiền triết đáp lời: "Bây giờ anh hãy ra tiệm vàng ở cuối đường, đưa chiếc nhẫn này cho ông chủ. Đừng yêu cầu giá bán, chỉ lắng nghe xem ông ta trả giá bao nhiêu".

 

Chàng thanh niên đi đến tiệm vàng theo yêu cầu và sau đó quay về với vẻ mặt khác hẳn. Anh ta nói: "Thưa ngài, những lái buôn ở chợ không biết giá trị của chiếc nhẫn này, người chủ tiệm vàng đã đồng ý mua chiếc nhẫn này với giá một ngàn đồng vàng, và giá trị thật của nó thậm chí còn lớn hơn nhiều".

Zun-Nun mỉm cười và ôn tồn nói: "Đó là câu trả lời cho câu hỏi của anh. Không thể đánh giá con người mà chỉ dựa vào cách ăn mặc bên ngoài. Những người lái buôn ở chợ định giá theo kiểu đó. Nhưng những nhà buôn vàng thì không như thế. Vàng và đá quý luôn tồn tại bên trong mỗi con người, chỉ có thể được nhận ra và xác định giá trị nếu anh có thể nhìn thấu tâm hồn".

Cần có con tim để nhìn vào cả một quá trình dài lâu. Chúng ta không thể ngang nhiên đánh giá người khác chỉ dựa vào những lời lẽ và cách cư xử trong một lúc nào đó. Nhiều lúc cái ta nghĩ là vàng thì hóa ra là đồng thau, những thứ ta tưởng là đồng thau thì lại chính là vàng thật".

 

:lol:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

GÍA TRỊ CỦA BẠN

 

20front_big.jpg

 

Vị diễn giả nỗi tiếng bắt đầu bài thuyết trình của mình bằng cách giơ lên tờ giấy bạc có mệnh giá lớn trong căn phòng có tới 200 người , ông hỏi : " Ai muốn có tờ giấy bạc này ? " . Mọi cánh tay đều giơ lên .

 

Ông nói : " Tôi sẽ cho 1 người trong các bạn tờ giấy bạc này, nhưng trước khi cho để tôi làm điều này đã " . Ông ta vò nhàu tờ giấy bạc rồi hỏi : " Ai vẫn còn muốn lấy tờ giấy bạc này ?" Tất cả mọi cánh tay vẫn giơ lên .

 

"Thôi được rồi - ông nói - để xem thế nào đây nếu tôi làm điều này ". Và ông thả tờ giấy bạc này rơi xuống đất rồi dùng mũi giày gí nó lên nền nhà . Ông nhặt lên , trông nó dơ bẩn và nhàu nát : " Sao , còn ai muốn tờ giấy bạc này ?" Những cánh tay vẫn giơ lên” .

 

"Các bạn thân mến , tất cả các bạn đã học được 1 bài học rất quí giá . Không cần biết tôi đã làm gì với tờ giấy bạc này , các bạn vẫn muốn nó bởi vì giá trị của nó không hề giảm đi , mệnh giá của nó không hề thay đổi . Rất nhiều lần trong cuộc sống của mình , chúng ta ngã gục , bị tơi tả , bị dẫm đạp tơi bời . Trong những trường hợp như vậy , chúng ta cứ ngỡ là mình thật vô dụng , chẳng ra gì . Nhưng không cần biết bất cứ chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra , chúng ta quyết sẽ không bao giờ đánh mất giá trị của mình “.

Đừng bao giờ để những thất vọng của ngày hôm qua che mờ những giấc mơ rực sáng của ngày mai .

 

 

 

:)

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay

×