Chuyển đến nội dung
Diễn đàn CADViet
Đăng nhập để thực hiện theo  
KE AN MAY DI VANG

GIAI THOẠI LÀNG CADVIET

Các bài được khuyến nghị

H-Mâu thuẫn thế hệ:
-Mình nhiều tuổi rồi, không biết các bài viết có hợp với lớp trẻ không? Đặc biệt là các bài viết trong mục thư giãn, nếu thấy bài nào viết không ổn J cứ nói cho mình biết để còn xóa đi hoặc chỉnh sửa lại. - Có lần tôi đã nói với J.
-Vấn đề các bài của bác, em nghĩ chẳng có gì cả, diễn đàn là đa chiều mà bác, mỗi người 1 quan điểm, thoái mái mà bác, hè hè. – Câu trả lời của J.
 Một lần tôi đã trao đổi về việc tranh luận giữa tôi và Theghost, thì cả J và lamteco2 đều nói : phải có những cuộc tranh luận ầm ĩ lên mới vui chứ.

 Độc giả bất đắc dĩ vndesperados phải kêu rầm trời:

http://www.cadviet.com/forum/topic/2957-nhung-cau-chuyen-co-that-99/
"Oan quá !!!
Trời cao có thấu không hả trời???
(Mà trước khi lên trời thì hỏi ban Quản tri của diễn đàn trước)."
Lời bình:- Rõ ràng 100% là vndesperados đã bị oan ! May mà vndesperados nền tính đã không nổi nóng. 
A-Tường thuật cuộc nói chuyện giữa Ksgia và Happyfeet lần 1:
N:- Pác  tên là gì bao nhiêu tuổi:
H:-  Nguyễn Văn Hiếu sinh năm 1956
N: -58 tuổi à?
H: - Không 52
N: - Bác có mấy em? Một trai một gái à ?
H: - Đúng
H: Bây giờ H đang rất bận, hẹn gặp lại N sau nhé!
N: Vâng!
B-Tường thuật cuộc nói chuyện giữa Ksgia và Happyfeet lần thứ 6:
H: -H rất quý Hoanh, quí cả J nữa. Chính J là người đã chủ động liên lạc với H trước.
H : -H quí nhất N đấy
N: - Sao Pac…….?
H: - không………
N: N không thích nghe những lời khách sáo ấy đâu.
H:.........
N: -Xin lỗi, bây giờ là lúc N đang có những việc cần làm, hẹn gặp lại khi khác vậy.
H:- OK
(Một bàn tay nhỏ bé xinh tươi chào tạm biệt như đang xua ...đuổi trên màn hình.)
C-Tường thuật cuộc nói chuyện giữa Ksgia và Happyfeet sáng nay:
N: Gửi mật khẩu của pccc để làm gì?
H: - Để biết. Trước đây, pccc làm cùng Công ty Thiết bị Lạnh Long Biên Hà Nội nhưng đã chuyển đi nơi khác rồi!
-------------------------------------------
D-Một kết thúc có hậu:
Hai người xa lạ, kẻ Bắc người Nam, lệch nhau về độ tuổi, khác nhau về nghề nghiệp, cùng chung thú viết bài trên cadviet, đã trở thành bạn bè đối xử với nhau như những người bạn đã cùng học với nhau từ lâu lắm rồi.
Từ DĐ Cadviet này, đã nảy sinh một mầm chồi tình bạn trong sáng, chân thành, và tôi tin nó sẽ trở thành một cây cao vững chắc theo thời gian!
Ý tưởng để sáng tác một truyện ngắn đã hình thành. Có thời gian tôi sẽ viết và người xứng đáng nhận bản quyền không ai khác chính là bạn Happyfeet xa nhớ của tôi.
Khi Happyfeet lấy chồng, nếu có nhã ý mời, tôi sẽ đưa cả gia đình vào mừng lễ cưới và thăm thành phố mang tên Bác.

Tôi đã hạn chế uống rượu và hút thuốc lá sau lời khuyên của các bạn Fugukichi, Happyfeet, colonbay và đặc biệt là câu nói: "thằng trong gương là ksgia đó hả, tệ nạn quá" (của bạn gq14). Tôi không muốn nhìn thấy hình điếu thuốc trên ảnh đó nên đã gỡ đi rồi.

E-Phía sau hậu trường:
1- Vì quý mến và tôn trọng Happyfeet, hơn nữa giai thoại là những chuyện vui có thât, tôi đã gửi bản nháp bài viết này tới để Happyfeet góp ý.
Câu tôi viết: "Đây là một tình bạn chân thành, trong trắng như hoa trắng không phai mầu!" đã được Happyfeet góp ý :"Khúc này H có nghĩ nói như thế hơi khoa trương :-/? Theo N thì nên là : "Từ DĐ Cadviet này, đã nảy sinh một mầm chồi tình bạn trong sáng, chân thành, và tôi tin nó sẽ trở thành một cây cao vững chắc theo thời gian!" N nghĩ thế đấy, nhưng H không nhất thiết phải chỉnh sửa lại đâu!"(Happyfeet)
Tôi đã sửa lại theo góp ý của Happyfeet.
2- tối 20/3/08, khi đang chat với Happyfeet tôi nhìn thấy dòng chữ:
- H: pccc viết bài hỏi rồi kìa!
Thì ra là trong lúc chát với tôi Happyfeet đã vào CADViet. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi biết thông tin: pccc viết bài hỏi rồi kìa! qua đôi mắt, không hiểu sao tôi có cảm giác như là thông tin đã được truyền qua giọng nói mà tôi đã nhận biết được qua đôi tai? Đến nay tôi vẫn còn nhớ như in câu nói ấy, trong phút giây ấy. Không thấy tôi vào CADViet, Happyfeet đã gửi đường truyền để tôi mở CADViet.

 

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Ksgia: Ý kiến của tôi là: Tôi mở mục này mong nhận được sự hưởng ứng của các thành viên. Các bạn hãy viết những câu chuyện về bản thân và bạn bè của mình. Để topic không bị loãng, những thắc mắc, bình luận về những bài viết có trong mục này có thể liên lạc qua tin nhắn hoặc viết trong mục thảo luận vỉa hè.

Đầu tiên gp14 muốn xin lỗi bác ksgia về câu:"THẰNG trong gương là ksgia đó hả?tệ nạn quá" Thực chất câu đó gp14 cũng chỉ có ý nói vui để góp ý với bác Ksgia thôi <_< (mong bác "không" giận)

gp14 tuy không có được một tâm hồn lãng mãn giống như Ksgia nhưng cũng đã nảy sinh ý định muốn góp ý cho ban quản trị Cadviet xây dựng nên một forum để các thành viên vào đó viết các bài dạng như nhật ký online vậy(vì mình cảm thấy bây giờ chưa phải là thời điểm hợp lý nên chưa đề xuất). Điều đó sẽ giúp mọi người "xích lại" gần nhau hơn. Quả thật sau khi đọc bài này của Ksgia mình thấy có một cảm giác rất lạ, nó tạo cho gp14 một cảm giác đúng là mình đang sống trong một gia đình thật sự. Bản thân mình thì không gần gũi với văn chương lắm nhưng nói thật là mình rất thích đọc những bài văn dạng tự truyện, điều này giúp mọi người hiểu về nhau hơn, gần gũi nhau hơn.Rất mong Cadviet sớm có một forum như thế để mọi người cùng trò chuyện một cách chân thành và cởi mở!!!!!!!!!!!!!!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

sáng nay bác Ksgia đã trao trả "tù binh" pccc rồi trước khi trao nói rằng đùa một ngày cho vui. bác ksgia yêu câu tôi nên viết bài theo kiểu chê và đả kích là chính, khen là phụ mới vui chứ toàn khen nhau thí chẳng ai biết được khuyết điểm để sửa. còn dặn tôi là từ nay không nhấn nút thanh cho ksgia nũa vì chỗ thân quen. tôi biét có lần bác ksgia nói bỏ thuốc vì ấn tượng về câu nói của gp14, tôi tuởng là chuyện bịa, hôm nay mới biết là thật.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

TIN NHĂN TRÊN CADVIET

 

 

 

Quote

 Hỏi: Tôi sẽ gọi bạn bằng biệt danh XSC được không? Mỗi lần dùng lệnh XSC để vẽ trên AutoCAD tôi lại nhớ đến là tác giả của lispXSC. Đây là lệch rất hay vì nó có thể nén hình tròn thành hình e-líp
vndesperados trả lời: được bác ạ!

 

Quote

 

Quote

 

Quote

 

Quote

 

Quote

không biết bạn có đọc mục đố vui trên thư giãn chưa?

1- ĐN 2:- Câu này vô số nghiệm! Cần đưa ra một đáp án hài nhất.
2- ĐN 1: Ellíp là một hình tròn được tạo bởi X S C từ một hình tròn cho trước theo một một tỷ lệ nào đó.
Tôi xin chân trọng trao định nghĩa mới này tới bạn: vndesperados, để làm kỷ niệm.
Chào bạn, chúc bạn cùng gia đình luôn vui khỏe, vạn sự như ý!


Cảm ơn bạn.
Chúc bạn gạp nhiều may mắn và thành công trong tình y6u cũng như trong cuộc sống

 


Mình rất vui khi nhận được tin của bạn! Mình được ông trời thương hại cho mình một người vợ đã sinh hạ cho mình  hai người con, một trai một gái, các cháu đều ngoan, học thì không giỏi lắm!
Còn cuộc sống của mình thì buồn vô cùng tổ quốc ta ơi!
Chào bạn, chúc bạn vui vạn sự như ý. Chào tạm biệt!

 


Vậy thì nhất bác rùi.
Mình không phải là dân CAD mà là dân IT, thích CAD nên vào đây đùa chơi thôi.
Mình đang làm việc tại HCMC.
Vợ thì chưa có nhưng mà có người đợi rùi.
Là người mình lấy hình làm hình ảnh đại diện đó.
Rất vui khi nhận được tin bác.
Chúc bác và gia đình mạnh khỏe, vui vẻ, hehehehehehhe

 

Bạn XSC thân mến! Từ nay tôi sẽ gọi bạn bằng biệt danh XSC được không? Mỗi lần dùng XSC tôi lại nhớ đến bạn! Tôi định đưa tin nhắn XSC đã gửi cho tôi lên phần phía sau hậu trường được không? (Giai thoại làng CADViet).
Chào XSC hẹn gặp lại.

 


Được thôi bác ạh.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

K.jpg

Tên thật: Nguyễn Văn Hiếu  Sinh năm: 1956 Quê quán: Hà nội

ksgia đã nói:
Tâm lý chung-mang tính quy luật:

Người biết nhiều lệnh CAD, thường hay chia sẻ những điều mới mẻ mà mình khám phá được cho mọi người cùng biết...

Người yêu thích văn học thường hay đem những sáng tác của mình cho mọi người cùng biết...

Người có một chút kiến thức về sư phạm, thường tranh thủ ...dạy thêm.

Người tìm ra bài thuốc hay thường giấu kín ...bí quyết gia truyền.

 

CON ĐƯỜNG CŨ (Ksgia)

Ngày em lên xe máy theo chồng

tôi lầm lũi đạp xe trên con đường cũ

con đường có hàng cây phượng rủ

lá vàng bay theo nắng chiều rơi.

 

Thời gian trôi đi mười mấy năm trời

con đường cũ bây giờ xa lạ quá

hàng quán chen nhau che ngang tầm mắt

không lề đường không bóng một hàng cây.

 

Thời gian trôi đi mười mấy năm trời

em vẫn đi về trên con đường ấy

chồng em đã ba lần thay xe máy

tôi vẫn gỉ quèn chiếc xe đạp ngày xưa.

(Khi viểt bài thơ này,tôi đã mua xe máy được 3 tháng. Tôi thường đi xe đạp không phanh, khi cần phanh gấp thì nhảy đại xuống đường, khi không cần phanh gấp thì thò một chân xuống đường. Hồi mới đi xe máy,có lúc tôi đã thò chân xuống đường...)

ksgia đã nói:
Năm 1992, báo văn nghệ đăng một mẩu chuyện vui đại ý: Có một người đến thuê nhà trọ ở một khu nhà cao tầng. Chiều chiều, anh ấy vẫn thường gẩy đàn bầu. Hầu như lần nào gẩy đàn, anh cũng thấy người phụ nữ ở căn phòng đối diện nhìn sang có vẻ như bối rối, thậm chí còn nức nở khóc. Biết chắc chắn là người phụ nữ đã xúc động mạnh vì tiếng đàn của mình, một hôm anh sang nhà hàng xóm kiếm cớ làm quen. Biết là câu chuyện đang đà xuôi theo chiều gió, anh đã chớp thời cơ để đưa đẩy:

-Chẳng hay, mỗi lần tôi gẩy đàn chị đều...

-Vâng, mỗi lần anh gẩy đàn là tôi lại vô cùng xúc động vì tiếng đàn ấy đã gợi nhớ…

- Vậy tiếng đàn của tôi đã gợi nhớ điều gì…?

- Tôi nhớ tới chồng tôi, nhà tôi đã đi xa rồi…

- Thế anh nhà...nhà...trước ... trước ... trước ... đây làm gì?

- Nhà tôi làm nghề bật bông…

- !!!???

Tôi đã thức thủng màn đêm để viết bài thơ sau:

 

NGƯỜI NGHỆ SĨ (Ksgia)

 

Người nghệ sĩ

Vác cây đàn bầu nhẹ bỗng trên vai

Đi thong dong trên hè phố

Chợt anh dừng lại trước ngôi nhà đẹp đẽ

Cây đàn bầu như thể giấu sau lưng.

 

Dừng lại hồi lâu rồi anh lại bước đi với dáng vẻ lạ thường

Tay xách cây đàn

Vai hơi lệch

Chân bước liêu xiêu.

 

Tò mò tôi đến cửa ngôi nhà

Thấy người thợ bật bông đang mải miết căng dây

Bật lại chiếc chăn bông cũ kỹ.

 

Hỡi người nghệ sĩ !

Anh chắt lọc được gì

Qua âm thanh của những tiếng bật bông?

1992

 

OShin-tên em còn ở lại

 

Nhiều khi tôi cứ vẩn vơ tự hỏi

Sao giữa Oshin và phụ nữ Việt Nam

Lại có nhiều nét giống nhau đến thế?

Em Oshin chịu thương chịu khó

Chị Oshsin can đảm thông minh

Bà Oshin hiền từ nhân hậu

 

Người nhập vai Oshin đã đến việt Nam

Tôi thấy hình em trên màn ảnh nhỏ

Mới chợt nhìn tôi đã nhận ra em

Qua chiếc áo Kimono xanh mầu xanh xứ sở

 

Em đã đến với những người hâm mộ

Bằng nỗi nhọc nhằn của vai diễn Oshin

Người hâm mộ không cần biết tên em

Cứ vồn vã gọi em bằng tên vai diễn

 

Nếu không vướng cái màn hình vô tuyến

Chắc là tôi đã siết chặt tay em

Bàn tay của người đồng hương trái đất

 

Em đã trở về đất nước Phù Tang

Mang nỗi nhớ về phương trời mọc

Ở nơi ấy làm sao em biết được?

Mùa đông về gió thổi lạnh tên em

Em đi xa rồi tên em còn ở lại!…

                        (Phác thảo từ 2002)

 

Tôi đã gửi mail bài thơ trên tới bạn Happyfeet với nội dung:

"Tặng N bài thơ, H đã viết ở dạng phác thảo từ lâu mà vẫn chưa hoàn thiện. N là độc giả đầu tiên của bài thơ này đấy. Nếu có thời gian rỗi, N viết bài vài lời bình về bài thơ này nhé! Tạm biệt N, hẹn gặp lại!"

Ngày 4-4-2008 tôi nhận được mail của Happyfeet:

“Xin chào H!

Hôm nhận được mail của H là một ngày vui của N, được mail còn vui hơn, vui hơn nữa khi được là người đầu tiên đọc bài thơ đó, và càng vui hơn khi đọc nội dung bài thơ ! Chắc là bài thơ này được viết lâu lắm rồi nhỉ vì nó nói về diễn viên đóng vai Oshin, bộ phim này được chiếu ở VN hơn mười năm về trước N cũng không nhớ rõ tình tiết chỉ biết là cuộc đời Oshin vô cùng gian truân! Chắc là H đã theo dõi bộ phim và rất thích nó nhỉ? Nếu không thì làm sao mà có thể đồng cảm, bức xúc viết ra cả một bài thơ thế này! Thật mừng vì điều đó - H đã đồng cảm với nhân vật Oshin nói riêng và với những người phụ nữ nói chung. Một người đàn ông biết xót thương cho một thân phận nữ nhi éo le chắc vợ con, sẽ được yêu thương lắm nhỉ? H có nghĩ thế không?

H đã đi qua nữa chặn đường cuộc đời, một nữa chặn đường đó là đi với người bạn đời - vợ H. Bao buồn vui nhọc nhằn cùng gánh vác chung, bao tâm sự đã chia sẽ. Người ta bảo con người thường chỉ quý những gì mà họ sắp mất hay đã mất, giờ đây ở lứa tuổi này niềm hạnh phúc lớn nhất là nhìn con cái thành đạt và mỗi ngày vui cuộc sống bình dị bên một nữa yêu thương, phải không H? N mong H biết nắm giữ những mỗi khoảnh khắc hạnh phúc đó!

Một ngày vui vẻ!

N”

Đây là một tư liệu không thể thiếu được để tôi viết một truyện ngắn viết về tình bạn trên CADViet. Có thời gian tôi sẽ viết truyện ngắn, bút ký hay tùy bút gì đó. Tôi sẽ đăng tải tác phẩm đó không phải trên diễn đàn này mà ở một phương tiện thông tin đại chúng khác để nhiều người có thể biết được: Có một làng CADViet như thế! Đây chính là lời cảm ơn trân trọng mà "Kẻ ăn mày dĩ vãng" muốn chuyển tới những người có công xây dựng làng CADViet. Cảm ơn tất cả các bạn đã viết bài chia sẻ những kinh nghiệm nghề nghiệp hay trên diễn đàn!

 

-Vì giai thoại là những chuyên vui có thật: tôi xin đính chính pccc là con trai chứ không phải là con gái. Trong bài "tình ngay lý gian...",tôi đã đưa ra tình tiết khiến các bạn có thể hiểu lầm. Thành thực xin lỗi các bạn về việc này! (pccc không có phản ứng gì, tôi đoán là pccc cũng thích đùa như thế!)

-Một số tình tiết nói hơi phóng đại ở bài viết đầu tiên của mục này tôi đã chỉnh sửa lại.

- Trong:Tư liệu sáng tác tôi đã lưu được tin nhắn:

Tin nhắn của Hapyyfeet gửi tôi: (3/26/2008 12:52:54 PM): Hôm qua thật xin lỗi! N không giận gì hết (mà giận về việc gì cơ?) Đang định gửi tới H :" (một bàn tay nhỏ bé xinh tươi đang xua ...đuổi trên màn hình)' thì điện cúp !!!!! Nhớ hay không nhớ, cho hay không cho là hai việc không liên quan nhau và cũng không thể nói cấm là đc, cái đó tùy thôi! Theo H thấy thì H nên giành thêm thời gian cho gia đình nhất là với vợ H! Hôm qua, H đi làm cả ngày hơn 9h mới về tới nhà lại lên mạng ngay thiệt không hay chút nào! Phụ nữ là những "sinh vật" thích được vuốt ve, xoa dịu và cưng chìu mà! H có nghĩ vậy ko? :cheers: :-h

. Từ hôm nhận được tin nhắn này tôi đã quan tâm đến vợ con hơn.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

@Ksgia: Cảm ơn Ksgia về những bài viết rất tâm huyết của bác, gp14 cũng đã có ý định viết bài thật trau truốt ở Giai thoại làng Cadviet trong mấy ngày nghỉ 30-4 và 1-5 để cùng góp sức cùng bác nối dài Giai thoại, ý định của gp14 lúc đầu là sẽ viết trước cả bản phác thảo rồi mới post nhưng vì mấy ngày đó mải mê vui chơi cùng bạn bè nên cũng không còn để ý đến việc đó. Mãi tới hôm nay mới tham gia được (những lời này của gp14 hoàn toàn là ngẫu hứng thôi chứ không có chuẩn bị gì trước cả). Thực sự mọi người vào Cadviet.com chắc mục tiêu đầu tiên là để tích luỹ thêm kiến thức về Autocad và gp14 cũng nghĩ chắc khoảng đến 90% là các bạn trẻ, tại sao gp14 lại nhấn mạnh điều này chắc Ksgia cũng hiểu ý (qua những lần gp14 chat với Ksgia) mà các bạn trẻ (nhất là lại trên 1 diễn đàn gần như là chẳng có nhiều người quen nhau) thì những lời nói của mọi người rất có thể vô tình hay hữu ý có ảnh hưởng tới người khác

vd

topic của ph168xd

Block thuộc tính, bạn đã thử bao giừo chưa?, Không biết làm cái này thì học Cad làm gì, hehe!

cũng làm nhiều thành viên bức xúc nhưng rồi cũng ổn vì do hiểu lầm về cách đặt tiêu đề của ph168xd

 

hay gần đây là topic

Ảnh chụp hành lạc tại nhà JIKIBO

2 bạn phankhoi và pccc cũng khẩu chiến trên diễn đàn

gp14 chỉ muốn nói với Ksgia: bác cứ đơn giản hơn trong đánh giá ý tứ của các bạn nhé, các bạn trẻ là vậy mà, gp14 nói thế không có ý là Ksgia đã già đâu nhé :lol: chẳng mấy ai trên Cadviet này có được 1 tâm hồn như bác đâu :blush: Cadviet chắc rất vui vì có những thành viên như bác đấy.

 

Nhân tiện đây gp14 cũng kể luôn một câu chuyện vui khi mấy ngày đầu gia nhập Cadviet:

Chẳng nhớ hôm đó là ngày nào gp14 biết đến Cadviet, chỉ nhớ là trước vụ tấn công Dos vào cadviet thì gp14 đã đăng ký và sau vụ đó thì bị mất nick phải đăng ký lại :cheers: . Mới tham gia Cadviet gp14 cũng như bao mem khác muốn mọi người biết mình là ai thế là chẳng cần search gì hết post ngay mấy topic, chỉ sau đó 2 phút đã bị Bemove close topic Hatch quả là nhiều điều để bàn lúc đầu cũng bực thật lại được lão Interwar1283 (cùng công ty) mớm thêm nữa. Do đó còn định tẩy chay Cadviet vì thấy mình bị xúc phạm, nhưng dốt cuộc gp14 xem xét kỹ lại thấy Bemove close topic là hoàn toàn hợp lý nên từ ngày đó gắn bó suốt với Cadviet tới bây giờ đấy.

gp14 kể câu chuyện này chỉ có ý muốn nói:

"Mọi người nên thoải mái hơn trong đánh giá mọi vấn đề, chẳng cần phải quá suy xét xem người khác nghĩ gì về mình, miễn mình không làm gì mà mình cũng cho là sai, thế là vui rồi"

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Ôi tình bạn thiêng liêng và trong trắng

Như những chiều tàn vương chút nắng vàng rơi

Bạn sẽ có một khoảng trời đẹp nắng

Tôi vẫn trông theo mong bạn gặp vui nhiều

Mong bạn gặp một tình yêu bền vững

Hạnh phúc bên nhau chung thủy trọn đời!

26-2-2008

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
"Giap Do Tuan: Bạn có biết mối liên hệ giữa 2 con mắt của bạn?? Chúng nháy mắt cùng nhau, đi cùng nhau, khóc cùng nhau, nhìn mọi vật cùng nhau và ngủ cùng nhau. Kể cả khi chúng ko bao giờ đc nhìn thấy nhau. Tình bạn nên như thế> Cuộc sống chỉ là rác rưởi nếu ko có bạn. Đây là: " Tuần của tình bạn trên khắp thế giới". Ai là bạn thân của bạn? Gửi tin này cho tất cả những người bạn thân của bạn. Kể cả tôi, nếu tôi là một trong số đó. Hãy xem có bao nhiêu người gửi lại cho bạn."

 

Hôm nay là một ngày vui của tôi:

- Sáng: đến công ty cũ nhận sổ về hưu trước tuổi. Tiền không nhiều lắm nhưng cũng vui vì có thêm cái bảo hiểm y tế... uống rượu, hút thuốc thoải mái luôn, tội vạ đâu bảo hiểm y tế chịu hết!

- Chiều: nhận được tin nhắn của bạn gp14, cảm ơn gp14 đã cho tôi biết thông tin về " Tuần của tình bạn trên khắp thế giới"

Tôi post tin nhắn của bạn gp14 gửi tới tất cả các bạn đã truy cập vào Diễn đàn CADViet này. Chỉ tiếc là- "nếu thời gian có quay trở lại" thì bác nhớ fone em một tiếng, mọi lúc mọi nơi em sẽ có mặt. (ngayve324)- thời gian còn lại để đi cùng các bạn không nhiều quy luật tạo hóa mà:

"Ước gì trở lại ngày xưa

Ta về thăm lại thời chưa biết gì, ..."

Chào Bác Ksgia. ngày nay em cứ thấy bồn chồn trong người. Phần thì điện thoại hỏng, phan thì việc em không thường xuyên được trên cadviet. chiều nay khi vào cadviet không thấy Bác em lại thấy thiếu thiếu.

Thế là Hôm nay bác đã về Hưu. xin chúc mừng Bác vì cả quảng đời cống hiến cho công việc, đến hôm nay cũng đã được nghĩ ngơi. Tui em là lớp người đi sau, còn cả chặng đường dài phía trước. chỉ mong sao sau này đến cái tuổi như Bác vẫn lãng mạng, ung dung và yêu đời. Bản thân em luôn chúc cầu chúc mọi điều tốt đẹp đến với Bác

hằng ngày nhớ vào thăm cadviet nhé bác

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
"Giap Do Tuan: Bạn có biết mối liên hệ giữa 2 con mắt của bạn?? Chúng nháy mắt cùng nhau, đi cùng nhau, khóc cùng nhau, nhìn mọi vật cùng nhau và ngủ cùng nhau. Kể cả khi chúng ko bao giờ đc nhìn thấy nhau. Tình bạn nên như thế> Cuộc sống chỉ là rác rưởi nếu ko có bạn. Đây là: " Tuần của tình bạn trên khắp thế giới". Ai là bạn thân của bạn? Gửi tin này cho tất cả những người bạn thân của bạn. Kể cả tôi, nếu tôi là một trong số đó. Hãy xem có bao nhiêu người gửi lại cho bạn."

 

Hôm nay là một ngày vui của tôi:

- Sáng: đến công ty cũ nhận sổ về hưu trước tuổi. Tiền không nhiều lắm nhưng cũng vui vì có thêm cái bảo hiểm y tế... uống rượu, hút thuốc thoải mái luôn, tội vạ đâu bảo hiểm y tế chịu hết!

- Chiều: nhận được tin nhắn của bạn gp14, cảm ơn gp14 đã cho tôi biết thông tin về " Tuần của tình bạn trên khắp thế giới"

Tôi post tin nhắn của bạn gp14 gửi tới tất cả các bạn đã truy cập vào Diễn đàn CADViet này. Chỉ tiếc là- "nếu thời gian có quay trở lại" thì bác nhớ fone em một tiếng, mọi lúc mọi nơi em sẽ có mặt. (ngayve324)- thời gian còn lại để đi cùng, các bạn không nhiều quy luật tạo hóa mà:

"Ước gì trở lại ngày xưa

Ta về thăm lại thời chưa biết gì, ..."

Bác Ksgia ạh, những tin nhắn đó là gp14 nhận được từ bạn Happyfeet thân yêu đó. Chiều nay khi hết giờ làm ở công ty, gp14 đã tranh thủ online và vào Cadviet thì nhận được tin nhắn của Happyfeet, điều đầu tiên là gp14 nhắn lại tin đó đến Happyfeet sau đó nhắn tin cho Ksgia vì gp14 coi Ksgia như một người bạn lớn của mình. gp14 muốn tin nhắn đó lan truyền đi khắp mọi nơi mà.

1 trong những điều hạnh phúc nhất của gp14 trong thời gian vừa rồi là quen thêm 2 người bạn như Ksgia và Happyfeet thông qua Cadviet đấy!

Hãy để tình bạn lan truyền đến khắp mọi người các bạn nhé! chúc Cadviet sẽ tạo ra thêm thật nhiều, thật nhiều những tình bạn đẹp!!!!!!!!!!!!!!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tôi viết bài thơ Oshin từ cảm hứng sau khi xem bộ phim đó; rồi liên tưởng đến hai nhân vật của cố nhà thơ Tố Hữu. Trong cuộc sống, có nhiều người gặp may mắn thuận buồm xuôi gió và cũng có không ít người rơi vào cảnh ba chìm bảy nổi. Số phận của một bài thơ cũng vậy thôi, tôi đã "thai nghén" bài thơ Oshin từ năm 2002. Đáng tiếc là tôi chỉ mô tả được phần nổi - thể xác của bài thơ mà không thổi "hồn' vào được- nên bài thơ chỉ dừng lại ở hai chữ : phác thảo.

 

Điều tôi vui mừng là "độc giả đầu tiên' đọc bài thơ đã hiểu được ý đồ sáng tác của tác giả. Điều tôi buồn là mình chưa có được 1/10 chữ thâm thúy để thể hiện được 7 phần chìm của bài thơ.

 

Ngày 4-4-2008 tôi nhận được mail của Happyfeet:

"Xin chào H!

Hôm nhận được mail của H là một ngày vui của N, được mail còn vui hơn, vui hơn nữa khi được là người đầu tiên đọc bài thơ đó, và càng vui hơn khi đọc nội dung bài thơ ! Chắc là bài thơ này được viết lâu lắm rồi nhỉ vì nó nói về diễn viên đóng vai Oshin, bộ phim này được chiếu ở VN hơn mười năm về trước N cũng không nhớ rõ tình tiết chỉ biết là cuộc đời Oshin vô cùng gian truân! Chắc là H đã theo dõi bộ phim và rất thích nó nhỉ? Nếu không thì làm sao mà có thể đồng cảm, bức xúc viết ra cả một bài thơ thế này! Thật mừng vì điều đó - H đã đồng cảm với nhân vật Oshin nói riêng và với những người phụ nữ nói chung. Một người đàn ông biết xót thương cho một thân phận nữ nhi éo le chắc vợ con, sẽ được yêu thương lắm nhỉ? H có nghĩ thế không?

H đã đi qua nữa chặn đường cuộc đời, một nữa chặn đường đó là đi với người bạn đời - vợ H. Bao buồn vui nhọc nhằn cùng gánh vác chung, bao tâm sự đã chia sẽ. Người ta bảo con người thường chỉ quý những gì mà họ sắp mất hay đã mất, giờ đây ở lứa tuổi này niềm hạnh phúc lớn nhất là nhìn con cái thành đạt và mỗi ngày vui cuộc sống bình dị bên một nữa yêu thương, phải không H? N mong H biết nắm giữ những mỗi khoảnh khắc hạnh phúc đó!

Một ngày vui vẻ!

N"

Tôi viết bài này thay lời cảm ơn N đã thức tỉnh giấc mộng văn chương mà tôi hằng ấp ủ đang chìm sâu vào quên lãng. Mong các bạn hãy hiểu và thông cảm hơn về một thành viên không hề biết một lệnh vẽ nào; nhưng đã cần cù chịu khó gieo những hạt mầm để mầu xanh của lá đang hình thành trên cách đồng "thư giãn":

 

Tiện đây tôi xin bật mí: Em ruột của N là thành viên của CADViet đã giới thiệu cho N biết: "Có một làng VADViet như thế"!

 

Không hiểu trên thế giới có trường hợp nào chát với nhau như cuộc chít giữa tôi và N :

"Ksgia: nguyên nhân cà chua chết không phải do vặt lá đâu

Ksgia: chắc chắn là do H tưới nhiều nước qu

Ksgia: làm hư bộ dễ của nó

Ksgia: vì độ ẩm cần cho cây cà chua là 60%

Ksgia: K cũng rất thích trồng cây

Happyfeet: Hihi cà chua H trồng nhìu nhất là cho 5 trái

Happyfeet: rồi die

 

Ksgia: bây giờ k và h trở về tên thực ngoài đời

Ksgia: H - N không xưng k và h như trên diễn đàn

Happyfeet: sau khi chiếm màu của người ta bây giờ định chiếm lun tên?

Ksgia: không phải đâu

Happyfeet: còn ko fải nữa

Happyfeet: màu xanh yêu thix của tiu, tên h của tui mà?

Ksgia: H gọi happyfeet bằng N thì sao nào?

Ksgia: N gọi Ksgia bằng H đi

Happyfeet: chọc k tý thui mà! sao ko có tinh thần hài hước gì hit zậy?

Happyfeet: Thui N trả máy cho em N đây ! bibi hẹn gặp lại

Ksgia: Chào N hẹn gặp lại vào tuần sau nhé!"

(máy tính của N bị hỏng)

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chuyện về một bữa sáng

 

Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào. Trong hẻm người ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh mì... Tùy nghề nghiệp, sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác nhau...

 

Đôi khi đi học sớm tôi hay ghé qua hẻm ăn sáng và thấy có hai bạn sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách cặp, tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi tất bật.

 

"Bữa sáng là bữa của vua...". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi vốn quen dậy trễ, ăn sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng không đói. Bữa sáng chỉ có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị mẹ mắng.

 

Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng chạy xe vào hẻm ăn sáng. Thành phố buổi sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ nhàng như vỗ về ai.

 

Lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe bánh mì. Nhưng một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à" lên một tiếng. Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên.

 

Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ ngẩn đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu nay mình chưa từng nghĩ đến.

 

Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Đây chắc là Sự thật 100% hả Happyfeet?

Dạo trước mình còn chịu khó dậy sớm đi ăn sáng ở ngoài chứ bây giờ toàn nhờ thằng em mua xôi hộ về ăn ở nhà nên chẳng mấy khi bắt gặp được cảnh ấm lòng như thế. :cheers: .

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Chuyện xảy ra ở bệnh viện SanhPôn

Hôm ấy,  tình cờ  tôi được gặp người bạn gái đang gọi xe xích lô trước cổng bệnh viện Xanh Pôn để đưa con về nhà. Con của bạn bị bỏng phải nằm viện mà trong túi tôi chỉ có mấy hào lẻ . Giá hôm đó có vài đồng  cho cháu hợp lý biết bao nhiêu không? Sao đời tôi  lại gặp tình huống éo le ngang trái thế không biết? Tôi cứ ân hận và day dứt mãi về việc mình đã ngớ ngẩn không nói được với bạn một câu đại ý là tôi rất muốn cho cháu vài đồng nhưng trong túi không có một đồng nào...

Đó chính là lần cuối cùng, tôi được gặp lại người bạn gái  tên là A H , người đã ngồi cạnh tôi trong  giờ thi môn Lịch sử (kỳ thi tốt nghiệp phổ thông), bạn ấy đã viết tặng tôi mấy câu thơ:

Tôi quen bạn với thời gian rất ngắn
Thời gian ấy gọi chẳng là bao
Nên nó đã lao đi vùn vụt
Bạn ơi đừng nên quên những gì là kỷ niệm
Hãy mang đi trên những bước đường đời!


 

  • Vote tăng 3

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Cảm ơn bác Ksgia về những câu chuyện đời giản dị đó.

gp14 nhận thấy có một điểm gp14 rất giống bác là gp14 cũng lưu giữ rất cẩn thận các kỷ vật của mình. Bọn bạn của gp14 nói: "Sao mày kỹ tính thế". Thật ra cũng chẳng phải là kỹ tính gì cả, nhưng những đồ vật kỷ niệm của mình thì vứt bỏ sao nổi. gp14 còn giữ cả 1 seri giấy khen từ lớp 1 tới lớp 12,đề thi học kỳ của các năm học cấp 2,3 đấy . . . :cheers:

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Cuộc đời là những bước đi

Gặp nhau rồi lại chia ly bạn mình

1- Đây lá lá thư đầu tiên , tôi nhận được từ một người bạn gái học ở trường phổ thông cấp 3 Minh Khai Từ Liêm , ngồi cạnh tôi trong kỳ thi khối A vào đại học tổ chức tại trường tôi là trường phổ thông cấp 3 Xuân Đỉnh, Từ Liêm, Hà Nội năm 1975:

 

18-5-5.jpg

18-5-6.jpg

18-5-7.jpg

 

2- Đây là lá thư đầu tiên tôi nhận được từ một người bạn gái học cùng trường khác lớp,  ngồi cạnh tôi trong giờ thi môn Lịch sử kỳ thi tốt nghiệp phổ thông cấp 3:

 

18-5-9-1.jpg

 

18-5-8.jpg

18-5-10.jpg

18-5-11-1.jpg

 

P/s: Tôi không biết tên người bạn ngồi cạnh tôi trong giờ thi sử là chỉ nhớ là số báo danh của bạn là 38. Hôm xem kết quả thi tốt nghiệp phổ thông, tôi mới biết tên bạn... và trong kỳ thi vào đại học, tôi đã cố gắng đi sớm tìm bạn để xin địa chỉ nhưng rất tiếc là không gặp ...Đó chính là lý do khi vào phòng thi vào đại học, tôi đã nhìn vào tờ giấy thi của người bạn ngồi cạnh để viết thư làm quen...

  Một thời gian sau, tình cờ, tôi được gặp lại người bạn gái ngồi cạnh tôi trong trong giờ thi tốt nghiệp phổ thông và rất vui khi được bạn cho xin địa chỉ để viết thư. Trong thư tôi viết gửi bạn mấy câu:

Tôi với bạn biết nhau từ những chữ
Viết cho nhau lúc thi sử ấy mà
Tuy mới biết được hai buổi đã xa
Nhưng sao mà tự nhiên tôi cảm thấy
Như chúng mình đã học cùng lớp vậy


Tôi còn nhớ và nhớ mãi không quên
Khi cùng bạn ngồi ở tận bàn trên
Lòng bồi hồi còn nhìn nhau xa lạ
Song chúng mình bỗng quên đi tất cả
Phút đầu tiên đã vội vã làm quen


A H ơi bạn còn nhớ hay quên
Cái nụ cười đến vui tươi hóm hỉnh
Của thầy coi thi dịu hiền vui tính
Khi nhìn thấy bạn đang đọc cho tôi
Phút cuối giờ tôi vui quá bạn ơi


Bởi vì tôi cứ thản nhiên viết vội
Nên thầy giáo chỉ mỉm cười không nói
Mắt chăm chú nhìn xuống bạn và tôi
Phút giây ấy bạn cũng vội mỉm cười…

 

Trong thư bạn cũng viết tặng tôi mấy câu thơ:
 

Tôi quen bạn với thời gian rất ngắn
Thời gian ấy gọi chẳng là bao
Nên nó đã lao đi vùn vụt
Bạn ơi đừng nên quên những gì là kỷ niệm
Hãy mang đi trên những bước đường đời!

 

Bao năm trôi qua, hình ảnh gương mặt phúc hậu và nụ cười tươi tắn của bạn  vẫn còn nguyên vẹn và đậm nét trong trái tim tôi...

 

 

3- Đây là lá thư đầu tiên, tôi nhận được từ một người bạn gái học cùng lớp :

 

18-5-3.jpg

 

Tôi đã rất vui khi bạn Happyfet đã viết ở bài viết ngày 18/5/2008 (bên dưới) :

"Bạn cảm thấy thế nào sau khi đọc bài viết này? Tôi thì mắt đã đỏ hoe. Hầu như mỗi tuần tôi đều nhận được mail từ bạn bè, có người chỉ cách vài phút xe máy có người cách cả nữa vòng trái đất nhưng cho dù người gửi ở đâu đi chăng nữa tôi đều rất vui mừng khi nhận được mail từ họ. Và tôi cũng có thói quen mỗi ngày dành một khoảng thời gian cho những cánh E-mail.

Việc viết một lá thư tay cho ai đó hoàn toàn khác với việc bạn gọi một cuộc điện thoại cho họ. Để viết ra một lá thư hay là cả một nghệ thuật ! Và nếu bạn đã từng viết thư cho ai đó bạn sẽ hiểu ý tôi. Thư hay ở đây không phải là thư với lời lẽ trao chuốt, văn vẽ hoa mỹ... mà là một bức thư khi đọc ta hiểu và thấy tình cảm trong đó !

Cũng vì vậy tôi đã cảm động khi đọc các bức thư của bác Ksgia và các bạn của bác ấy. Lời lẽ trong đó thật giản dị, đơn sơ mộc mạc... Đơn sơ như "cái thuở ban đầu lưu luyến ấy", đơn sơ trên trang giấy vỡ học trò nhưng chứa chan đầy tình cảm chân thành. Chắc cũng vì lẽ đó mà bác Ksgia nhà ta đã lưu chúng lại tới bây giờ. Nếu tính ra thì những lá thư này có trên 30 tuổi, thật đáng trân trọng !"

 

 

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Heheheheh, các bác ạh.

Có vài thành viên gọi mình là chị. Nếu mà đọc các bài mình viết thì chắc là không lầm đâu há. Heheheheh

hay là tại thấy hình của bà xã mình xinh quá nhỉ

Hehehhehehe

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Heheheheh, các bác ạh.

Có vài thành viên gọi mình là chị. Nếu mà đọc các bài mình viết thì chắc là không lầm đâu há. Heheheheh

hay là tại thấy hình của bà xã mình xinh quá nhỉ

Hehehhehehe

Đúng là chị nhà bác xinh thật- hồi trước em cũng nhầm- cứ tưởng bác là girl xinh.... :cheers:

@ ko biết bác có con gái ko nhỉ- chắc cũng xinh như mẹ rồi! Cho em làm ƯCV của cuộc tuyển chọn con rể với-hehe.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Điểm 8

 

Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài được điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất. Tất nhiên, bài cao điểm được những tràng fáo tay và bài điểm thấp là những trận cười, chưa kể sau đó còn hình thành nên nhiều giai thoại từ những câu mà thầy nhận xét là "qùe,cụt,thiếu sức thuyết phục..." Và giai thoại này đôi khi còn lan truyền ra cả các lớp khác mà tác giả của nó chỉ còn là cách là lấy cả hai tay mà che mặt lại. Cả lớp đứa nào cũng hồi hộp khi .........xấp bài trên tay thầy đã vơi nhiều rồi mà bài của mình còn chưa thấy đâu .

 

***

 

Hôm nay như thường lệ, thầy mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nha nhấp nhỏm....Với đề ra là "Hãy kể lại một kỷ niệm sâu sắc nhất của em", thầy đã nói rằng lớp có 40 học sinh thì chắc chắn sẽ có 40 kỷ niệm khác nhau , không như khi chứng minh trích đoạn nào đó bị thâỳ chê là đơn điệu, chúng tôi thường chống chế " Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lặp nhau được "

 

Khác thường là thầy đưa xấp bài cho lớp trưởng, chỉ giữ lại một bài. Chỉ một! Đứa nào cũng nhón người nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm nhưng không được. Bài hay nhất ? Dở nhất ?

Giỏi văn nhất lớp là Kim Chi. Nhưng rồi dự đoán của chúng tôi đều tiêu tan khi Kim Chi với tay nhận bài của mình từ tay lớp trưởng. Vậy là thầy giữ lại bài dở nhất rồi ! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về fía Cường với tiếng cười khúc khích. Cường thường có những câu văn kiểu như "Đi một ngày đàng học một sàng khôn vậy nên chúng ta fải đi nhiều ngày hơn nữa"....Nhưng rồi Cường cũng nhận được bài của mình.

 

***

 

Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được fát ra. Chỉ mình Dũng là chưa có. Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về fía Dũng, tác giả bài văn trên tay thầy.

Tránh cái nhìn của cả lớp, Dũng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng nhưng có thể thấy rõ hai vành tai và cổ của Dũng đỏ ửng.

Dũng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được hai tháng nay. Không có gì nổi trội, nơi Dũng cái gì cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn văn cả. Vậy mà điểm 8. Phải điểm 8 !Chúng tôi nhìn rõ số 8 đỏ chói trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc động. Giọng thầy trầm trầm :

 

" Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của ba em . Nhà em nghèo lắm nhưng ba má cho em ra phố học để sau này em có thể làm được điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố , ngoài việc fải kiếm tiền làm thêm để có tiền trang trải chuyện học hành của em , ba em còn fải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần được cho gia đình . Chưa bao giờ ba má viết cái gì cả . Hồi em còn ở nhà , mỗi khi cần viết thư về quê hay viết đơn từ là em viết....."

Thầy ngừng đọc, nhìn cả lớp :

 

-Các em, thầy sẽ viết lại nguyên văn lá thư của ba bạn Dũng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.

 

Một chuyện lạ ! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò từng chữ hiện ra dưới tay thầy :

 

"con iêu thươn của ba.Chìu hôm qua ba kêu người báng con heo đễ có tiềng gưởi cho con, con nhớ nhà khôn ? Cã nhà nhớ con nhìu lấm cố họch nge con chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con "

 

Lá thư vỏn vẹn 45 chữ.

Khi thầy quay lại thì Dũng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng hoe đỏ.

 

***

 

Cả lớp im phăng phắng trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng , lá thư yêu thương và gởi gắm của một người cha vốn chỉ quen với cày cuốc lần đầu cầm bút viết thư cho con.....!

 

 

................

 

 

Bạn cảm thấy thế nào sau khi đọc bài viết này? Tôi thì mắt đã đỏ hoe. Hầu như mỗi tuần tôi đều nhận được mail từ bạn bè, có người chỉ cách vài phút xe máy có người cách cả nữa vòng trái đất nhưng cho dù người gửi ở đâu đi chăng nữa tôi đều rất vui mừng khi nhận được mail từ họ. Và tôi cũng có thói quen mỗi ngày dành một khoảng thời gian cho những cánh E-mail. Việc viết một lá thư tay cho ai đó hoàn toàn khác với việc bạn gọi một cuộc điện thoại cho họ. Để viết ra một lá thư hay là cả một nghệ thuật ! Và nếu bạn đã từng viết thư cho ai đó bạn sẽ hiểu ý tôi. Thư hay ở đây không phải là thư với lời lẽ trao chuốt, văn vẽ hoa mỹ... mà là một bức thư khi đọc ta hiểu và thấy tình cảm trong đó ! Cũng vì vậy tôi đã cảm động khi đọc các bức thư của bác Ksgia và các bạn của bác ấy. Lời lẽ trong đó thật giản dị, đơn sơ mộc mạc... Đơn sơ như "cái thuở ban đầu lưu luyến ấy", đơn sơ trên trang giấy vỡ học trò nhưng chứa chan đầy tình cảm chân thành. Chắc cũng vì lẽ đó mà bác Ksgia nhà ta đã lưu chúng lại tới bây giờ. Nếu tính ra thì những lá thư này có trên 30 tuổi, thật đáng trân trọng !

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Happyfeet đã nói:
Bạn cảm thấy thế nào sau khi đọc bài viết này? Tôi thì mắt đã đỏ hoe. Hầu như mỗi tuần tôi đều nhận được mail từ bạn bè, có người chỉ cách vài phút xe máy có người cách cả nữa vòng trái đất nhưng cho dù người gửi ở đâu đi chăng nữa tôi đều rất vui mừng khi nhận được mail từ họ. Và tôi cũng có thói quen mỗi ngày dành một khoảng thời gian cho những cánh E-mail. Việc viết một lá thư tay cho ai đó hoàn toàn khác với việc bạn gọi một cuộc điện thoại cho họ. Để viết ra một lá thư hay là cả một nghệ thuật ! Và nếu bạn đã từng viết thư cho ai đó bạn sẽ hiểu ý tôi. Thư hay ở đây không phải là thư với lời lẽ trao chuốt, văn vẽ hoa mỹ... mà là một bức thư khi đọc ta hiểu và thấy tình cảm trong đó ! Cũng vì vậy tôi đã cảm động khi đọc các bức thư của bác Ksgia và các bạn của bác ấy. Lời lẽ trong đó thật giản dị, đơn sơ mộc mạc... Đơn sơ như "cái thuở ban đầu lưu luyến ấy", đơn sơ trên trang giấy vỡ học trò nhưng chứa chan đầy tình cảm chân thành. Chắc cũng vì lẽ đó mà bác Ksgia nhà ta đã lưu chúng lại tới bây giờ.

 

23-5-2.jpg

 

23-5-1.jpg

 

Vào những ngày cuối tháng 4-1975, tin thắng trận từ miền Nam liên tục bay về, một người bạn cùng lớp gợi ý tôi viết  thơ về sự kiện lịch sử này. Trưa 30-4-1975, khi loa truyền thanh phát đi bài hát Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng vang vọng sân trường cấp III Xuân Đỉnh, học sinh tất cả các lớp học ùa ra sân trường rồi tản mát mỗi người đi một ngả như chợ vỡ. Chẳng biết đã chuẩn bị pháo từ bao giờ mà trưa hôm ấy, nhà nào cũng đốt pháo vui hơn tết rất nhiều...

Điều không ngờ là "ngày trở về sẽ không còn xa nữa" (Thơ Thái Quang Hà) thì tôi và Thái Quang Hà vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường ngày thống nhất nước nhà đã đến.

 

P/s: Hôm trước nhận được thơ của  bạn Thái Quang Hà viết trong giờ học gửi cho tôi:

 

Hôm nay nghe tin tôi vui mừng quá

Bạn sắp lên đường đi chiến đấu xa

Chúc bạn bình yên tràn đầy sức khỏe

Để đuổi hết Mỹ thống nhất nước nhà

 

Ngày trở về sẽ không còn xa nữa

Tôi chắc rằng bạn sẽ chẳng khác xưa

Vẫn thầm lặng và hay cười mỉm

Lúc đó mình sẽ nói chuyện say xưa…

 

Và hôm sau Hà lại báo tin vui:

 

Hôm qua đây tôi chúc mừng anh

Hôm nay đây nhận được tin lành

Mồng 1 thắng 4 lên đường đi bộ đội

Sung sướng vui mừng tôi viết báo cho anh…

colonbay đã nói:
Người Con Xa Xứ

 

nơi xa ấy có người con xứ quảng

hướng mình về vùng đất của quê hương

vùng đất Quảng chứa bao nỗi yêu thương

trao về người lúc lên đường xa xứ

 

Hướng về đâu ... hướng về vùng quê cũ

nhớ ngày mùa nước lũ giữa đêm đông

trong cơn gió mẹ về trao thân ấm

ấp đàn con đang buổi rét trong chiều

 

Ôi đất Quảng nơi này xa ... ta nhớ quá

biết bao giờ ta trở lại ... với làng xưa

biết bao giờ cơn gió về thôi ...không thúc nữa

để lòng ta yên tĩnh giữa ...kỉ niệm trào

 

Chiều cũng hết nhưng nổi buồn không tan biến

vì người còn đó , ơi đất Quảng yêu thương

ơi ! thương lắm ,xin chờ ngày trở lại

trở về nhà... hôn nắm đất hôi sương .

 

colonbay đã nói:
Dạ! Em mới vào Quảng Nam mấy ngày! post bài thơ góp vui!

 

P2210022.jpg

colonbay đã nói:
Biển Tam Thanh bác ạ!

 

ksgia đã nói:
jikibo đã nói:
Nghe nhiều rồi, nhưng giờ mới được nhìn những tấm hình bạn chụp...quả là đẹp quá...giá nhà nghỉ, khách sạn ở đấy có mắc kg bạn? Mình muốn đi chơi 1 lần cho biết nhưng sợ ví kg đủ tiền...bạn trả lời giúp mình nhé tongue.gif

 

 

Phác thảo bài thơ: Biển trên CADViet.com

 

Biển cả ơi, biển cả rộng bao la!

Sao chưa đến mà đã yêu tha thiết?

Biển mới chỉ hiện hình trên CADViet

Sao đã phập phồng sóng vỗ mãi trong tôi?

 

Dù có đi xa muôn nẻo trăm nơi

Và trôi dạt đến chân trời góc bể

Người xa xứ vẫn ngóng về quê mẹ

Vẫn thầm mong về tắm biển quê hương

 

Biển vẫn nhớ và biển vẫn thương

Biển vẫn hát rì rào lời xưa cũ

Biển vẫn mong được là nơi hội tụ

Của những con người xa biển quê hương

 

Biển vẫn nhớ và biển vẫn thương

Biển vẫy gọi bằng ngàn năm sóng vỗ

Biển kể tôi nghe những câu chuyện cổ

Về tình yều, tình bạn- tình người!

2008

 

 

 

23-5-5.jpg

 

25-5-4.jpg

 

Vài lời giới thiệu về xuất xứ của bài thơ

Khi viết bài thơ trên tôi đã phải "nhập tâm" vào người bạn gái học cùng lớp với tôi. Bạn có người yêu đi bộ đóng quân trong Nam. Khi chưa nhập ngũ, thỉnh thoảng người yêu của bạn có đến trường thăm người yêu dù hàng tuần họ vẫn gặp nhau vào ngày chủ nhật. Khi cùng bạn về thực tập tại nhà máy Cơ khí Long Biên Hà Nội, bạn ấy rất hay hát bài hát Con kênh ta đào, mỗi khi rảnh việc thường đứng một mình khe khẽ hát . Từ cảm hứng đó tôi đã nhập tâm viết bài thơ trên trong đó hai câu mở đầu và một câu cuối bài thơ được đặt trong dấu ngoặc kép là lời của bài hát con kênh ta đào. Bạn tôi đã viết thư gửin bài thơ đó cho người yêu. Sau này tôi được nghe bạn kể lại là người người yêu của bạn đã đưa bài thơ tôi viết cho đồng đội đọc.....

  • Vote tăng 2

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

CÂU CHUYỆN Ở 1 CÂY XĂNG

 

Đây không phải là một chuyện bắt đầu bằng câu "ngày xửa ngày xưa" mà có thể gọi nó là "cổ tích thời hiện đại".

 

Tại một trạm xăng đang đông khách...

 

Nhân viên đổ xăng thản nhiên, hời hợt bán xăng cho khách hàng. Những vị khách thì ai cũng mang vẻ mặt không mấy gì là vui vẻ, họ suy tư, nhìn xa xăm. Xăng lên, đâu ai muốn đổ vào lúc này, nhưng cũng phải miễn cưỡng. Hoặc đổ xăng, hoặc trì hoãn cuộc sống bộn bề với bao công việc đang chờ phía trước...

 

Chợt có một chiếc xe gắn máy cà tàng tống ba vọt nhanh vào sân, người ở giữa máu me tuôn như suối, làm mọi người phát hoảng trong phút chốc, phải né tránh. Anh chàng cầm lái nói như van nài các anh nhân viên bán xăng:

 

"Mấy anh làm ơn...Hiện tại có một người bị tai nạn giao thông, mọi người đã thấy rồi đấy. Nhưng xe em hết xăng rồi, không thể chạy được lâu. Đường đến bệnh viện còn xa quá! Em là sinh viên mới ra trường, chưa có việc làm. Sự việc xảy đến quá bất ngờ, em không mang theo tiền, các anh làm ơn...cho em mua thiếu một ít xăng không? Ngày mai ghé qua, em sẽ trả tiền, thật đấy!". Nói xong, cậu thở hổn hển. Cô gái ngồi trên xe đang cố giữ thăng bằng người bị tai nạn, mắt rươm rướm khóc.

 

"Mày nghĩ mày là ai? Mày ở cõi trên hay sao mà không biết xăng đang lên giá? Một người lạ hoắc như mày, ai tin được? Ai cũng như mày chắc tụi tao sạt nghiệp quá! Tụi tao chỉ làm công, lỡ mày đánh bài chuồn luôn thì tiền đâu để bù vào, nói sao với chủ? Thôi, đi chỗ khác chơi, tống ba là vi phạm luật giao thông đấy nhé!"

 

"Các người....." - Anh sinh viên có vẻ rất bất bình, nhưng cũng chẳng giải thích gì thêm. Những khách hàng xung quanh xì xầm, nhưng họ vẫn ì ra đấy, chẳng giúp gì.

 

Nhưng rồi, phép màu xuất hiện...

 

Một anh tài xế taxi của hãng X, nhìn rất trẻ, đang đổ xăng. Thấy có chuyện, anh tiến lại gần sau khi đưa một xấp tiền cho nhân viên tại trạm xăng, rồi de xe đến gần. Hiểu ra sự việc, anh nói: "Hai cô cậu đem xe gửi ở chợ đối diện trạm xăng, rồi đưa người bị nạn lên xe cùng với tôi, tôi chở đến bệnh viện, nhanh lên không thì nguy hiểm đấy!"

Đây không phải là "buồn ngủ gặp chiếu manh" nữa, mà có thể gọi là "bắt được vàng". Anh sinh viên mừng rỡ đi gửi xe thật nhanh, rồi vào xe taxi ngay. Anh tài xế phụ cô bé khiêng người bị nạn. Các "nhân" trong trạm xe cứ trố mắt nhìn.

 

Anh tài xế lái xe đi, không quên buông một câu: "Một lũ thiếu tình người!"

 

Điện thoại anh tài xế rung lên, đầu dây bên kia nói nghe rõ mồn một. Nội dung là, bảo anh tài xế hãy đến một ngôi biệt thự tại khu đô thị P, chở họ đến bệnh viện nào đó. Anh tài xế cũng trả lời lại: "Sếp thông cảm, hiện tại tôi cũng đang chở khách đến bệnh viện, họ bị tai nạn, nhưng lại không có tiền, để lâu nguy hiểm lắm!". Đầu dây bên kia hét lên: "Anh tưởng xăng rẻ lắm hả? Anh làm thuê hay anh là chủ đây? Khách hàng ban nãy là bà A, khách ruột của công ty chúng ta, bà ấy luôn muốn anh chở, bây giờ tôi biết nói sao đây, hả? Công ty chúng ta hoạt động để kiếm tiền, đâu phải để làm từ thiện? Anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này khi về công ty". "Đến bệnh viện rồi, tôi cúp máy đây, chào sếp!"

 

 

..........

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tr ời ơi …tr ời ơi.......! .............?

 

sao l ại ra n ông n ỗi n ày.

 

Sao kh ông th ấy c ái t ên g ần g ũi th ân quen Ksgia n ữa..?

 

...Ksgia đ âu..... ?.

 

B ác sgia ơi t ên c ủa b ác đ âu r ồi t tr ời ơi tr ời ơi ???.....

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Mong hương hồn nhà thơ Tố Hữu lượng thứ!

 

Buồn vô cùng Tổ Quốc ta ơi

 

Rừng cọ đồi chè đồng xanh ngào ngạt

 

Nắng chói sông lô hò ô tiếng ...khóc!

 

Chuyến phà ròng rọc cũng khóc rồi đây!

bác sgia ơi...! em đang gọi ksgia đây này...!

 

ksgia có nghe thấy tiếng em gọi không...?

 

sao không thấy ksgia trả lời..?

 

trả lời em ngay đi ksgia ơi...! trời ơi..!

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Xin phép cụ Nguyễn Khuyến.

 

Bác Gia thôi đã thôi rồi

Nước mây man mát ngậm ngùi lòng ta

Nhớ từ thủa tham gia ngày trước----------------------------------- Tham gia CadViet

Bác với tôi hôm sơm cùng nhau

Những khi trò chuyện câu văn....

 

 

 

:s_big: :s_big:

  • Vote tăng 1

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác
Câu chuyện ở cây xăng

.........

Rất tiếc là hôm nay mình mới đọc câu chuyện này (nhưng muộn còn hơn không). Đúng là thời buổi này mọi người sống với nhau lạnh lẽo quá (nhất là nơi phố phường đông đúc), mặc dù tôi hay bạn cũng chẳng ai trách mọi người đó cả vì có lẽ cuộc sống buộc mọi người phải thế, có thể là do kinh tế khiến họ không thể giúp đỡ người khác (nhưng chắc chắn trong số khách đổ xăng đó không phải ai cũng kinh tế eo hẹp cả) nhưng nguyên nhân chủ yếu theo tôi có lẽ là do cuộc sống bây giờ thật giả lẫn lộn, họ không thể không có sự đề phòng được.

Chia sẻ bài đăng này


Liên kết tới bài đăng
Chia sẻ trên các trang web khác

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để nhận xét

Bạn cần phải là một thành viên để lại một bình luận

Tạo tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Điều đó dễ mà.

Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn có sẵn sàng để tạo một tài khoản ? Đăng nhập tại đây.

Đăng nhập ngay
Đăng nhập để thực hiện theo  

×